Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 461 : Nói ngươi nát đầu là nát đầu!

Ngày đăng: 19:30 20/04/20


"Sư tỷ, đây là nhạc gì?"



Đang ngồi bất động trong yên tĩnh, tai Đàm Văn Đông cũng nghe thấy mơ hồ, khúc nhạc giống như u hồn. Hắn đột nhiên mở mắt, đồng thời lấy tay gõ gõ lên vách tường bằng gỗ tinh xảo, hỏi Hoắc Linh Nhi ở phòng bên cạnh.



Chỗ ở của Vương Siêu lần này là một ngôi nhà mang phong cách quý tộc điển hình ở Nhật Bản, kết cấu gỗ tinh khiết, chất phác, nhưng cũng cao nhã.



Đang đêm, Vương Siêu tản bộ ở bên ngoài. Còn Hoắc Linh nhi, Đàm Văn Đông, Vương Hồng Cát, Lạc Tiểu Manh thì tĩnh tọa trong phòng, trữ thần tĩnh khí, nhớ lại những chuyện tình kinh tâm động phách phát sinh lúc ban ngày.



Một màn trong đạo tràng nhu thuật "Giảng Đạo quán" lúc ban ngày, đối kháng với tinh thần võ sĩ của cả dân tộc Nhật Bản, luồng hào khí nọ, luồng áp lực nọ được bốn người khắc sâu trong linh hồn. Mặc dù bọn họ không rat ay nhưng kinh nghiệm so với mười trận chiến sinh tử thì còn nhiều hơn gấp mười lần.



Cho nên bây giờ bốn người đang đem phần tinh thần được cảm thụ này hoàn toàn tiêu hóa, tẩy rửa tâm linh và thần hồn của chính mình. Một khi chính thức hiểu được sự tinh túy trong đó thì thành tựu của bọn họ sẽ đột nhiên tăng mạnh.



"Đây là ca khúc Trấn Hồn Ca nổi tiếng trong thần đạo Nhật Bản, dùng để siêu độ vong hồn, cũng được rất nhiều tông giáo dùng để gột rửa tâm thần. Tiếng ca vừa rồi ta cũng nghe được. Hôm nay sư phụ làm ra động tĩnh lớn như vậy, rất nhiều tông giáo Nhật Bản không có khả năng sẽ không để ý tới. Chuyện này tốt nhất là chúng ta không nên để ý tới, cứ để cho sư phụ xử lý là được." Hoắc Linh Nhi rất am hiểu về Nhật Bản, nàng nghe được Trấn Hồn Ca so với Đàm Văn Đông còn sớm hơn, bất quá nàng cũng không có động tĩnh gì.



"Tổ chức tông giáo ở Nhật Bản? Khó trách lão đầu Phúc Thanh bang nói chúng ta động đến giới võ thuật thì giới tông giáo khẳng định sẽ không bỏ qua dễ dàng. Bất quá việc gì cũng có lợi ích. Giới tông giáo không phải đi lên từ ám sát? Ám sát? Giao thiệp? Cũng không có khả năng ngăn cản chúng ta?"



Đàm Văn Đông nghi hoặc hỏi.



Hoắc Linh Nhi lẳng lặng nói: "Đương nhiên là có lợi ích, bọn họ nếu như không thể ngăn cản thành công sư phụ thì còn có bao nhiêu người thờ phụng bọn họ nữa? Hơn nữa giới tông giáo, giới võ thuật trước đây không hề tách rời. Mặc dù không phải nói là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, nhưng cũng chẳng khác nào cắt đứt đầu khớp xương và gân. Tông giáo muốn võ thuật đến bảo về, võ thuật muốn tông giáo mở rộng sự hùng mạnh, và càng cần sự ủng hộ về tài chính của bọn họ. Rất nhiều võ thuật gia danh tiếng của Nhật Bản đều là tín đồ của các tông giáo. Phương diện giới tông giáo kết hợp với giới võ thuật thì Nhật Bản so với trong nước càng hỗn loạn hơn gấp mười lần."



