Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng

Chương 113 : Nghiền áp

Ngày đăng: 22:39 21/04/20


“Của cải của Kỳ đại sư tương đối nhiều nha, ” Triệu đại sư vui đùa tới gần Kