Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 460 : Dẫm chân! Cười dài!

Ngày đăng: 19:30 20/04/20


Tất cả đệ tử ở "Giảng Đạo quán" đều cảm thấy kích phẫn đứng thẳng dậy. Ngàn vạn người ở đây đều bi phẫn đến cực điểm, nổi loạn thật lớn xảy ra.



"Không xong rồi."



Vừa mới từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, Vương Hồng Cát, Lạc Tiểu Manh, Đàm Văn Đông trong nháy mắt cảm giác được trận nổi loạn này. Đồng thời bọn họ rùng mình, cùng thủ thế đề phòng những người này điên cuồng phóng tới.



Trong đạo tràng rộng lớn có ít nhất ba ngàn đệ tử! Hơn nữa họ đều luyện nhu đạo đã lâu, nếu như toàn bộ đám người này đều nổi điên xông lên thì cho dù võ công có cao tới đâu cũng không thể chống đỡ được.



Đối mặt với tình huống này quả thực giống như đối mặt với một đại quân.



Hơn nữa bọn họ không có lý do gì không nổi điên. Mới vừa rồi vẫn đang phẫn nộ thì lại bị Vương Siêu giết cả năm người, trong đó có một người là quán chủ của bọn họ.



"Nếu như ở trong nước, võ thuật gia người Nhật đánh chết quyền sư của chúng ta thì không biết chúng ta sẽ căm phẫn đến mức nào? Tinh thần dân tộc quả thực rất cao? Quả thực rất kinh khủng!"



Vương Hồng Cát, Lạc Tiểu Manh siết chặt nắm tay, đối mặt với nổi loạn lớn đang sắp sửa bộc phát thì tâm thần dĩ nhiên không thể tự khống chế. Trong vài giây đồng hồ, toàn bộ lòng bàn tay đã xuất đầy mồ hôi.



Trong lòng bọn họ nhanh chóng đưa ra một giả thuyết, nếu như trong nước bị một cao thủ như Vương Siêu đến làm như thế này, thì không biết tâm tình dân tộc sẽ như thế nào.



Võ thuật có mối quan hệ rất chặt chẽ tới tam tình dân tộc. Trước tiên muốn đánh suy sụp một dân tộc thì phải đánh bại tinh thần thượng võ của dân tộc này, đây là chân lý trăm ngàn năm không hề bị phá vỡ.



Vương Siêu cũng không để ý tới trận nổi loạn lớn này.



Khi dùng kình khí Thái Cực Quyền gây ra chấn động, một trảo đánh cho hai tân tú hoàn toàn vỡ hết mạch máu thì hắn nhẹ nhàng thu hồi hai tay mình về.



Hai tay của hắn trắng tinh trong suốt, không hề dính một vết máu.



Năm võ sĩ khẳng khái bi ca trong nháy mắt đã chết trên tay hắn, trên mặt hắn cũng không có chút ba động gì, chỉ là trong ánh mắt có hiện ra một chút cảm khái.



Quán chủ "Giảng Đạo quán" Gia Nạp Trì mặc dù võ công "thấp kém" nhưng mượn tâm tình phẫn nộ của toàn tràng, làm cho ý chí của mình vút cao đến đỉnh điểm. Trong tích tắc khi ngăn cản chiêu Phiên Thiên Ấn của Vương Siêu, ý chí và trạng thái tinh thần của đại hán Nhật Bản này đủ có thể so sánh cùng với cao thủ Đan Kình.



Nếu như lần này đối thủ của hắn là một cao thủ Đan Kình thì có lẽ vị võ sĩ Nhật Bản này có thể chống đỡ nhiều hơn một hiệp, nhưng đáng tiếc người hắn gặp lại là Vương Siêu.



"Nếu như ta không giết chết năm người này, thì chỉ sợ trải qua trận đánh hôm nay, những người này trải qua một trận tâm tình khắc cốt ghi tâm, cuối cùng có thể tiến vào cấp độ Đan Kình. Xem ra đúng là áp lực càng lúc càng lớn, sự phản công càng lúc càng lớn. Ngàn vạn võ giả ở đây đều nhìn thấy trận chiến này, không biết có thể hay không đột phá chướng ngại tâm lý cuối cùng? Quyền pháp tiến thêm một bước dài?"




Lần này đi theo Vương Siêu đến phỏng vấn "Giảng Đạo quán" thực chất là chiến đấu. Mặc dù bốn người trẻ tuổi không rat ay nhưng kinh nghiệm, cảm thụ thu được so với một hồi sinh tử quyết đấu thì còn quan trọng hơn nhiều.



"Như thế nào, các ngươi bây giờ đã biết được cái gì gọi là chính thức đánh nhau chưa."



Vương Siêu ngồi trên xe, hai mắt nhìn thoáng qua đôi nam nữ Lạc Tiểu Manh, Vương Hồng Cát, tùy ý hỏi một câu.



"Không sai, tràng diện hôm nay thật sự rất là nguy hiểm. Mặc dù ta không ra tay nhưng hình như trong lúc đó giống như là đã đi qua vô số lần sống chết. Ta vẫn còn quá yếu, cứ tưởng rằng luyện quyền pháp đến tình độ như vậy, bất cứ thứ gì cũng không thể lay động được tâm trí của ta. Nhưng hôm nay, ta mớ cảm giác được thật sự là vẫn còn kém rất xa".



Gương mặt Lạc Tiểu Manh nhăn nhó.



"Quyền pháp là do tâm ý khống chế, tâm ý mạnh mẽ thì quyền mới mạnh mẽ. Nếu như bản thân không có quyền ý mênh mông, thì không quản lực lượng cơ thể của ngươi được rèn luyện đạt tới trình độ cường đại nào, cũng khó có thể khống chế tốt, phát ra lực lượng chính thức của bản thân. Xem ra ngươi đi theo thủ lĩnh GOD lâu như vậy, chiêu thức, công phu vận khí huyết học được không ít nhưng lại không học được quyền ý của hắn".



"Chúng ta quá yếu, hy vọng chuyến đi tới Nhật Bản lần này có thể theo ngài chính thức bước vào cảnh giới chí cao của quyền pháp" Vương Hồng Cát điều chỉnh lại tâm tình của mình, hưng phấn nói.



"Chỉ cần các ngươi không chết, thì sẽ có hy vọng. Không riêng gì các ngươi mà trong giới võ thuật Nhật Bản cũng sẽ có người như vậy? Không bộc phát trong yên lặng thì sẽ là diệt vong." Vương Siêu thở dài.



Đêm đến, khi đoàn người Vương Siêu đã nghỉ ngơi thì chuyện bọn họ phỏng vấn "Giảng Đạo quán", chuyện năm đại cao thủ của Giảng Đạo quán đã bỏ mình trong lần phỏng vấn này đã truyền khắp cả giới võ thuật, thậm chí còn được giới võ thuật quan tâm!



Cùng lúc đó, chuyện Vương Siêu ở Giảng Đạo quán trong nháy mắt đánh gục năm đại cao thủ cũng đã truyền ra ngoài.



Đêm khuya.



Vương Siêu được sắp xếp ở trong một tòa nhà sạch sẽ mang phong cách Nhật Bản, phòng ốc bằng gỗ, tấm bình phong, bên ngoài là một cái ao, cây hoa anh đào, phía sau là núi, vô cùng thanh tịnh.



Trăng tròn sáng trên cao, đọng lại trên ngọn hoa anh đào, toàn bộ người Vương Siêu cũng đang đắm chìm trong ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng này.



Lúc này Vương Siêu đang tản bộ dưới gốc cây anh đào.



Cảnh vật đang vô cùng yên tĩnh thì đột nhiên có một khúc nhạc như có như không truyền vào tai hắn.



Điệu nhạc rất thê lương, mang phong cách điển hình của các ca khúc Nhật Bản, lại là bài "Trấn Hồn Ca".