Lột Xác - Trang Buby
Chương 43 :
Ngày đăng: 11:00 18/04/20
Tôi khự lại, từ từ quay mặt lại đằng sau.. hai ánh mắt chạm nhau như chạm vào một bầu trời thương nhớ..tôi bắt đầu run run, miệng lắp bắp khôg nói lên lời..là anh sao ( Hoàng Gia Bảo)
Bất giác.
- Quỳnh..
Giây phút anh gọi tên tôi khiến tim đau thắt lại..tôi loạng choạng lùi lại về phía sau vài bước thì người đàn ông ấy càng tiến tới gần..chúng ta đã xa nhau tính đến nay đã 376 ngày chứ ít ỏi gì đâu..em cứ ngỡ ngày gặp lại em sẽ hạnh phúc biết mấy, ngày gặp lại sẽ là ngày vui nhất mà cớ sao tim em quặn đau thế này.. thì ra trước kia em đã từng ảo tưởng rằng mình đã dần quên được anh nhưng sao hôm nay lòng em lại nghẹn thế này..em nhận ra rằng tình yêu đó vẫn như ngày chúng ta bắt đầu, biển có cạn, đá có mòn nhưng tình em vẫn trường tồn theo năm tháng...em đã không đủ bình tĩnh để đối diện với anh sau những ngày tháng em trải qua nữa rồi...
Tôi ngoảnh mặt bước đi, vội lau dài những dòng nước mắt đang rơi trên má..
- xin lỗi anh, quán chúng tôi không có bán loại cafe anh yêu cầu..
Anh chạy theo kéo tay tôi lại rồi xoay tôi vào lòng, nhanh chóng tiến đến hôn nhẹ lên đôi môi..
- quán em có bán mà..
Khoảnh khắc môi chạm môi sau khoảng thời gian dài chúng ta xa nhau, tim tôi bối rối như muốn vỡ làm đôi...rất nhanh sau đó, tôi đẩy anh ta ra khỏi người mình.. tôi nhìn thấy ánh mắt hụt hẫng trên khuôn mặt anh ta.
Long tiến tới gần..
- anh vừa có biết hành động ban nãy của mình là gì khôg?
Anh nhếch môi lên và không thèm để ý tới Long..
- anh có biết mình đã cưỡng hôn cô ấy k hả?
- tao hôn vợ mình thì có gì sai? Bộ nước Việt Nam mới cấm chồng k được hôn vợ à?
Long quay sang nhìn tôi..
- đây là..?
Tôi gật đầu
- đây là chuyện riêng tư của tôi, tôi tự giải quyết được.
Bảo nhếch môi cười đầy mãn nguyện..
Long:
- khôg được. Anh đã hứa với bố mẹ em sẽ chăm sóc em đến cuối cuộc đời
- thằng kia, đấy là mày hứa với bố mẹ cô ấy còn đồng ý hay không là do cô ấy..
Tôi quay sang nhìn Bảo.
- anh cũng yên lặng đi.
- em bênh nó??
Tôi im lặng rồi thở dài.
- hôm nay là ngày khai trương của tôi đấy..
Bảo gật đầu..
- anh xin lỗi..
Mẹ tôi từ xa tiến tới gần..
- Quỳnh..
Tôi vội vàng vơ vội chiếc ô, mặc bộ đồ pizama hồng chạy nhanh về phía đầu làng..trước mặt tôi là chiếc siêu xe màu đen, Bảo đang đứng trước đó..khỏag cách không xa mà cứ ngỡ hàng vạn cây số..chúng tôi nhìn nhau dưới ánh đèn mờ ảo, ánh sáng mong manh rọi lên khuôn mặt hóa đá của hai đứa.. thấy tôi, anh nở ra nụ cười nhẹ.
- em đến rồi..anh biết em sẽ đến mà.
Tôi lững thững tiến đến gần đưa chiếc ô cho anh.
- anh về đi, chúng ta k còn gì nói với nhau nữa.
Mặt cách mặt, cách nhau chỉ qua một cây dù..
- anh còn rất nhiều điều muốn nói với em..
- chúng ta đã k nói chuyện với nhau từ một năm trước rồi Bảo ạ.
Anh sững sờ nhìn tôi, những giọt nước mưa chan hòa cùng nước mắt.
- chúng ta chưa bao giờ nói chia tay..
- vậy thì giờ nói.
- anh không chấp nhận.
- anh đừng tới gặp em nữa..
- chúng ta còn con đó Quỳnh..
- anh quay lại tìm em vì gì? Vì con hay vì yêu.
- vì cả hai, em biết 1 + 1 = 2 đúng không?
Tôi gật đầu..
- rồi sao?
- giờ 2 + 1 =3 rồi đó em, tình yêu của anh chỉ hoàn hảo khi anh cộng em và hoàn hảo hơn nữa chính là chúg ta đã có con..
Bất chợt anh ôm chặt tôi vào lòng dưới cơn mưa..
- anh nhớ em..nhớ muốn kiệt sức..
Tôi rơi nước mắt, hít một hơi thật sâu rồi đẩy anh ra khỏi người, chiếc dù rơi khỏi tầm tay.
- em vẫn khôg thể nào quên được tất cả những gì mình vừa trải qua..
- anh muốn bù đắp cho mẹ con em..
- em làm sao tin anh được nữa Bảo?
Anh kéo mạnh tay tôi vào trong chiếc ô tô..
- đừng dầm mưa, một mình anh là đủ rồi..
- buông em ra, em cần về với con..
Anh kéo tay tôi lại..
- chỉ một lát thôi..
Nói rồi anh bật trong xe một bản nhạc buồn..ánh mắt anh chăm chú nhìn tôi không rời.. tiếng nhạc vang lên khiến lòng càng thêm buồn..