"Thật sự còn có việc như vậy." Đàm Văn Đông gật đầu, suy nghĩ về Thiếu Lâm Tự, lúc hắn chỉ là một nhân vật nhỏ "Khí công nhiệt" thì rất nhiều người đã có thể ngụy trang khí công, tiến hành truyền bá tư tưởng của tông giáo. Bất quá những chuyện đó đều bị cấm đoán. Nhưng chính sách Nhật Bản thì bất động, một ít tổ chức tông giáo chẳng những không bị cấm đoán mà ngược lại còn mượn sức chính quyền, khiến cho chướng khí bốc lên.



"Không cần để ý tới việc này, dưỡng thần đi, kế hoạch ngày mai là sư phụ sẽ đi Không Thủ đạo Tùng Đào quán, không chừng chúng ta còn có một trận ác chiến nữa" Hoắc Linh Nhi nhắm hai mắt lại. Mặt khác Lạc Tiểu Manh, Vương Hồng Cát ở trong phòng cũng nghe thấy "Trấn Hồn Ca", mới vừa định đứng dậy để đi tìm hiểu thì nghe được Hoắc Linh Nhi nói, vì vậy bình tĩnh ngồi xuống.



Không kể đến bốn người này trấn định mà ngay cả Vương Siêu đứng dưới cây anh đào, nghe thấy "Trấn Hồn Ca" thì cũng không thèm để ý.



Những bông hoa anh đào đã sớm rụng, trên thân cây trụi lủi chỉ còn một ít lá chưa rơi xuống đất. Nhưng phiến rừng cây này vô cùng lớn, rộng hơn mười mẫu, lại còn nằm trên dãy núi. Ánh trăng chỉ có thể chiếu sáng một phần, mà rừng hoa anh đào thâm trầm, có rất nhiều chỗ âm u, vô cùng bi thảm, làm cho người ta có một cảm giác thật quỷ dị.



Bất quá hoàn cảnh yên tĩnh, âm u, quỷ khí thâm sâu lại không ảnh hưởng chút nào tới Vương Siêu.



Nghe rõ thanh âm "Trấn Hồn Ca", Vương Siêu cũng chỉ nhàn nhã bước đi về chỗ sâu trong rừng hoa anh đào.



Đi tới cuối rừng, Vương Siêu nhìn thấy một người tuổi còn trẻ, toàn thân mặc quần áo màu đen, trên tay đeo một chuỗi hạt châu đen kịt đang niệm châu. Đồng thời cầm một cây tiêu thật dài mà thổi. Tiếng ca khúc "Trấn Hồn Ca" mờ ảo như u hồn chính là từ tiếng tiêu của người trẻ tuổi này truyền tới.



"Vương Siêu tiên sinh, ngài quả nhiên đã tới".



Nhìn thấy Vương Siêu từ xa tới, người trẻ tuổi này đột nhiên dừng thổi tiêu, nói tiếng Trung lưu loát không chút vấp váp khiến cho người ta phải giật mình.



"Một nơi mà có tới ba người, ở trước mặt ta thì cho dù có mai phục cũng không dùng được đâu, hay là đi ra đi?" Hai mắt Vương Siêu quét một chút bốn phía xung quanh, phát hiện ngoại trừ người trẻ tuổi này thì không có bất cứ người nào cả. Nhưng trong tai hắn thì lại nghe được vài tiếng hô hấp vô cùng nhỏ. Loại hộ hấp này giống như một con rùa đang rụt đầu mà chậm rãi thở, cho dù tai người có cường đại thì cũng khó có thể nghe thấy.



Khi Vương Siêu nói xong thì đột nhiên trong lúc đó, ở một gốc cây cách hắn hơn trăm mét, xung quanh là những cây anh đào rậm rạp dường như có một bong đen bay lên như chim ưng. Khi bóng đen hạ xuống đất thì hiện ra một người vóc dáng nhỏ gầy, cũng mặc quần áo màu đen, râu cá trê.



Đồng thời lúc này cũng có một người khác từ sau một gốc cây bước ra. Người này chỉ cao có một mét năm, thấp bé như một hài tử, vóc dáng nhỏ như thế mới có thể ẩn dấu thân thể đằng sau gốc cây.



