Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 447 : Thủ đoạn lôi đình!
Ngày đăng: 19:30 20/04/20
"Xem ra lần này ngươi mời tới toàn những gương mặt mới".
Vương Siêu cũng nghe thấy những tiếng xe đang dừng lại bên ngoài, hắn cũng không hỏi là người nào, bởi vì khi tới gặp mặt sẽ biết được thôi.
"Đi thôi, đến phòng khách" Phong Thải nhẹ nhàng sóng vai Vương Siêu bước đi. Sau khi băng qua vài hành lang thì trước mắt bỗng sáng trưng thông suốt, đây là một đại sảnh đường. Ghế sa *** được bố trí phù hợp, mùi hoa cỏ thơm mát lòng người, bốn phía là những bức tranh sơn thủy nổi tiếng đắt tiền.
Lúc này có hai nhóm người đang bước vào cửa.
Vương Siêu liếc mắt nhìn nhóm người thức nhất, trong đó là Liêu Viên Triêu, Dương Chân, phía sau còn có Liêu Tuấn Hoa, Chu Giai.
Mà một nhóm khác, lại là Nghiêm Tiểu Lãng. Bất quá trong nhóm người này hiển nhiên không phải do Nghiêm Tiểu Lãng dẫn đầu, bởi vì hắn chỉ đi ở phía sau, phía trước hắn là một người tóc hoa râm nhưng sắc mặt hồng nhuận, mắt giống như cú mèo, mũi cong, khiến cho người ta có cảm giác là một lão giả kiêu hùng.
Vô luận là nhóm người Liêu Tuấn Hoa, Chu Giai, hay là nhóm Nghiêm Tiểu Lãng vừa tiến vào, khi nhìn thấy Phong Thải sánh vai nói chuyện với Vương Siêu đều vô cùng sửng sốt.
Rất hiển nhiên, nhóm người này ai cũng không ngờ tới Vương Siêu lại ở một chỗ với Phong Thải, bất quá bọn họ dường như cũng đã rõ ràng điều gì đó, ánh mắt nhìn nhau lộ ra vẻ phức tạp dị thường. Mà hai mắt của lão giả kiêu hùng kia lập tức bắn thẳng tới, ánh mắt sắc như đao! Trong đó rõ ràng có mang theo địch ý.
"Vương Siêu, là ngươi? Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?" Sau khi Chu Giai nhìn thấy Vương Siêu thì vừa mừng vừa sợ nhẹ nhàng cười, theo sau hướng về Nghiêm Tiểu Lãng và lão giả kia nói: "Nghiêm Lão, mời ngồi mời ngồi. Tất cả mọi người ngồi đi".
"Ngươi quả nhiên không giống người bình thường, khó trách Nguyên Nghi không phải là đối thủ của ngươi" Lão giả được Phong Thải gọi là Nghiêm lão gắt gao nhìn Vương Siêu một cái, sau đó thu ánh mắt lại, trực tiếp ngồi xuống ghế sa ***.
"Ngươi là phụ thân của Nguyên Nghi?"
Vương Siêu nghe lời này thì mơ hồ đã đoán ra thân phận của lão giả.
"Không sai, ta tên là Nghiêm Thọ Kính, nghĩ không ra hôm nay Tiểu Phong lại mời một người trẻ tuổi đến nơi đây, thú vị, thú vị. Ta đã sớm nghe nói Vương Siêu ngươi là một người trẻ tuổi lợi hại, nhưng vẫn không có thời gian gặp mặt, hôm nay rốt cuộc đã gặp rồi".
Sau khi Nghiêm Thọ Kính ngồi xuống thì thần sắc và ngữ khí cũng rất bình thường, không vì nữ nhi của mình rơi vào độc thủ của Vương Siêu mà sinh ra oán hận.
"Quả nhiên là nhân vật lớn có khí phách, thân là phụ thân của Nghiêm Nguyên Nghi, nữ nhi của mình bị ngã mà vẫn còn có thể nén giận được" Vương Siêu nhìn thấy bộ dáng này của Nghiêm Thọ Kính thì trong lòng không khỏi âm thầm than thở.
"Thần tiên thúc thúc…"
Ngay lúc Vương Siêu nhìn Nghiêm Thọ Kính phụ thân của Nghiêm Nguyên Nghi thì không khí có chút nặng nề, nhưng đột nhiên một thanh âm trong trẻo vang lên đã phá tan hiện trường nặng nề.
