Lột Xác - Trang Buby

Chương 44 :

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Đối với anh cô ấy có thể là tình yêu



Nhưng..



Đối với tôi cô ấy là duy nhất..



Đối với anh cô ấy có thể là tia nắng..



Nhưng..



Đối với tôi cô ấy là mặt trời..



Mặt trời trong tim tôi hà.. ha..há..ha..



Tôi rơi nước mắt theo từng câu hát.. anh bật bài này có ý gì vậy Bảo..anh đừng độc ác giết chết trái tim em lần nữa được không? Nó đã từng vì anh mà vỡ vụn ra làm trăm mảnh, khó khăn lắm em mới ghép lại vết thương ấy..tuy không hoàn toàn là ổn nhưng tạm thời ổn với em lúc này... tôi với tay định bụng tắt nhạc thì nhanh chóng bàn tay ấy đã bị anh tóm gọn..tôi quay sang nhìn thẳng vào mắt anh..



- em đừng cố gắng tạo cho mình vỏ bọc cảm xúc mạnh mẽ nữa Quỳnh?



- anh sai rồi, em chỉ sống theo những gì mình nghĩ.



- nếu anh sai, vậy em dám khẳng địh quên được tôi chứ?



- Em...



- em không nói được đúng khôg? Em vẫn yêu tôi rất nhiều..



Tôi gồng mình cố gắng giải thích mọi chuyện nhưng có vẻ càng giải thích càng khiến tôi đau lòng..



Tôi mở cửa xe thì đã bị anh ta khóa lại..



- mở xe cho tôi..



- tôi k mở..



- anh làm vậy khác gì bắt cóc tôi khôg?



- không. Vì em là vợ tôi.



Tôi cười nhạt..



- vợ.. anh vẫn nhớ chúg ta là vợ chồng..



Anh yên lặng nhìn tôi một hồi.



- em nói vậy ý gì?



- ý gì hả? Tôi là người Việt Nam..tôi theo pháp luật Việt Nam chế độ một vợ một chồng, có đón rước đàng hoàng, được mặc váy trắng nắm tay người mình yêu.. đó là ước mơ của bao cô gái. Còn tôi và anh? Chúng ta đã bao giờ trải qua những điều đó chưa? Hay tôi chỉ mag danh chen vào hạnh phúc vợ chồng người ta..



- em nghĩ vậy thật sao Quỳnh?



- bất kể cô gái nào cũng vậy thôi..



Nói rồi chiếc cửa xe mở ra, một chút hụt hẫng đến khó tả..



- bước qua cánh cửa đó, em được tự do..
- chủ quán, em cho anh một cốc cafe không đường, không đá nhé.



Tôi gật đầu tiếp đón anh ta như những vị khách khác tới đây...



- mời anh..



Anh ta gật đầu mỉm cười ngồi bên ô cửa sổ, ánh mắt suy tư nhìn ra biển... từ góc nghiêng nhìn xa, khuôn mặt đã đẹp nay lại càng thêm đẹp..



Hằng ngày, đã một tuần trôi qua, ngày mưa cũng như ngày nắng anh đều tìm đến quán tôi buổi sáng và tối muộn.. rất nhẹ nhàng chẳng giống anh ngày thường, vẫn góc bàn ấy, vẫn chỉ là một cốc cafe không đường, không đá... chúng tôi cứ như hai người xa lạ chưa từng quen biết nhau..chả biết từ bao giờ, trong tôi đã mặc định chỗ ngồi ấy dành cho anh, cái cốc cafe anh hay uống là của riêng anh..



Hôm nay trời lại đổ mưa, từ bên ngoài một người phụ nữ sang trọng bước vào, người đó không ai khác chính là phu nhân..bà mỉm cười gật đầu nhìn tôi.



- chào con nhé quỳnh..



Tôi ôm mồm ngạc nhiên.



- phu nhân..



- ta có thể nói chuyện với con một lát chứ?



Tôi gật đầu.



- mời người ngồi ạ, con vô ý quá.



Bà kéo ghế xuống cho cả tôi..mắt bà rưng rưng nhìn tôi.



- con vất vả quá rồi con gái..



Tôi mỉm cười lắc đầu.



- mà phu nhân quay về việt nam khi nào vậy?



- ta mới vừa gác xuống sân bay phải đi tìm con liền nè..



Ánh mắt bà chăm chú nhìn tôi



- hai mẹ con con vẫn khỏe chứ?



- dạ..



- chắc hẳn con đã vất vả lắm rồi, những ngày tháng đó con cực khổ lắm phải không?



- con không sao, con còn gia đình con luôn bên con, chăm sóc con mỗi ngày..



Nói đến đây tôi thấy bà rơi nước mắt thật sự.



- cháu bà nội, tội bà ngoại quả k sai..ta thân làm bà nội mà lại k giúp gì được..ta thật sự đáng trách..đáng trách vô cùng ( tay bà đấm vào ngực mình?



Tôi nắm tay bà rồi để xuống bàn.



- người đừng tự trách mình nữa. Năm tháng đó qua rồi, giờ đây mẹ con con cũng ổn hơn rồi..



- con vẫn hận thằng bảo chứ? Hận nó không thể cùng con vượt qua những biến cố cuộc đời.