Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 446 : Tụ hội thần bí

Ngày đăng: 19:30 20/04/20


"Ngươi chính là chủ nhân nơi này?"



Nghe thấy Phong Thải nói, Vương Siêu một lần nữa nhìn kỹ nữ nhân này, một bộ quần áo màu trắng tinh khiết, mái tóc mượt như dòng thác. Gương mặt, phong cách có một cảm giác nhẹ nhàng phiêu dật, tinh tế, cư nhiên có một điểm giống với Đường Tử Trần, nhưng là không có thần bí thâm tàng như Đường Tử Trần.



Nếu như nói Đường Tử Trần thâm thúy như sao trên trời, thần bí như biển sâu, làm cho người ta vĩnh viễn luôn nhắc tới thì Phong Thải trước mắt lại giống như tiên nữ tu hành trên núi, khiến cho người khác có cảm giác nửa bí ẩn, tựa hồ nhìn thấy nhưng lại không thể nhìn thấu.



"Đương nhiên ta cũng đã học hỏi khắp nơi, nghiên cứu kinh sử, học thi họa, xem cổ tịch, vì vậy đã làm một nơi hội tụ nhân sĩ nho nhỏ. Sau đó lại càng lúc càng nổi tiếng, càng làm càng lớn, cuối cùng có quy mô như thế này. Ngay cả ta cũng bất ngờ. Mặc dù danh tiếng ta trong nước không lớn và đã rời khỏi giang hồ, nhưng kinh sử thi họa, trà nghệ của vợ chồng chúng ta tại Bắc Kinh cũng có danh tiếng không thua gì ngươi. Bất quá ngươi không chú ý đến điều đó nên có lẽ sẽ không biết".



Phong Thải vừa tiếp tục đi vừa ở một bên giải thích.



"Cách làm của mỗi người đều khác xa nhau, ta đích xác không biết".



Vương Siêu suy nghĩ một chút, cũng đích thật là như vậy, người này trong võ thuật giới đúng là bí ẩn, vĩnh viễn cũng không biết được tin tức bên trong. Đồng dạng, trên thế giới này có rất nhiều nghề nghiệp, từ đại thành viên của các quốc gia cho đến ăn mày đều có.



"Khó trách, nàng có thể thề với ta sẽ hóa giải ân oán của Hồng môn, lại toàn lực ủng hộ Liêu Tuấn Hoa, giải quyết chuyện phiền toái trong nước của ta, thì ra nàng thật sự có khả năng đó!" Vương siêu rốt cục đã rõ ràng vì sao Phong Thải lại tự tin như thế.



Nghĩ tới đây, Vương siêu cảm giác được Phong Thải thật sự có khả năng hóa giải một ít chuyện phiền phức của mình trong nước.



Phong Thải bước đi trên một con đường mòn đầy hoa xung quanh, xuyên qua một cái cổng hình tròn thì đột nhiên phía cuối con đường xuất hiện một căn phòng.



Bước qua cổng, Vương Siêu tự nhiên ngửi được một mùi thuốc.



Nơi này quả nhiên rất an tĩnh, cây cối u thâm, mùi hoa dược tỏa ra làm thơm mát lòng người, dùng để tu thân dưỡng tính đích thật vô cùng tốt.



"Tiểu thư" Ngay lúc Phong Thải bước vào cửa thì mấy người đang ngồi trong phòng liền đứng dậy.



Những người này mặc áo khoác trắng, trong phòng sáng rực như ban ngày, giống như là một cái bệnh viện nhỏ độc lập. Mặc dù trời đã về chiều nhưng tinh thần những người này vẫn sáng láng, không có nữa điểm mệt mỏi, làm cho người ta có một loại cảm giác phấn chấn, hiển nhiên tố chất những người này rất hoàn mỹ.



"Thầy thuốc Đào đang ngủ ở đây phải không?" Phong Thải hỏi.



"Đã sớm ngủ rồi" Một thầy thuốc mặc quần áo trắng cung kính nói.



