Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 299 : Long Xà Thương Đấu Với Âm Phù Thương (3)
Ngày đăng: 19:29 20/04/20
"Quả nhiên là đệ nhất cao thủ Châu Á trên Hắc Đái. xem ra không phải quân đoàn 6 thổi phồng. Chi bằng thể lực, sức bật của ngươi vừa lên lầu đã có năng lực cũng ta đánh một trận! Ngươi nếu đại biểu Lão Nha tới giao lưu. chúng ta thử thương pháp một chút được không?" Lưu Mộc Bạch đi thẳng vào vấn đề, hai đao ba đoạn.
"Có ý tứ này!" Vương Siêu nở nụ cười: "Có điểu là so với thương hung hiểm. quyền cước tốt hơn một chút, thế nào? Giao lưu là giao lưu. cũng không phải trên lôi đài phán sinh tử. không cần lớn đánh như thế chứ?"
Lời này vừa ra mấy chiến sĩ đều lộ thần sắc xem thường. bọn họ bình thường chơi trò chơi người dũng cảm, cẩm súng hô một... hai... ba đối với nhau bóp cò súng- sợ chết, lính mà sợ chết thì làm được cái gì?
"Chúng ta tham gia quân ngũ. Nếu Vương Siêu ngươi là đại sư võ thuật, chắc có đọc qua khi Thích Kế Quang luyện binh. Tham gia quân ngũ luyện công phu là một bộ, luyện công phu lại là một bộ. Tham gia quân ngũ không phải nghệ nhân trồng hoa, liền ấn theo cách đọ sức của lính mới đã nghiền được".
Lưu Mộc Bạch mở miệng to lớn dị thường.
"Cũng được".
Vương Siêu chưa từng đấu qua Thương pháp. lúc này thấy một cao thủ thương pháp trong lòng cũng tự nhiên ngứa ngáy.
"Hoàng Mãnh, đem thương trong tay ngươi đưa cho hắn! Thương bọn họ đều lả cây gỗ, chi có của ngươi là cột sắt thép giống ta" Lưu Mộc Bạch nói với một chiến sĩ bên người hắn.
"Đón đi!" Chiến sĩ bên người Lưu Mộc Bạch trầm trọng giơ lên một cây đại thương, quát một tiếng, ném rất mạnh cây đại thiết thương này sang.
Thân thể Vương Siêu không có động giống như một cây côn gỗ. một tay chộp thương lấy quơ một vòng rồi đặt ngang tại trước ngực. Thăng tắp không chút xuy xuyến.
"Thương tốt!" Vương Siêu tán thưởng một tiếng, thương này là thép tinh khiết co dãn cứng cỏi, ít nhất cũng nặng bảy mươi cân.
"Ba Lập Minh không phải muốn tìm thợ rèn đánh một cây thương tốt sao? Xem ra cây thương này đúng là thích hợp"
Xã hội bây giờ muốn tìm kiếm thợ rèn vũ khí cũng không dễ.
"Dừng đại thương đứng được ổn định, hai chân ít nhất có hai sức ngựa!" Binh sĩ Hoàng Mãnh ném thương tới thấy chiêu thức ấy của Vương Siêu, vẻ khinh thường trong mắt đều biến mất.
Một cây gỗ dài ba mét có thể nhấc lên đơn giản, thế nhưng muốn một tay cầm chuôi thương thép ngay ngắn giơ lên không mấy người có công phu này.
Người luyện thương chính là muốn nâng lên như thế. rèn đúc bắp thịt cùng lực thăng bằng của toàn thân.
Có điều là hắn múa đại thương này cũng không thể như ý dùng để đối địch, hiện chỉ dùng để rèn luyện mà thôi.
Cầm thương nặng như vậy đối địch vận chuyển, tốc độ không kịp một cái đã bị người đâm chết.
Chiểu thức ấy vừa rồi của Vương Siêu đích xác làm hắn khiếp sợ.
Muốn hắn cầm thương sắt thép dài hơn ba mét này, một tay cầm chuôi chương đưa thẳng lên. phải cố sức toàn thân, đồng thời đứng trung bình tấn, sau đó dùng nhiều khí lực mới có thể nhấc lên.
Mà Vương Siêu chỉ một tay quơ một cái. đầu gối cũng không khom, giống như là cầm một chuỗi mứt quả!
