Long Xà Diễn Nghĩa
Chương 462 : Xúc Địa ấn! Hàng ma!
Ngày đăng: 19:30 20/04/20
Trên vách tường của đạo tràng Không Thủ Đạo Nhật Bản này dĩ nhiên toàn bộ đều là những bức tranh vẽ về đại tông sư quyền thuật Trung Quốc, chuyện này không thể nói là không có chút quỷ dị.
Vương Siêu nhìn lướt qua thì phát hiện mười bức tranh trên vách tường có tư thế dùng thương hết sức khác nhau, dĩ nhiên là một bộ thương thuật. Bộ thương thuật này có từ thời xa xưa, chiêu thức không giống với ý cảnh của Bát Cực Quyền hiện đại, thứ này Vương Siêu chỉ từng chứng kiến trên người Ba Lập Minh.
Rất hiển nhiên, trên bức họa kia chính là vẽ về Lý Thư Văn đang dùng Ba Tử Quyền đại thương từ thời xa xưa.
"Hôm nay toàn bộ ở đây cũng không giống như chỉ có võ thuật gia Không Thủ Đạo của Tùng Đào quán? Tựa hồ là tất cả các đại sư Cương Nhu Lưu, Cực Chân Lưu, Hòa Đạo Lưu, Hệ Đông Lưu cũng đã đến đông đủ? Xem ra liên minh Không Thủ Đạo sẽ đối kháng chúng ta? Bố trí thành hàng phòng tuyến thứ hai?"
Vương Siêu không nói gì nhưng Hoắc Linh Nhi lại mở miệng nói.
Ở đây tổng cộng có sáu người đang ngồi.
Hoắc Linh Nhi liếc mắt một cái liền nhận ra trong những người này, trừ quán chủ của "Tùng Đạo quán" là Thuyền Việt Tam Cửu Tang ra thì còn có thêm các đại sư Không Thủ Đạo là Cương Nhu Lưu, Cực Chân Lưu, Hòa Đạo Lưu, Hệ Đông Lưu.
Nhưng võ thuật đại sư Không Thủ Đạo này mỗi người ngồi nhưng không giống như ngồi, quỳ nhưng không phải quỳ, khí định thần nhàn, biểu hiện ra cảnh giới quyền pháp cực cao.
"Quả nhiên đều là những cao thủ. Ta năm đó lúc đến đây học tập, đối mặt với những người này cũng chỉ biết ngước nhìn lên. Nhưng thật không ngờ chỉ vài năm sau, hôm nay lại theo sư phụ tới giết bọn hắn".
Trong khi Hoắc Linh Nhi dùng tiếng Nhật nói chuyện thì tinh thần cũng vô cùng tập trung, trong tai nàng cảm nhận được hô hấp của những đại sư Không Thủ Đạo ở đây, thậm chí còn có tiếng máu đang chảy.
Hô hấp của những người này thì không cần phải nói, máu chảy cũng hết sức bình thường, nhưng đột nhiên lại có cảm giác tất cả đều ngừng lại, hiển nhiên trạng thái tinh thần đều đã tiến vào một loại trạng thái kỳ ảo.
"Tiếng máu lưu chuyển trong cơ thể bọn họ rất nhỏ. Năm trong sáu người thì tiếng như suối chảy róc rách. Mà một người khác thì tiếng máu lưu chuyển không giống như người bình thường? Cảm giác máu lưu chuyển rất nhỏ nhưng dường như lại rất nặng nề? Hình như giống với thủy ngân?"
Mặc dù sáu người ngồi trong tràng nhìn thấy Vương Siêu tiến vào cũng không động dung. Nhưng trong lúc Hoắc Linh Nhi nói chuyện thì lại phát hiện một ít mánh khóe, cơ hồ trong vòng vài giây, Hoắc Linh Nhi đã phát hiện ra sự khác biệt rất nhỏ trong công phu của bọn họ.