Bất quá khi hắn hiện thân thì thân thể vang lên một trận răng rắc, xương cốt sau một trận bành trướng thì biến thành một người cao một mét bảy.



Rất hiển nhiên, thân thể người này cũng đã luyện đến tình trạng có thể co rút xương cốt.



"Vương Siêu tiên sinh, lần này ngươi quét ngang giới võ thuật chúng ta, khiêu chiến tinh thần võ đạo của chúng ta là vì cái gì? Là vì cừu hận dân tộc? Hay là vì nguyên cớ khác?"



Người kia sau khi biến lớn thì hai mắt phát ra quang mang, đột nhiên nhìn Vương Siêu hỏi.



"Động cơ của ta, các ngươi làm sao có thể nghĩ ra được? Bất quá quyền pháp của các ngươi rất giống với Y Hạ Nguyên, các ngươi có quan hệ như thế nào? Là đồ đệ hay là sư huynh đệ?" Vương Siêu nhìn ba người trước mặt, sau đó hướng về phía người bành trướng xương cốt mà hỏi.



Người cao một mét bảy này, hai mắt Vương Siêu xem xét thì nhìn thấu võ công của hắn, cùng với Y Hạ Nguyên thì tương tự nhau, vì thế mở miệng hỏi.



"Kẻ hèn này là Y Hạ Anh Hùng, Đại thần quan của Xuất Vân Xã" Người này nói.



"Y Hạ Anh Hùng? Ta từng nhớ rõ là Y Hạ Nguyên có một người em như vậy, cũng là một võ thuật gia nổi tiếng. Ngươi tới đây khiêu chiến với ta? Bất quá lần này ta tới giao lưu phỏng vấn, đều là vào ban ngày quang minh chính đại đánh nhau. Các ngươi cũng là võ thuật gia, buổi tối như vậy còn giả thần giả quỷ tìm ta? Tựa hồ cũng không phải là hành vi trong tinh thần võ đạo của các ngươi".



Vương Siêu đối với những võ thuật gia nổi tiếng ở Nhật Bản thì nhớ rất rõ. Người em Y Hạ Anh Hùng của Y Hạ Nguyên hắn cũng từng nghe nói qua.



"Ta đầu tiên là gã thần quan, sau đó là một gã võ thuật gia" Y Hạ Anh Hùng nhìn Vương Siêu, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh như băng: "Cho phép ta giới thiệu với ngươi một chút, vị này chính là giáo chủ của Đại Bổn giáo, tên là Xuất Khẩu Vân Lang tiên sinh".



Y Hạ Anh Hùng giới thiệu về người trẻ tuổi mặc hắc y đang thổi khúc Trấn Hồn Ca.
"Y Hạ huynh, ngươi cũng giống như Gia Nạp Trì Cương Điền. Mặc dù chết nhưng quang vinh, đến đây đi, động thủ đi. Trước khi ngươi chết hãy thể hiện ra toàn bộ tinh thần cùng thực lực của ngươi, để cho ta nhìn xem võ thuật của các ngươi, võ sĩ đạo của các ngươi!"



Vương Siêu nhìn Y Hạ Anh hùng, chân có hơi lui về phía sau một chút để giữ khoảng cách, chắp tay sau lưng nói, trong lời nói mang theo rất nhiều ý tán thưởng.



"Ta là võ thuật gia, ta là võ sĩ đạo".



Y Hạ Anh Hùng nghe thấy Vương Siêu nói thế thì tinh thần phấn chấn lên, khom người cúi chào Vương Siêu một cái rồi đột nhiên thủ thế hư mã.



Vương Siêu cũng chắp hai tay.



"Y Hạ huynh, mời".



Y Hạ Anh Hùng nhún chân một cái, tay trái đột nhiên nắm lại đánh về phía trán Vương Siêu.



Tay trái Vương Siêu xòe ra bắt lấy quyền của Y Hạ Anh Hùng, mượn lực kéo ra ngoài rồi kết thành một quyền thật cứng đánh vào ngực đối phương.



Phốc!



Tay của hai người nhanh như tia chớp, sau khi Y Hạ Anh Hùng trúng một quyền của Vương Siêu thì máu tươi từ trong miệng mãnh liệt phun ra, ánh mắt vô thần.



