Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 412 : Thần! Thần! Thần
Ngày đăng: 19:30 20/04/20
Có thể nói, cho dù là một người được đúc bằng sắt thép, dưới sự liên hợp đả kích của những cao thủ này, trong nháy mắt cũng phải biến thành một đống phế liệu.
Nhưng Vương Siêu không phải là người do sắt thuần chế thành, hắn là chân thần đã đả phá hư không, kiến thần bất phôi, thể lực siêu cường, lực bao phát còn hơn cả mười con voi cộng lại, là một loại tồn tại mà thân thể đã đạt tới cực hạn trên thế giới này.
Phải đối diện với nhiều sự đả kích như thế này, tinh thần của Vương Siêu trở nên vô cùng tập trung! Lập tức, mỗi một đả kích từ bốn phương tám hương trong nháy mắt đều hiện lên trong đầu hắn, quyền đầu nào đánh vòa bộ vị nào? Lực lượng đả kích đại khái lớn bao nhiêu? Có thể ngạnh tiếp hay không? Võ công của người nào là yếu nhất, có thể cường hành đột phá hay không?
Tình huống bạo phát trong nháy mắt này đều hiện lên rõ mồn một trong đầu hắn.
Vương Siêu thực sự là quá mẫn cảm rồi! Bất kỳ chiêu thức cao minh, hoa dạng như thế nào, trong mắt hắn đều giống như là một đứa trẻ con ở trước mặt cha mẹ, căn bản là không có bất kỳ điều gì có thể giấu được cả.
Vào sát na đột nhiên lắc người, Vương Siêu đã co rúc thân thể vào trong, ôm thân thể của Nghiêm Nguyên Nghi vào lòng, để tránh cho cô ta bị thương trong lúc hỗn loạn, đồng thời, đột nhiên xuất thủ, không ngờ lại công kích về phía Trình Sơn Minh.
Trong những người có mặt ở đây, sự uy hiếp của Trần Sơn Minh là lớn nhất! Tất cả mọi người đều không có được một nửa sức uy hiếp của vị Thương Vương Bắc Mỹ này! Chỉ cần đoạt súng trong tay ông ta, lập tức có thể thoát khỏi uy hiếp, Vương Siêu có thể nói là muốn đi thì đi, muốn ở thì ở. Với tốc độ của hắn, mặc dù phải mang theo một người, nhưng cho dù là lái xe Ferrari đuổi theo thì cũng chỉ có thể hít khói của hắn mà thôi.
Nào ngờ, Trình Sơn Minh tựa hồ như sớm dã dự liệu trước rằng Vương Siêu sẽ công kích ông ta trước tiên, khi mọi người vừa động thủ, ông ta không những không động thủ, ngược lại còn co người vào, lướt tới sau người Tạ Phiên Phiên và Kỷ Phù Trần.
Ông ta lướt chân, co người, cả thân thể có xương cốt rất lớn đột nhiên giống như biến thành một con báo chỉ hơi to, giảo hoạt vô cùng. Không ai ngờ rằng, Trình Sơn Minh nổi danh với Bát Quái chưởng cương mãnh, trong nháy mắt lại bạo phát ra công phu tiểu xảo tới cực điểm này.
Có điều, cho dù biến hóa của ông ta nhanh tới cỡ nào thì cũng vẫn bị Vương Siêu theo dõi, không thể thoát được.
Vương Siêu trực tiếp lướt người một cái, thân thể giống như quỷ mị, chân đạp ngược tư thế thất tinh, giống như cán chùm sao Bắc Đẩu lả lướt! Thân thể chợt ẩn chợt hiện, đột nhiên xông lên, kéo ra một vết rách không khí dài thượt và tiếng bạo phát như còi hơi của xe lửa, cương phong quanh người chấn động rồi nổ tung, rền vang như tiếng pháo liên châu. Đồng thời từng mảng lớn cát vàng ở dưới chân hắn bị hất lên, giống như bão cát phô thiên cái địa, trong không gian mấy chục trượng vuông, toàn bộ cát vàng đều tung bay ngập trời, từng hạt cát được kình phong thổi thốc lên, dánh lên mặt khiến người ta đau rát, giống như là bị hạt sắt của súng lửa đánh trúng vậy.
Vương Siêu lần này vừa phát uy, xông lên, hất cát, nhất thời cả tràng diện trở nên hỗn loạn hơn trước gấp cả chục lần.
Uy thế của hắn đột nhiên bạo phát, bất kể là thanh âm, gió thốc lên hay là cát vàng tung bay, uy lực trong thoát chốc đã vượt xa thanh thế của tất cả cao thủ có mặt tại trường cùng nhau phát lực.
Lập tức, ánh mắt của mọi người đều trập trung lên người Trình Sơn Minh.
Nhưng tiếng súng lại không vang lên.
"Trình Sơn Minh! Ông..." Mọi người sau một giây, đột nhiên nổi giận, cho rằng Trình Sơn Minh định thả Vương Siêu đi.
Tiếng bóp vỡ nòng súng vừa rồi của Vương Siêu bọn họ cũng đều nghe thấy rõ, nhưng những người có mặt ở đây đều biết rằng trên người Trần Sơn Minh có hai cây súng chứ không phải chỉ một cây. Hiện tại lại không nổ súng, mọi người đều coi ông ta là cái đích để đả kích.
"Hừ!" Trình Sơn Minh hừ lạnh một tiếng, mắt vẫn nhìn vào mũi súng.
Mọi người lúc này mới phát hiện, mũi súng trên cây súng thứ hai của Trình Sơn Minh cũng đã bị bẻ cong. Như vậy nếu như nổ súng thì súng sẽ nổ tung.
"Sao lại có thể như vậy! Rõ ràng chỉ nghe thấy một tiếng rắc thôi mà." Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, vừa kinh lại vừa sợ!
"Lão Trình, tôi biết anh còn có một cây súng nữa!" Kỷ Phù Trần đột nhiên tiến lên một bước, "bí mật này, chỉ có tôi biết. Cây súng thứ ba đó không thể bị bóp vỡ được, anh thường giấ nó ở trên chân mà."
"Hừ!"
Trình Sơn Minh lại hừ lạnh một tiếng, mọi người lại một lần nữa chăm chú nhìn vào cẳng chân của ông ta, nhưng phát hiện, mảng y phục bên trên đã bị xé rách, súng bên trong cũng không cánh mà bay.
Rất rõ ràng, là vừa rồi Vương Siêu đã hạ thủ trong bất tri bất giác.
"Đệ nhất thiên hạ... đệ nhất thiên hạ... Thần! Thần! Thần!" Những người có mặt ở đây lúc này mới biết rằng Trình Sơn Minh căn bản không hề có ý thả Vương Siêu.