Trong sự mẫn cảm phi thường của Hoắc Linh Nhi, sáu người đang ngồi thì có năm người máu lưu chuyển tựa hồ như suối trên núi, có rất nhiều sinh cơ. Nhưng một người còn lại thì hoàn toàn không giống, máu của người này lưu chuyển thong thả, nặng nề, trong lúc chảy xuôi thì khiến cho người ta có cảm giác nặng như thủy ngân.
"Võ công người này kinh khủng!"
Ánh mắt Hoắc Linh Nhi lập tức tập trung tới người có máu chảy xuôi nặng nề kia, hình như là nhìn thấy thủy ngân trên người hắn.
Người này tựa hồ chỉ khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, không cao không thấp, không gầy không mập, chỉ mặc một bộ trang phục Không Thủ Đạo, bàn chân màu đỏ. Ngay khi hai mắt Hoắc Linh Nhi nhìn về phía nàng thì nàng cũng mở mí mắt ra một chút, ánh mắt chợt lóe, tinh quang phát sáng chói mắt! Trong lúc đối mặt đó, Hoắc Linh Nhi tích tắc cảm giác được hai mắt của mình hình như bị kích thích một chút
Không sai, là đàn bà, không phải là đàn ông.
Máu lưu chuyển trong cơ thể người này giống như của đàn bà.
Phành! Phành! Phành!
Ba tấm ván gỗ bùng nổ nứt ra! Những mảnh vụn gỗ bén nhọn bùng nổ bay vút lên không trung!
Ngay khi những mảnh gỗ bay lên không trung thì đột nhiên Vương Siêu ra tay, ngón tay búng ra như đạn bắn.
Băng! Băng! Băng!
Những mảnh gỗ bị Vương Siêu dùng tay búng đi, phát ra tiếng rít chói tai thê lương, hướng thẳng về phía mặt Ngô Cơ!
Thì ra là Vương Siêu dùng chiêu này để thử nghiệm!
Hắn ngồi bất động, chỉ là nhấn lên mặt đất một cái khiến tấm ván gỗ nứt ra, sau đó dùng thủ pháp tuyệt đỉnh "Thủy tích thạch xuyên" đánh lên mảnh gỗ, đánh tới Ngô Cơ.
"Không ổn!"
Ngô Cơ nằm mơ cũng thật không ngờ tới Vương Siêu lại công kích nàng bằng cách này. Ngay lúc Vương Siêu kết "Xúc Địa ấn" thì cả đạo tràng đều rung lên, mà trong lòng nàng của cả kinh.
Trong phút giây khi hoảng sợ này thì cơ mặt của nàng run lên kịch liệt, tựa hồ cảm giác được sự nguy hiểm vô cùng.
Thủ pháp "Thủy tích thạch xuyên" của Vương Siêu kinh khủng đến cỡ nào? Chính là một giọt nước bắn đi cũng có thể dễ dàng đánh nát một cái chén, càng huống chi là vật cứng rắn như gỗ!
Lúc này Ngô cơ muốn tránh cũng không kịp, đột nhiên khuỷu tay nàng rung lên, phá không phát ra tiếng như đại thương đang lắc lư, đánh tới khối gỗ.
Phành! Cả khối gỗ nát bấy.
Nhưng là, sau khối gỗ lớn này vẫn còn một khối gỗ nhỏ khác.
Ngay khi khối gỗ lớn bị đánh vỡ thì toàn thân Ngô Cơ cũng bị chấn động, lực lượng trong khối gỗ rất lớn.
Ngay khi nàng chấn động thì chỉ thấy một điểm đen đang càng lúc càng lớn dần, tiếp theo hai mắt tối sầm.
"A!"
Nàng phát ra tiếng kêu thảm thiết, lập tức lấy tay bịt kín mắt trái của mình, máu tươi từ trên mặt nhanh chóng bị giữ lại, quả thực kinh tâm động phách.