Khi thanh âm này phát ra thì có thêm bốn người xuất hiện ở cửa.
Một người trong đó là Tô Tiểu Nguyệt, trong tay Tô Tiểu Nguyệt đang ôm một đứa bé trai, hai người còn lại hình như là một đôi vợ chồng khoảng trên ba mươi tuổi.
Đôi vợ chồng này mặc dù không lộ sơn, không lộ thủy nhưng người đàn ông thì có một loại ôn nhu giống như phụ thân của Tô Tiểu Nguyệt. Người phụ nữ mặc dù không phiêu dật như Phong Thải, tướng mạo cũng rất tầm thường nhưng ánh mắt, tinh thần toát ra vẻ đã từng trải, khôn khéo.
Quan trọng nhất là gương mặt của đôi vợ chồng này có chút tương tự với đứa bé trai gọi Vương Siêu là thần tiên thúc thúc, hiển nhiên bọn họ là cha mẹ của đứa bé trai.
Đứa bé trai vừa tiến đến, nhìn thấy Vương Siêu thì giãy dụa ra khỏi ngực Tô Tiểu Nguyệt chạy về phía Vương Siêu, kéo lấy tay áo Vương Siêu nói: "Thần tiên thúc thúc, mang ta bay lên có được không".
Nghe thấy lời nói này, trong mắt hai vợ chồng hiện ra vẻ hiền hòa.
Đôi vợ chồng này vừa xuất hiện cũng khiến cho Nghiêm Thọ Kính không khỏi động dung một chút.
"Phong tỷ, Tiểu Bảo ở nhà rất quậy, ngay cả ông nội hắn cũng không quản được, luôn gọi thần tiên thúc thúc, nguyên lai thần tiên thúc thúc mà Tiểu Bảo gọi lại ở chỗ này" Mẹ của Tiểu Bảo tựa hồ rất quen với Phong Thải, nói chuyện cũng rất tùy ý.
Vương Siêu nhẹ nhàng dùng một tay nâng Tiểu Bảo lên rồi ôm vào lòng, cười đùa: "Muốn bay thì cũng đơn giản thôi, thúc thúc đáp ứng sẽ dạy ngươi. Nhưng bây giờ thúc thúc đang có chuyện, ngươi trước tiên cứ chơi đùa đi đã".
"Ừm, thần tiên thúc thúc ôm ta thì ta sẽ không quậy" Tiểu Bảo gật đầu.
"Hình như Tiểu Bảo rất có duyên với ngươi. Bất quá sau này khi Tiểu Bảo lớn lên và hiểu chuyện, nếu hắn biết mình từng được cao thủ thiên hạ đệ nhất ôm thì không biết sẽ nghĩ gì? Ta nghĩ hắn khẳng định sẽ rất tự hào".
Nhìn thấy tình huống như vậy, Tiểu Bảo đã đi tới ngồi một mình trên ghế sa ***, mỉm cười nhìn Vương Siêu.
"Ta mặc dù không luyện qua công phu nhưng cũng thường xuyên rèn luyện nên biết được một số công phu thô thiển. Ta cũng đã từng xem qua một ít kỹ kích của quốc thuật đại sư, còn có một vài chuyện tình kỳ dị của Vũ Vận Long cho nên bản thân cũng muốn luyện, nhưng đáng tiếc là tuổi đã lớn. Nếu như Tiểu Bảo có thể may mắn học được một chiêu nửa thức của thiên hạ đệ nhất thì đã hoàn thành mơ ước của ta rồi. Tối thiểu thì Tiểu Bảo cũng có một thân thể tốt".
"Người thua thì cờ cũng thua, đánh cờ cũng như người. Vương Siêu, chính là bàn cờ này, ta cũng cảm giác áp lực lớn như vậy, mặc dù cùng ngươi đánh cờ. Ta lãnh binh chinh chiến đã bao năm, trước mặt là núi băng thì mặt cũng không biến sắc, nhưng hiện tại lại không thể chịu nỗi mỗi nước cờ của ngươi đặt xuống. Cái loại áp lực này, chỉ là đánh cờ mà cũng đã như thế này thì càng huống chi là chính thức luận võ sinh tử? Ta có thể cảm thấy được Nghiêm Nguyên Nghi khi đứng trước mặt ngươi đã phải chịu áp lực lớn đến cỡ nào. Thua không oan uổng, không oan uổng…"
Sau lần đánh cờ này, Nghiêm Thọ Kính dường như đã già thêm mười tuổi.