Mặc dù một quyền của Vương Siêu tùy tiện đánh trúng người hắn, nhưng cũng đã khiến cho ngũ tạng của hắn bị phá nát, mạch máu toàn thân cũng bị phá hủy.



Lần giao thủ này không hề có bất cứ chiêu thức hoa lệ gì, cũng không có biến hóa, chỉ là một nắm tay thật chắc đánh vào. Y Hạ Anh Hùng bị một quyền này đánh chết, té trên mặt đất.



"Dùng nhiệt huyết của các ngươi đúc thành nền móng võ đạo…" Sau khi đánh chết Y Hạ Anh Hùng thì Vương Siêu nhìn một chút ba cỗ thi thể rồi xoay người chậm rãi đi ra khỏi rừng hoa anh đào. Ánh trăng vẫn êm ái chiếu lên người hắn, một mảnh sáng ngời.



Sáng sớm.



"Sư phụ, hôm nay không tới Tùng Đào quán Không Thủ Đạo sao? Tối hôm qua là ai đã thổi tiêu vậy?"



Sáng sớm, sau khi Hoắc Linh Nhi rửa mặt xong, khi đi ra ngoài tản bộ thì thấy Vương Siêu đang thong thả từ viện tử đi tới.



"Ừm. Hôm nay đi Tùng Đào quán, các ngươi có thể sẽ có cơ hội động thủ. Tối hôm qua có hai tên giáo chủ tà giáo và một võ thuật gia, toàn bộ đã chết".



Vương Siêu chậm rãi nói.



Hoắc Linh Nhi gật đầu, cũng không hỏi gì nhiều, hôm nay đến Tùng Đào quán. Nàng cũng biết chính mình có thể sẽ có một hồi ác chiến.



Sau khi mấy người ăn sáng xong thì Vương Siêu liền nhận được thư hồi âm từ Tùng Đào quán.



Là thư hồi âm, cũng không phải là thư mời.



Bởi vì lần này là Vương Siêu chủ động muốn tới Tùng Đạo quán, sau đó đối phương hồi âm lại. Việc đó khác với việc Tùng Đạo quán chủ động mời.



Nhận được thư hồi âm thì bốn người Vương Siêu lại xuất phát, trải qua năm giờ đi xe thì cuối cùng đã tới một đạo tràng nhỏ.



Khác với giảng đạo quán rộng lớn, lần này Vương Siêu tới Tùng Đạo quán chỉ là một lưu phái Không Thủ Đạo nhỏ, vô cùng yên tĩnh, giống như là muốn yên lặng giao lưu, cũng không muốn gây nên động tĩnh gì lớn.



"Mặc dù đạo tràng này nhỏ, nhưng là chim sẻ tuy nhỏ vẫn rất can đảm".



Tới trước đạo tràng nhỏ, Hoắc Linh Nhi nhìn ba chữ "Tùng Đạo quán" to lớn trên tấm biển thì giới thiệu với Vương Siêu một chút.



Đạo tràng nhỏ này cũng không có người giữ cửa, cánh cửa mở rộng ra, bên trong vô cùng an tĩnh, giống như là không có ai ở trong cả.



Nhưng khi Vương Siêu đi vào thì thấy bên trong có vài người đang ngồi định thần nhàn, dường như là võ đạo gia khẳng khái chấp nhận cái chết.



Bất quá Vương Siêu cũng không chú ý tới những võ đạo gia này mà ánh mắt chăm chú quan sát bức tranh trên vách tường!



Trên vách tường của đạo tràng có tới mấy trăm bức tranh thủy mặc, mỗi bức tranh đều vẽ một người mặc áo dài đen, vóc người không cao, đang cầm một cây thương, tóc tết lại, đang đánh các loại thương thế của người Trung Quốc.



Vương Siêu liếc mắt một cái đã đã nhận ra đó là vẽ Bát Cực Đại Thương.



Dường như đây là một nhân vật nổi tiếng thời Dân quốc, được vẽ lẫm liệt giống như thiên thần, tinh khí mạnh mẽ từ trong bức tranh bắn ra khiến cho người ta phải chấn động.