Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 388 : Ta tới để đánh chết ngươi!

Ngày đăng: 19:30 20/04/20


"Cậu nói gì?"



"Đường Môn các ngươi tuy rằng mạnh, nhưng có điều quá kiêu ngạo".



"Tiểu tử, miệng còn hôi sữa, mà mạnh mồm quá thể".



"Được hay không, còn phải luyện thêm nữa, quyền pháp của ta tuy không bằng sư phụ Vương Siêu nhưng thu thập cái loại tuổi tử miệng hôi sữa như như ngươi cũng thật dễ dàng".



Phó tư lệnh quân đoàn Tử Sắc Đường Môn châu Phi - Vũ Văn vừa dứt lời chua ngoa kia xong, bọn tay chân có chút thực lực ở đây thần sắc trên mặt đều đã lộ ra vẻ tức giận.



Lời đó của Vũ Văn là làm tổn thương người ta, đổi lại với bất cứ kẻ có khả năng hàm dưỡng tốt cũng không thể chịu được, huống chi nhóm người ở đây toàn là đám cao thủ dùng chém giết để tung hoành nước Pháp?



Kẻ luyện võ không thể chịu nhục, cái đó cùng hàm dưỡng không quan hệ, một lời không hợp là vung chân vung tay máu tươi lênh láng, đó là điều rất bình thường. Bây giờ một câu nói kia của Vũ văn, lập tức đã kéo bầu không khí đến độ khẩn trương nhất, bằng hữu biến thành địch nhân.



"Vũ Văn, tất cả mọi người là bằng hữu, cậu thôi đi, vả lại các vị đều là người luyện gia tử. Nói thật ra, võ công của các vụ trong giới võ thuật toàn cầu đều được cho là nhất lưu cao thủ. Ta đã từng cùng Lữ Lão Lộc đẳng cấp danh gia của Hồng Môn nước Mỹ bọn họ giao thủ, năng lực thực chiến của bọn họ cũng chưa chắc đã bằng các vị đang ngồi đây."



Vương Siêu nhíu mày, nhìn Vũ Văn, nhẹ nhàng giương mí mắt lên. Trong lúc nói chuyện hắn vô cùng bình thàn, cũng cố gắng đề cao đám người ở đây một chút.



Song phương giờ đây là bằng hữu, là đối tượng hợp tác, đối với bằng hữu Vương Siêu luôn luôn cởi mở, không bao giờ châm chọc, cũng chưa bao giờ chỉ vì đối phương năng lực thấp, quyền pháp thường mà coi rẻ....



Nghe thấy Vương Siêu nói, sắc mặt đám tay chân có chút hòa hoãn. Danh gia quyền thuật Lữ Lão Lộc của Hồng Môn nước Mỹ đều là bậc đại tông sư, danh tiếng so với bọn họ cũng lớn, nhưng từ trong miệng Vương Siêu nói ra lại cùng bọn họ không cách biệt lắm, bọn họ đương nhiên vô cùng nở mày nở mặt.



Vương Siêu là ai? Thoáng cái giờ đã ngồi vào chỗ cao thủ đệ nhất thiên hạ, so với Tôn Lộc Đường hồi thời kì Dân Quốc được xưng là một tay đệ nhất thiên hạ, những lời từ trong miệng hắn nói ra, phân lượng không hề giống nhau.



"Kẻ thiếu niên có ngạo khí là rất tốt, nhưng quá kiêu ngạo. Ài..." Trình Sơn Minh cũng là một nhân vật cáo già, đương nhiên nhìn ra được gã thiếu niên Vũ Văn này nhìn Vương Siêu không vừa mắt, bất quá đó là thuộc về tình huống nội bộ của Đường Môn, hơn nữa gã Vũ Văn đó lại là bộ đội chính quy Đường Môn châu Phi của Đường Tử Trần, hắn thân là Đại Lão Hồng Môn Canada, đương nhiên nhúng tay vào sự tình nội bộ của Đường Môn là việc không hay.