Vừa rồi hắn đã không thể tiếp tục đánh cờ nữa. Đánh cờ phân thắng bại thì dựa vào kỳ nghệ, tâm lý tố chất, vận khí mà tranh đấu, nhưng điều quan trọng chính là bị ngoại chiêu quấy nhiễu.
Cái gì gọi là ngoại chiêu? Chính là khi hai người đánh cờ, một bên làm ra đủ loại động tác, ánh mắt, thở dài, chụp quân cờ mạnh mẽ, tức giận mắng, nói chuyện làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của đối thủ, khiến cho đối thủ kinh ngạc, có rất nhiều ngoại chiêu xấu xa khi đánh cờ, động chân động mũi. Cùng với cao thủ ngoại chiêu đánh cờ thì tâm lý của mình bị hành hạ rất lớn.
Vương Siêu mới vừa rồi cùng với Nghiêm Thọ Kính đánh cờ, mặc dù là so về kỹ thuật đánh cờ nhưng điểm mấu chốt chính là trong lúc đánh cờ Vương Siêu đã làm ra rất nhiều thủ pháp, uy thế, ánh mắt, mỗi một lần đặt cờ cũng khiến cho tâm linh Nghiêm Thọ Kính chấn động, ngay cả thân thể cũng chấn động.
Bởi vì mỗi lần Vương Siêu đặt cờ thì chân lại âm thầm phát lực, dùng pháo quyền đạp xuống đất.
Ngày hôm qua Vương Siêu dậm chân đã khiến cho mặt đất trở thành bùn, Tô Tiểu Nguyệt cũng thiếu chút nữa đã bị đánh ngã, nước tiểu cũng thiếu chút nữa bị làm cho kinh ngạc mà xuất ra. Tâm lý tố chất Nghiêm Thọ Kính mặc dù mạnh mẽ hơn Tô Tiểu Nguyệt gấp trăm lần, tại mỗi lần Vương Siêu đánh một nước cờ thì còn có thể trụ vững được nhưng khi lấy mắt đối mắt với Vương Siêu thì lại không thể chịu đựng được.
Công phu "mục kích" của Vương Siêu, tâm lý không kiên định, tình thần không kiên cường thì cao thủ bình thường khi đánh nhau với hắn, chỉ cần ánh mắt đảo qua một cái thì sẽ khiến cho đối phương mất tâm thần. Đương nhiên cái này có được là do ảnh hưởng của danh tiếng hung ác của hắn.
Cho dù là nhân vật như Nghiêm Nguyên Nghi, tại Hông môn dưới áp lực khổng lồ của Vương Siêu thì thiếu chút nữa cũng đã thất thần.
Mặc dù Nghiêm Thọ Kính vừa rồi đánh cờ cùng với Vương Siêu nhưng cũng có thể nói là hai bên đang thử dò xét đối phương. Uy nghiêm của Nghiêm Thọ Kính rất lớn, hắn dù sao cũng đã là tướng quân, nhưng trước mặt Vương Siêu vẫn có cảm giác khi đối phương đánh cờ, ánh mắt có một loại áp lực cực lớn.
Càng huống chi, ngoài hình thức hắn cũng coi như đã thua. Phong Thải cùng Vương Siêu liên hợp, Tô gia, lại loáng thoáng có cha mẹ của Tiểu Bảo, tất cả tựa hồ đều ủng hộ Vương Siêu.
"Nữ nhân Phong Thải này cũng có tiềm lực như Liêu Tuấn Hoa. Đúng rồi, nàng là người của Hồng môn, mà Liêu Tuấn Hoa cũng là người của Hồng môn, tương lai nếu Liêu Tuấn Hoa thích nàng thì đối với Hồng môn cũng chỉ có lợi, thực sự có thể gắn bó những người Hoa ở nước ngoài thành một. Đại cuộc, đại cuộc…."