"Bảo hắn tỉnh dậy đi, nói rằng có bệnh nhân vô cùng quan trọng" Phong Thải nói. Người kia lập tức chạy đến điện thoại, hơn nữa ngày sau mới có người nhấc máy. Bên kia đầu dây truyền đến một tiếng nói lười biếng: "Bệnh nhân cái gì? Chỉ là đầu óc choáng váng, trái tim hơi khó thở mà cũng muốn gọi ta đến sao, kêu Phong Thải lại đây nói chuyện với ta một chút".
"Nghiêm Nguyên Nghi cao cao tại thượng, không bao giờ gặp gỡ những người khác trừ khi luyện công, nói chuyện thì cũng chỉ với bọn Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long" Phong Thải một bên chế trà, một bên lẳng lặng nói: "Bất quá trên thế giới này nàng ta cũng được xem như là nữ nhân tuyệt đỉnh. Được rồi, Vương Siêu ngươi tung hoành thiên hạ, hùng bá vô địch, như vậy thì trong kiến thức về nữ nhân của ngươi, ngươi thấy ta như thế nào? Nghe nói thê tử của ngươi là môn chủ Đường môn Đường Tử Trần, ta nghe đại danh đã lâu nhưng vẫn chưa gặp mặt. Không biết ngươi đánh giá nàng như thế nào? So với ta thì ai xuất sắc hơn?"



"Hử?" Vương Siêu nghe Phong Thải hỏi thì thản nhiên cười cười: "Trừ thê tử của ta ra thì nữ nhân xuất sắc trên thế giới này ta chỉ thấy có hai người. Một người là Nghiêm Nguyên Nghi, còn người khác hiển nhiên là ngươi. Không từ mà biệt, cùng bước vào cảnh giới Bão Đan nhưng ba ngươi lại khác nhau. Nghiêm Nguyên Nghi tính cách mạnh mẽ, không bao giờ cúi đầu. Còn khí chất của ngươi chính là thần bí, hay thay đổi, phong mang ẩn tàng nhẹ nhàng trong người, cho ta một loại cảm giác không thể nhìn thấu nhưng có thể tiếp xúc".



"Vậy còn thê tử Đường Tử Trần của ngươi?" Phong Thải nhíu nhíu mày.



"Nàng đã đạt tới chí đạo cao vô cùng, không gặp không nghe không thấy. Không nhìn thấy nàng thì ngươi vĩnh viễn không thể miêu ta được khí chất của nàng. Nàng ta giống như sao trời trời" Vương Siêu nói.



"Ồ, vậy thì ta lại càng muốn gặp một lần" Phong Thải nhẹ nhàng đưa trà cho Vương Siêu, "Nghe nói lúc uống trà tại Đại Quyển bang, ngươi đã dùng một tay biểu diễn công phu Thủy Tích Thạch Xuyên? Không biết hôm nay có thể biểu diễn cho ta xem được không?"



Nàng lại chuyển đề tài.



"Bộ trà này của ngươi toàn bộ đều là tinh phẩm, rất giá trị, kích nát thì đúng là phí của trời" Vương Siêu cười nói.



"Thủy Tích Thạch Xuyên là công phu nổi tiếng ngàn năm, có thể tận mắt nhìn thấy là phúc của ta, bấy bộ trà thì có tính là gì" Phong Thải nói.



"Vậy thì tốt" Vương Siêu dùng móng tay nhúng một giọt nước, nhẹ nhàng xóc nảy lên, đầu ngón tay tự nhiên bắn ra, một giọt nước búng ra đánh trúng chén trà trước mắt khiến nó nổ tung!



"Quả nhiên…" Mắt của Phong Thải sáng lên, sau đó thì thào cảm thán.



Hai người tùy ý nói chuyện với nhau. Sắc trời bên ngoài dần dần sáng lên, sương mù dày đặc tan ra. Cuối cùng thì ánh nắng mặt trời cũng chiếu vào. Đối với những người lao động thì đây đúng là ánh nắng buổi sáng.



Đồng thời bên ngoài cũng loáng thoáng có tiếng xe chạy, hiển hiên là có một số người bắt đầu đến câu lạc bộ này để giải trí.



"Buổi sáng hôm nay có một số người đến bữa tiệc, không biết ngươi có hứng thú tham gia không?" Phong Thải đứng lên nói.



"Ồ? Là người nào?" Vương Siêu hỏi.



"Có người quen của ta, cũng có kẻ thù của ngươi, cũng có người mà ngươi không nhận ra, cũng có người muốn gặp ngươi" Phong Thải nói.



Ngay lúc Phong Thải nói chuyện thì có một số chiếc xe đặc biệt đã đến trước cửa câu lạc bộ, sau khi dừng lại tại một chỗ cố định, cửa xe mở ra, từ trong đó đi ra một số người.