"Bộ đội tinh nhuệ không phải là một đám ô hợp, cũng không phải là một đám vũ phu chỉ biết đánh lộn." Vũ Văn nhìn vào mắt Vương Siêu, không hề tránh né, trên mặt treo một nụ cười lạnh nhạt: "Hơn nữa, tố chất đám người này đúng là cao không quá mặt bàn, chỗ trọng yếu của Đường Môn bọn ta đều là sự tinh nhuệ, việc huấn luyện đội ngũ Đường Môn là ta phải có trách nhiệm, là Tử Trần phải có trách nhiệm, không hề cần lũ rác rưởng. Vương Siêu, ngươi là người lãnh đạo Đường Môn Nam Dương, Thế nhưng đã huấn luyện ra cái đám bộ gì thế? Một đám bộ đội long xà lẫn lộn, tất cả thì ra đều toàn là lão nhân, đám người này không có kỷ luật tổ chức, không thể nào huấn luyện được, chỉ biết càng làm càng loạn, ra ngoài đánh nhau với người ta, sẽ bị người ta đánh chết".



"Hở...." Ánh mắt Vương Siêu càng nhíu chặt lại, chỉ là một động tác đơn giản, nhưng khiến cho không khí càng ngày càng ngưng trọng."Cậu nói nhiều như vậy, muốn nói rằng ta đã quản không tốt Đường Môn Nam Dương? Hở?"



Đối với gã thiếu niên Vũ Văn này, trái lại Vương Siêu cũng chẳng hề quan tâm, dù cũng biết Vũ Văn có địch ý với mình. Đơn giản là vì chuyện se duyên giữa mình và Đường Tử Trần. Hơn nữa lại đột nhiên nổi bật trong Đường Môn, độc bá thiên hạ.



Đường Tử Trần phong hoa tuyệt đại, quyền pháp cao siêu, nghiêm nghị như thần, một nữ tử như vậy, muốn bảo không có kẻ hâm mộ là không có khả năng, nhưng thật ra năm đó đi theo nàng thành lập Đường Môn có rât snhieeuf người, đều là những kẻ đã bị khí chất siêu nhiên của nàng áp đảo, do đó cùng nhau đã khai sáng nên tổ chức khổng lồ Đường Môn. Thâm chí bao gồm trong đó cả Triệu Quang Vinh, năm đó đều là kẻ ngưỡng mộ Đường Tử Trần.



Vương Siêu cũng biết chuyện se duyên giữa mình và Đường Tử Trần đã bị rất nhiều nhân vật lợi hại ghen tị. bất quá hắn cũng không quản.



"Hừ.... Không nói những thứ khác, đám bộ đội rồng rắn này, thoạt nhìn ta thấy thực tức cười." Vũ Văn đối mặt hỏi ngược lại Vương Siêu, gã cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, không trả lời.



"Những điều này là sự tình nội bộ của Đường Môn chúng ta, có thời gian hãy đợi Đường Tử Trần về rồi giải quyết." Vương Siêu nhấc tay, cũng không muốn cùng gã thiếu niên Vũ Văn này tiếp tục tranh luận thêm nữa.



Lúc này tuy rằng Vũ Văn đang chống lại hắn, nhưng Vương Siêu cũng không đến độ có ý muốn động thủ giết người. Vũ Văn là thành viên chính quy của Đường Tử Trần, hơn nữa cũng chưa từng phản bội, một lời bất hòa giết chết y sợ rằng sẽ khiến cho trong ngoài Đường Môn mất đoàn kết.


"Vậy bọn họ đang ở đâu?" Hoắc Linh Nhi cũng tùy ý hỏi.



"Cách chỗ này ba bốn cây số bên kia sông Xen" Trương Đồng nói: "Linh Nhi, lần này muội cũng tham gia Võ Đạo đại hội, bất quá trong đó rất hỗn loạn, rất nguy hiểm. Một mình muội phải chú ý chút, bất quá giờ đây muội tìm gặp Vương Siêu, cũng là điều cần thiết, dù sao hắn cũng là sư phụ của muội, nắm quyền khống chế Võ Đạo đại hội lần này, muội lúc này ở bên cạnh hắn, rất an toàn".