Trong lòng Nghiêm Thọ Kính đã hiểu ra, hắn đã rõ ràng việc đối phó với Vương Siêu sợ rằng đã trở thành một loại không có khả năng. Hắn nhìn người vô cùng chuẩn xác, cùng Vương Siêu đánh cờ, hắn đã hoàn toàn nhìn rõ con người này, rất lợi hại, lợi hại đến mức không thể tưởng tượng được.
Đương nhiên, trong lòng hắn cảm giác Vương Siêu lợi hại cũng không phải chỉ là võ công, mà chính là tinh thần trạng thái khí chất của Vương Siêu đã hợp nhất lại thành một.
Cũng giống như năm đó Cầu Nhiêm Khách đánh cờ với Lý Thế Dân, sau khi biết được Lý Thế Dân mới chính là chân mệnh thiên tử liền lập tức đi ra hải ngoại xa xăm, không hề tranh đoạt thiên hạ với hắn nữa.
Bây giờ Nghiêm Thọ Kính cũng thông qua bàn cờ này mà nhìn thấy rõ con người của Vương Siêu.
"Ngươi nhận xét ta rất chuẩn!" Vương Siêu đặt tay lên bàn cờ, hắn biết Nghiêm Thọ Kính đánh cờ nhận thua là biểu đạt ý tứ gì.
Hai người đánh cờ, cũng không phải là người bình thường luận kỹ nghệ đánh cờ, mà là đang tỏ thái độ. Tựa như Cầu Nhiêm Khách và Lý Thế Dân năm đó đánh cờ, Tống Thái Tổ và Trần Truyện lão tổ đánh cờ.
"Tinh Tinh, cô cũng tới sao?" Sau khi Nghiêm Thọ Kính nhận thua, Vương Siêu tâm tình tốt đẹp quay đầu lại thì nhìn thấy bên cạnh là Tào Tinh Tinh.
"Đã đến được một lúc, nghĩ không ra Vương Siêu cậu cũng ở chỗ này" Tào Tinh Tinh cười.
"Đương nhiên, Vương Siêu hôm nay là thành viên đặc biệt của tụ hội, là khách ta đặc biệt mời tới" Phong Thải cười.
"Dì Phong, bọn họ cũng là khách ngươi mời tới sao?" Tào Tinh Tinh chỉ vào Triệu Quân, Yến Đông Lai đang đứng ở đại sảnh, "Bọn họ cũng biết Vương Siêu…"
"Ta đương nhiên biết" Phong Thải gật đầu, hai mắt nhìn bọn người Triệu Quân, Ngô Dĩnh Đạt, Vương Tiểu Lỗi, đột nhiên cười: "Ba vị, hôm nay ta mời các ngươi đến tụ hội thật ra cũng chính là vì chuyện của Vương Siêu. Các ngươi có ân oán với Vương Siêu, ta chỉ là muốn cho các ngươi biết, các ngươi không có khả năng động được vào Vương Siêu. Bất quá ta vừa nghe các ngươi muốn chia rẻ Tiểu Yến, cho nên hiển nhiên không hóa giải không được. Vì đại cuộc, ta chỉ hy vọng các ngươi đồng ý".
"Còn có Tiểu Yến ngươi, ngươi vừa rồi lại còn nói muốn Tinh Tinh sau này phải cầu xin ngươi? Tinh Tinh là bằng hữu của Vương Siêu, ta không thể không chăm sóc, mặc dù ngươi không được vui nhưng cũng không nên buồn, bởi vì tiền đồ của ngươi sau này không lường được".
Phong Thải nhẹ nhàng nói với Yên Đông Lai.
"Tô phu nhân? Ngươi đang nói cái gì vậy? Ngươi đừng tưởng rằng ngươi có nhân mạch rộng, có nhiều giao tình thì có thể động tay động chân, ngươi nói như vậy là có ý tứ gì?"
Trong tâm lý Yến Đông Lai đột nhiên bốc lên một sự tức giận.
"Ồ?" Phong Thải cũng không để ý đến Yến Đông Lai mà xoay người nói với cha mẹ của Tiểu Bảo: "Thế nào?"
Cha của Tiểu Bảo lắc đầu: "Vì đại cục nên Nghiêm Lão nhận thua, nhưng những người trẻ tuổi này có thù tất sẽ báo, sau này sẽ gây ra hậu quả lớn, phá hư chuyện đang ổn định thì sẽ không tốt lắm. Trước tiên phải kêu cha mẹ của họn họ hạ quyền hành của bọn họ xuống".