Lực cánh tay cùng lực chân, lực thắt lưng phải cường đại tới cỡ nào!
"Sức ngựa?" Vương Siêu nghe từ mới mẻ như thế, nghĩ tới mã lực của động cơ ô tô, cảm thấy buồn cười: "Luyện võ, dùng cách thức này để tính toán sức mạnh thật đúng độc đáo, cũng rất cẩu tiến".
"Xem như là thế. có điều khác nhau là ta đưa ra khái niệm tính toán lực lượng võ thuật, một sức ngựa thì tính là một sức con ngựa" Lưu Mộc Bạch thấy chiêu thức ấy của Vương Siêu thì trầm giọng:
"Thương thuật, cưỡi ngựa sử dụng trên chiến trường cổ đại cần phải tốt, phải mượn lực chạy chỗm lên xuống của ngựa thì sử đụng mới tốt. Thế nhưng sau đó phát minh ra trung bình tấn, khai phá ra sinh mệnh lực của bản thân. Người ta trong lúc luyện tập, chân, thắt lưng, mông có thể giữ được sức mạnh như ngựa, đây là một sáng tạo vĩ đại. Ta nghe nói Hội trưởng của Tổng Hội võ thuật truyền thống Trung Quốc Nam Dương gọi là Triệu Quang Vinh, luyện chính là thủ Thái Tổ Trường Quyền, sau khi xuống tấn đứng yên, hai con ngựa kéo cũng không nhúc nhích. Vì vậy sáng chế ra một cách tính toán lực lượng như thế".
"Khái niệm này rất hợp lý, tốt, Sức ngựa! không tồi" Vương Siêu liên tục gật đầu.
Khí lực luyện quyền rốt cuộc lớn bao nhiêu? Chưa tửng có người tính toán hệ thống qua. bởi vì khó có thể tính toán ra nó. Không phải người lực lượng càng lớn lúc đánh nhau sẽ càng mạnh.
Vương Siêu lần đầu tiên học quyên cước, Đường Tử Trần dạy trung bình tấn thân thể phải chân chính đứng ra như một con ngựa, như vậy có lực lượng của nắm tay, sẽ có cổ kình cuồn cuộn đột kích như cưỡi ngựa.
Không thể không nói trung bình tấn là võ công bình thường nhất thực dụng nhất nhưng thâm ảo nhất. Võ thuật gia sáng chế ra trung bình tấn chính là một đại sư trong lịch sư võ thuật.
Sự tích Triệu Quang Vinh năm đó biểu diễn quyền đứng cho ngựa kéo lưu truyền rất rộng, Vương Siêu thật không ngờ Lưu Mộc Bạch cũng nghe nói qua.
Lúc này Lưu Mộc Bạch liền suy diễn hậu chước lật ngược thế cờ. Bản thân trình diễn một trận tiểu lực thắng đại lực kinh điển trong võ thuật!
Hắn lộn thân xuống đầu duỗi cổ dựng thẳng, Thân pháp giống chim công thi triển ra. phía sau lưng da nhảy mạnh. tự nhiên cảm giác được mũi thương của Vương Siêu đâm tới!
Có điều hắn vẫn không chút hoang mang, thắt lưng vừa lộn! Thương phóng trở lại sau giống như ma thuật biến hóa.
Cốp!
Hai tay Lưu Mộc Bạch xoắn như bánh quai chèo, thắt lưng duỗi vai! Trầm đan hạ mông. phình xương nứt gân. nhân thương hợp nhất như một con rồng trong mây cuồn cuộn phun tia sét! Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Trong tích tắc thương ảnh như núi phóng ra sau lưng tạo thành một rừng thương rậm rạp. đã đẩy lui thương của Vương Siêu ra. lấy thế như bài sơn đảo hải đâm trở lại.
Thương như núi như rừng xông tới, làm người gãy đổ!
Thật giống như công xòe đuôi! Trong màu sắc mỹ lệ s hất chứa sát chiêu.
"Khổng Tước Khai Bình"!
