Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 470 : Hy vọng

Ngày đăng: 19:30 20/04/20


"Thân thể bồ tát, ngươi cũng tin là thân thể bồ tát à. Bây giờ Nghi Nhi tốt xấu gì cũng còn có một tia hy vọng, hơn nữa hòa thượng Tề Lạc Á của Thiếu Lâm tự đó gần đây cũng không lừa gạt ai. Hình như ta nghe Vũ Vận Long nói hắn chính là chân truyền chính tông cổ du già Ấn Độ, tu hành cao thâm,d dã đạt tới cảnh giới Phật sống. Ngươi mời hắn tới thì nói không chừng thật sự còn có một tia hy vọng".



mẫu thân của Nghiêm Nguyên Nghi một bên chảy nước mắt, một bên lẩm ba lẩm bẩm.



Nghiêm Thọ Kính nhìn nữ nhi của mình đã chết, tóc đã bạc đi rất nhiều, hắn cũng thươgn tâm rất nhiều, thở dài nói: "HIện tại cũng chỉ có thể thử một lần, bây giờ chúng ta thật sự không còn cách nào, cũng chỉ có thể cầu thần bái phật, bám vào một tia hy vọng cuối cùng này thôi".



Vốn lấy thân phận đại lão quân đội, lão cán bộ của Nghiêm Thọ Kính thì hắn vô cùng khinh thường việc cầu thần bái phật, chuyện này truỳen ra ngoài thì bảo đảm sẽ khiến người ta chê cười. Chính mình căn bản cũng không tin gì phật đạo thần thần quỷ quỷ này. Nhưng vì nữ nhi của mình thì cũng chỉ có thể bám vào một tia hy vọng này thôi. Suy nghĩ này cũng giống như muốn ngựa chết trở thành ngựa sống.



"Ta đi mời Vũ Vận Long một chút, nhờ hắn đi THiếu Lâm Tự một chuyến2.



Nghiêm Thọ Kính trông có vẻ già đi rất nhiều.



Nam Dương, Ấn Độ.



Từ sau khi quét ngang giới võ thuật Nhật Bản thì cuộc sống của Vương Siêu lại trở lại đoạn thời gian an bình như lúc trước. Thời điểm diễn ra đại hội võ thuật đã gần đến, các thế lực lớn trên thế giới đều trở nên khẩn trương sắp xếp bố trí, nhưng hắn lại nhàn nhã ngồi cạnh biển xem sách.



Hoắc Linh Nhi, Đàm Văn Đông trên bãi biển khi thì một chiêu một thức luyện quyền, khi thì khoanh chân ngồi trên bãi cát điều tiết huyệt đạo trên người, khi thì tản bộ, thần thái cũng rất là nhàn nhã.



hai người luyện công nhưng lại không giống nhau, mỗi người đều có cách luyện của mình, hành vi cử chỉ cũng khác nhau rất lớn. Rất hiển nhiên bản thân đều có những lĩnh ngộ khác nhau trong luyện quyền pháp.



Vương Siêu không để ý tới hai người luyện công phu như thế nào mà chỉ toàn tâm xem vài quyển sách. Trừ vài cuốn y thư từ xưa như "hoàng đế nội kinh", "bổn thảo kinh" ra thì còn lại chính là những chuyện xưa về phật giáo được phiên dịch, cũng khôgn có điển tịch quyền pháp võ học.



Ngay lúc Vươgn Siêu đọc sách thì đột nhiên trong lúc đó Hoắc Linh Nhi đi tới, bộ dáng như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.



"như thế nào? Có vấn đề gì xảy ra muốn hỏi ta à?". Vươgn Siêu ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Linh Nhi nói.



"Sư phụ, cái gì là đan điền?". Đột nhiên trng lúc đó Hoắc Linh Nhi hỏi ra một vấn đề mà bất cứ người học võ nào cũng biết. Nghe thấy vấn đề này thì ngay cả Đàm Văn Đông cách đó không xa cũng ngừng cước bộ, hai mắt hiện lên vẻ khó hiểu.



