Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 431 : Nhân tình như đao, thế thái như quyền

Ngày đăng: 19:30 20/04/20


"Luồng bạch tuyến vừa rồi anh phun ra để ngăn cản Ngân mãng kích của tôi là công phu gì vậy? Không ngờ có thể khiến cho đao thế của tôi phải dừng lại? Đao thế của tôi một khi triển khai, cho dù là thác nước cường liệt đổ xuống cũng vững như bàn thạch, không có nửa điểm ba động. Trong truyền thuyết công phu của kiếm tiên, có thể phun kiếm giết người, anh phải chăng đã luyện thành thủ đoạn này rồi?"



Thu Thiền lúc này đã biết Vương Siêu sẽ không làm gì cô ta, tâm tư không khỏi trở nên linh hoạt, đảo mặt lia lịa rồi thay đổi đề tài, không ngờ lại hỏi một số vấn đề khó hiểu trong cuộc đả đấu vừa rồi.



Vừa rồi cùng Vương Siêu đối quyết, cô ta quán chú toàn bộ tinh thần, lực lượng vào trong thân đao, sinh mệnh lực đạt tới đỉnh phong trước giờ chưa từng có, lờ mờ cảm thấy đã có được tiến bộ, tựa hồ như một loại kích thích từ lâu chưa có đã quay lại trong thân thể của mình.



Đúng vậy, cùng giao thủ với loại cao thủ vô địch, hùng bá thiên hạ như Vương Siêu, Thu Thiền chỉ cần không chết, bất kể là như thế nào cũng nhận được lợi ích rất lớn.



Biện pháp tốt nhất để đề thăng kinh nghiêm, công phu trong giới võ thuật chính là cùng cao thủ thực chiến, như vậy có thể thăng cấp cực nhanh, chẳng khác nào ngồi trên hỏa tiễn mà phi. Cái này cũng giống như là thi đấu thể thao, nhưng có một điều, nguy hiểm cũng quá lớn, động một chút là cái mạng nhỏ đi tong, chứ không giống như các cuộc thi đấu thể thao khác, thua rồi thì có thể thi lại.



Thu Thiền đã không chết, hiện tại lại biết rằng Vương Siêu sẽ không giết cô ta, cũng sẽ không phế cô ta. Thế là lập tức tận dụng mọi thứ, hi vọng có thể hỏi ra mấy thứ hữu dụng.



Người có thể lãnh giáo như Vương Siêu không nhiều, cho nên cô ta không nguyện ý bỏ qua cơ hội này.



"Công phu kiếm tiên cái gì? Phun kiếm giết người ư? Chỉ chẳng qua là một môn kỹ xảo phát kình, vận kình phun khí mà thôi." Vương Siêu mỉm cười, "Đợi khi cô tiến vào Đan đạo rồi, tất nhiên có thể minh bạch dạng phát kình này kỳ thực không phải là thần kỳ lắm đâu. Đúng rồi, bức tranh Giang sơn như thử đa kiều treo trên tường ở tổng hội Hồng môn là do cô vẽ có phải không?"



Vừa rồi trong lúc đả đấu. Vương Siêu đã nhìn ra, Thu Thiền vận đao như bút, trong lúc vung dao, phi thường tương tự với bút phong trên bức họa Giang sơn như thử đa kiều.



"Là thủ bút của tôi, đao pháp, quyền pháp của tôi đều dung nhập trong đó, có điều có thể nhìn ra điều này trên thế giới cũng không có mấy ai. Đương nhiên, nhãn quan của anh nhìn ra thì cũng không có gì bất ngờ cả." Thu Thiền gật đầu.



"Được rồi, các người đi đi." Vương Siêu xua tay.



Thu Thiền lại không động đậy, mà tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó.




Hoắc Linh nhi đánh giá cô gái Thu Thiền này rất cao, cũng rất coi trọng.



Dạng nhân vật quyết đoán nhanh nhạy như thế này, không có ai dám xem thường cả.



"Lời nói và hành vi của cô ta cũng giống như là đao của cô ta vậy, nắm bắt rất chuẩn. Được rồi, nói chung cô phải đến ý đến cô gái này nhiều hơn, cô ta tuy chưa có tư cách khiêu chiến tôi, nhưng lại là một chướng ngại vật trên con đường phía trước của cô đấy." Vương Siêu đứng dậy, không đàm luận về Thu Thiền nữa, mà lại chuyển đề tài: "Hôm nay Liêu Tuấn Hoa sẽ tới, tôi cũng phải đi xem rốt cuộc là có chuyện gì."



Lời nói dừng lại rất đúng lúc, tựa hồ cô gái Thu Thiền này chỉ đáng để Vương Siêu dùng từng đó câu để đàm luận mà thôi.



"Ừ, sư phụ đi đi, tôi một mình đi dạo ở bờ biển một lúc, suy nghĩ về cuộc giao thủ vừa rồi giữa người và Thu Thiền."



Hoắc Linh Nhi gật gật đầu, trong lòng cũng sáng tỏ, biết con đường khiêu chiến Đường Tử Trần sau này tuyệt đối không thuận lợi, cô ta hiện tại cũng chưa có tư cách đứng trước mặt Đường Tử Trần. Cô gái Thu Thiền này có lẽ là một bậc thang của cô ta, có điều có bò lên được không thì trong lòng cô ta cũng đang phải tính toán.



"Vì sao lại chém đứt ngón tay của em..."



Lúc này, người trẻ tuổi của Hồng môn đang phẫn nọ hỏi cô chị Thu Thiền của mình.



"Thu Điệp, khinh nghiệm của em quá kém. Nếu chị không chém đứt ngón tay của em, hiện tại em đã thành một cỗ tử thi rồi đấy." Thu Thiền ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu em của mình: "Em cho rằng Vương Siêu là nhân vật chịu để bị khích tướng ư? Nhờ hai câu khích tướng của em là hắn sẽ giận dỗi, truyền thụ toàn bộ kinh nghiệm võ công của mình cho chị ư, sau đó để chị tới tìm hắn khiêu chiến? Sự hiểu biết về nhân tình thế thái của em quá ít đấy... Nhân tình như đao, thế thái như quyền, nắm bắt nhân tình thế thái không tốt, làm sao có thể nắm bắt được khí huyết của mình?"



"Nhưng..." Thu Điệp mở miệng tựa hồ định tranh biện gì đó, nhưng lại bị Thu Thiền hoành đao ngăn lại.



"Em cũng đừng có đi tìm Vương Siêu báo thù, chuyện đó không thực tế chút nào đâu, hắn bóp chết em cũng đơn giản như bóp chết một con kiến thôi. Có điều chính bởi vì như vậy, chị mới có động lực khiêu chiến hắn. Hiện tại chúng ta về thôi, ngón tay của em để Trường Tín thúc nối lại cho, qua năm ba năm là khôi phục thôi. Còn chị phải bế quan một đoạn thời gian. Em ngàn vạn lần đúng có gây chia rẽ trước mặt thúc thúc bá bá, muốn bọn họ trút giận hộ em, nếu để chị biết, chị sẽ giết em đó."