Lưu Mộc Bạch lấy Vũ Bộ Khổng Tước Thức ẩn kình lại trong Âm Phù Thương đâm tới thương của Vương Siêu, sau khi hai thương chạm sau lưng thì đem tinh lực tích góp tới cực điểm, bộc phát ra sát chiêu "Không Tước Khai Bình" mãnh liệt nhất, sắc bén nhất trong Âm Phù Thương!
Nếu như nói "Phi Mã Đạp Yến "là chiêu số tuyệt sát được ăn cả ngã về không trong quyền cước thì Không Tước Khai Bình chính là Tất Sát Thủ trong thương thuật! Ngoài mức độ hung mãnh.
Phi Mã Đạp Yến là công phu quyền cước mà Khổng Tước Khai Bình dùng cây thương thép ba bốn mét đánh ra. Uy lực binh khí phải lớn hơn quyền cước gấp mười lần.
Lâm Đình Phong có kiếm, có thể đối kháng cùng Ba Lập Minh. Huống chi là cây thương thép trong tay Lưu Mộc Bạch!
Một cái xòe đuôi của chim công, sự mỹ lệ trên thế giới đều mất đi màu sắc, Sát chiêu của Âm Phù Thương đã xuất ra, tất cả sát chiêu của võ thuật truyền thống Trưng Quốc đều mất đi nhan sắc!
Ngay giờ khắc này!
Lòng của Vương Siêu cũng rung lên. hắn chỉ thấy Lưu Mộc Bạch giống như một ngọn núi lửa tnín nhịn đã lâu đột nhiên bạo phát! Trước mặt thương ảnh trùng trùng, mang theo khí tức cực nóng, một kích dày đặc mùi tanh cháy khét của sắt cuồn cuồn mà đến! Là khí tức của tử vong!
Từ sau khi Vương Siêu luyện đến cảnh giới Bảo Đan, luận võ bách chiến bách thắng. Đây là lần tiên hắn cảm nhận được khí tức này.
Trong nháy mắt có cảm giác cùng Trương Uy, Diệp Huyền luận võ. Kinh tâm động phách trên bờ vực tử vong!
Đấu binh khí so với quyền cước, quả nhiên hung hiểm hơn trăm lần!
"Khổng Tước Khai Bình! Là một kích tuyệt sát của Âm Phù Thương!"
Thế nhưng lúc này Vương Siêu cũng không còn là Vương Siêu năm xưa. Chính là đại tông sư võ công ngạo thị thiên hạ. Cho dù Dương Lộ Thiền, Đông Hải Xuyên sống lại cùng hắn luận võ còn chưa biết ai lợi hại hơn.
Hắn trầm tĩnh không gì sánh được. Mà trong lòng sáng trước nay chưa có, trong nháy mắt chiếu sáng toàn thân. Cảm giác toàn thân đều sáng rực trong suốt như nước, ngọc trai óng ánh. không chỉ tất cả bên trong mà bất luận cảnh tượng gì bên ngoài đều được các bộ phận trên thân thể phản ứng lại.
Thương núi thương rừng "Khổng Tước Khai Bình ". Mỗi một thương đều được da thịt cảm giác ra!
Lần này hắn đã tiến nhập cảnh giới cao nhất của tu luyện thân thể là nội ngoại thông minh. Đánh vỡ hư không thấy thần.
Thật không ngờ Lưu Mộc Bạch có thể khiến hắn vận dụng thủ đoạn sau cùng, cho dù Ba Lập Minh cũng không làm được điều này!
Thân thể Vương Siêu không chút lay động. đứng thành dáng vẻ vô cực, Thế nhưng thương trong tay lại động. hơn nữa di động nhanh đến mức vượt khỏi tốc độ phản ứng của võng mạc mắt người!
Trái phải vòng vòng, một cầm một cản. một nặng một nhẹ vẽ hai cung tròn. Cung tròn bên trái như thần long bái vĩ, cung bên phải như đại xà quấn nhau.
Thương thuật của "Long Dữ Xà Giao" hóa thân thành quyền pháp trong Thái Cực Quyền. Có một chiêu kinh điển mà ai cũng khoái. Đó chính là Thái Cực Mẫu Quyền "Lãm Tước Vĩ".
Lưu Mộc Bạch đánh ra "Khổng Tước Khai Bình" tuyệt sát. Vương Siêu hoành thương thế, ứng với "Lãm Tước Vĩ."
Hai thương cùng va chạm nhau!