"Ừm" Hoắc Linh Nhi gật đầu, đứng dậy.



"Linh Nhi, muội đi đâu?" Trương Đồng thấy Hoắc Linh Nhi đứng lên đi ra phía ngoài, vội vàng hỏi.



"Muội ra ngoài đi lại một chút, lúc nữa quay lại cho thư thái" Thần sắc Hoắc Linh Nhi rất nhẹ nhàng.



"Được, trở về sớm một chút, khi Vương Siêu quay lại ta điện thoại cho muội." Trương Đồng cũng biết Hoắc Linh Nhi khá quen thuộc với Paris, lúc trước khi quen biết Vương Siêu đã tới nơi này học kiếm đạo. Nhắm mặt lại cũng sẽ không lạc đường, hơn nữa thân thủ Hoắc Linh Nhi vô cùng cao minh, căn bản sẽ không xảy ra vấn đề gì.



Trong mấy gian phòng đơn giản bên sông Xen, chính là một phần nhỏ quân đoàn Tử Sắc mà Đường Tử Trần mang tới lần này cùng với cả phó tư lệnh Vũ Văn.



"Đáng chết, chủy thủ hỏng rồi..... Thật là lợi hại, thật là lợi hại!"



Sau khi cùng Vương Siêu náo loạn, Vũ Văn trở lại nơi ở của mình, lẳng lặng ngồi xuống, bình tĩnh tâm trí, từ từ nhớ lại phát đâm tới của thanh chủy thủ. Sau đó, Vương Siêu tay không thi triển một chiêu "Tâm Ti Khiên" kia.



Lúc suy nghĩ, hắn lấy ra chủy thủ hình rắn, thanh chủy thủ được rèn từ thép vôn-fram, cư nhiên lại xuất hiện vết nứt nhỏ! Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn



Vết nứt này hiển nhiên là bị hai ngón tay khi ấy của Vương Siêu điểm ra, lực chấn động mà tạo thành!



Với lực móng tay nhanh như chớp, chỉ một chiêu lại có thể khiến chủy thủ làm từ thép tấm vôn-fram rách tả tơi. Vũ Văn vuốt nhè nhè lên trên vết nứt của chủy thủ, vừa đau lòng vừa giật mình.



Thanh chủy thủ này đã theo hắn nhiều năm rồi, là vật hắn yêu mến, giờ đây hiển nhiên đã bị phế bỏ.



"Nếu quyền pháp của hắn lợi hại như thế, ta cũng chưa chắc là sẽ không bằng hắn, không cần thanh chủy thủ này cũng được!" Làm ba cái hít sâu, ánh mắt Vũ Văn thoáng cái trong suốt, tiện tay ném luôn thanh chủy thủ đã nứt xuống đất, giống như khi ném khẩu súng xuống con sông vậy.



Sau khi ném đi thanh chủy thủ, hắn đứng dậy, tùy ý đi ra ngoài, muốn đi ra bờ sông tản bộ.



Ngay khi hắn thản nhiên bước tới bờ sông, lại chạm mặt với một nữ hài tử mặc y phục màu tím.



"Ngươi biết chỗ ở của một người tên là Vũ Văn không?" Ngay lúc cùng cô bé này thoáng gặp qua, cô bé đã đột nhiên hỏi một câu.



"Cô là ai?" Vũ Văn hơi nhăn mày.



"Ờ! Xem nét mặt của ngươi, ngươi chính là Vũ Văn, là phó tư lệnh quân đoàn Tử Sắc của Đường Môn?" Cô bé gái chăm chú nhìn Vũ Văn. "Nghe nói ngươi bất mãn với sư phụ ta? Sư phụ ta là Vương Siêu".



"Đồ đệ của Vương Siêu?" Ánh mắt Vũ Văn đánh giá qua một chút Hoắc Linh Nhi. "Là sư phụ cô kêu co tìm ta?"



"Không phải, ta tới để đánh chết ngươi" Hoắc Linh Nhi thản nhiên nói.