"sư tỷ, ngươi như thế nào lại hỏi về vấn đề thô thiển như vậy?". Đàm Văn Đông đi tới nói.




"Ta nghe nói trong phật giáo năm đó ngoại trừ tẩy tủy kinh thì còn có đại bi chú, hoàn hồn chú. Một ít chân ngôn phát ra có thể chấn động khiến cho máu trong cơ thể lại tuần hoàn, một lần nữa có sức sống, ngươi cứ thử xem". Vũ Vận Long thở dài, lắc đầu nói.



"Trên kinh phật đích thật có ghi lại. Phật tổ năm đó niệm Hoàn hồn chú khiến cho người ta cải tử hồi sinh đều có ghi lại nhưng không thể kiểm chứng. Có lẽ là nói dối gạt người không biết chừgn. Bí quyết phát âm Hoàn Hồn chú thì ta biết nhưng không nắm chắc, hơn nữa phải đọc một mạch bảy ngày không thể dừng lại nghỉ ngơi. Nói cách khác thì nếu dừng niệm thì máu dừng lại trong một lát thì không còn hiệu quả. Thể lực ta khôgn đủ rất cỏ thể sẽ thoát lực mà chết". Tề Lạc Á nghiêm chỉnh nói.



Hòa thượng này nói chuyện được ghi lại trong kinh phật không thể nào kiểm chứng, có thể là chỉ để gạt người, để thấy được tu hành tới đâu mà thôi.



Nghe thấy Tề Lạc Á nói không thể nắm chắc thì mọi người ở đây đều trầm mặc.



"Ai, phật tổ cắt thịt cho chim ưng ăn, xả thân cho hổ đói, ta cứu người bỏ lại cái túi da này thì cũng chẳng có gì".



Tề Lạc Á đột nhiên ngồi xuống, nói với Vũ Vận Long và Lưu Mộc Bạch: "Phiền hai vị bồ tát giúp ta hộ pháp, tránh cho người khác làm phiền ta, ta bây giờ bắt đầu đọc chân ngôn đây". Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long nghe Tề Lạc Á nói thế thì trịnh trọng gật dầu, cũng khoanh chân ngồi ở cửa canh chừng.



Đồng thời bọn họ phát hiện ra thanh âm chấn động khiến cho máu trong cơ thể Nghiêm Nguyên Nghi vận chuyển một cách có quy luật, tựa hồ một lần nữa chảy xuôi.



Nhưng bọn hắn biết đây cũng chỉ là do thanh âm chấn động mà thôi, cũng không phải là cải tử hồi sinh gì đó.



"Chân ngôn phát âm này quả nhiên có chút môn đạo, máu trong cơ thể ta đều bị chấn động mà thong thả lưu chuyển". Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch âm thầm nhận thức phát âm của Tề lạc Á.



Một buổi tối hai ngày sau, Tề Lạc Á bắt đầu không cầm cự nổi, trong miệng sùi bọt mép giống như máu, thanh âm cũng dần dần nhỏ xuống.



Lưu Mộc Bạch, vũ Vạn Long rõ ràng cảm giác được sinh mạng của hòa thượng này đã tiêu hóa rất nhiều, giống như một ngọn đèn dầu trong gió, tùy thời đều có thể bị dập tắt.



Ở phía sau, trái tim nghiêm Nguyên Nghi đột nhiên đập yếu ớt.



Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch rõ ràng cảm giác được, tâm lý run lên!



Nhưng là sau đó Tề Lạc Á co rút lại giống như một cây gậy gỗ, thanh âm dừng lại rồi phun ra một ngụm máu tươi. "Dù sao ta cũng không phải là phật tổ Như Lai". Hòa thượng này thở dài nói một câu rồi cúi đầu xuống. hơi thở của hắn toàn bộ đã biến mất, đã chết vì mệt.