Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 432 : Trò hay mở màn rồi (1)

Ngày đăng: 19:30 20/04/20


Tài nữ cầm đao Thu Thiền này vừa nói vừa thở dài. Nhưng lời nói của cô ta như chém đinh chặt sắt, ngay cả Thu Diệp nghe xong cả người cũng phải run bắn.



"Em nên hiểu, em kể lể với thúc thúc bá bá để họ trút giận hộ em chính là làm hại họ đấy. Vương Siêu lợi hại như thế nào thì chắc em cũng hiểu... em đừng có làm hại người khác..."



Thu Thiền nói xong câu cuối cùng liền ngậm miệng lại, trước mắt hiện lên bóng dáng của Vương Siêu.



Thâ hình hùng hồn như ma vương đánh chết hắc quyền chi vương, bá đạo chi khí vô biên...



Xuất hiện trong ghế lô, mặc quần áo bình thường, đi giày thể thao, thiếu niên chi khí nhu nhu nhược nhược...



Khi động thủ cùng cô ta, miệng phun bạch khí, giống như kiếm tiên..



Lúc dừng tay, nhân tình gợn sóng thở dài...



Những hình tượng, bóng dáng này của Vương Siêu hợp lại với nhau, trong đầu Thu Thiền, hình tượng của Vương Siêu trở nên sinh động. Một cỗ vị đạo giống như rượu cay bốc lên trong lòng cô ta.



Ngẩng đầu nhìn bầu trời của Nam Dương, mây nhạt gió thoảng, mây trắng mờ ảo, Thu Thiền nắm chặt thanh đao trong tay.



o0o
Vì sự an toàn của mình, Liêu Tuấn Hoa cũng không thể không giả vờ chán nản, giống như con cá chết, hi vọng có thể né qua một cửa. "Cậu là người đại gian, rất thích hợp làm chính khách, cậu chọn đường không sai đâu." Đường Tử Trần điểm phá sự ngụy trang của Liêu Tuấn Hoa, nhưng không động thủ, cũng không tức giận, chỉ lạnh lùng nói: "Có điều tôi hi vọng sự giản xảo của cậu đừng dùng lên người Vương Siêu. Con người của Vương Siêu đối đãi với bằng hữn đều vô cùng chân thành, sẽ không so đo thứ gì khác. Cậu nếu như có chủ ý gì với anh ấy, cho dù cậu trốn tới chân trời góc biến, hay là sau này có quyền lớn, tôi cũng sẽ giết cậu, hi vọng cậu đừng mắc sai lầm."



"Vương Siêu hiện tại là cao thủ đệ nhất thiên hạ, tôi nào dám có chủ ý gì với hắn chứ. Hơn nữa có cô đứng đằng sau hắn, hắn vĩnh viễn sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm gì đâu." Liêu Tuấn Hoa cười khổ, hắn hiện tại mới biết, cô gái ở trước mặt này lợi hại vô cùng, không gì có thể qua được mắt cô ấy, so với khi đối diện với lãnh đạo cao tầng nhất của quốc nội cũng không chật vật như thế này.



"Anh có thể mang Nghiêm Nguyên Nghi về nước, còn chuyện Vương Siêu vè nước đàm phán thì phải căn cứ vào ý tứ của anh ấy. Nói thực, ở quốc nội tôi chẳng tin được mấy ai." Đường Tử Trần nhắm mắt lại, nói tiếp: "Anh trước tiên đừng nói nhiều, đợi Vương Siêu về đã."



Liêu Tuấn Hoa cũng ngậm miệng lại, chỉ lại uống chà xì xụp.



Một lát sau, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, chính là Vương Siêu bước vào.



"Tuấn Hoa, lần này thật sự xin lỗi cậu, cậu muốn tôi và Nghiêm Nguyên Nghi tạm thời vứt bỏ ân oán, tôi đã đáp ứng cậu rồi, nhưng cô ấy lại không đồng ý, một lòng muốn giết tôi, vạn bất đắc dĩ, tôi chỉ đành động thủ thôi."



Vương Siêu vừa bước vào đã thấy Liêu Tuấn Hoa, hắn tùy ý ngồi xuống cạnh Đường Tử Trần, nhìn Liêu Tuấn Hoa ở đối diện, muốn thuật lại chuyện đã phát sinh ở tổng hội Hồng môn ngày hôm đó.



"Chuyện ngày hôm đó tôi đều biết rồi, con người của Nghiêm Nguyên Nghi, tâm cao như trời, một lòng muốn tranh phong cùng anh. Tôi nếu như ở vị trí của anh, cũng là tên đã lên dây, không thể không bắn." Liêu Tuấn Hoa lắc đầu, trạng thái nói chuyện với Vương Siêu lại tự biến đổi, tựa hồ như rất ung dung tự nhiên, khác hắn với cảm giác như đeo trì trên lưng khi nói chuyện với Đường Tử Trần.



Hắn cũng không biết là vì sao lại như vậy.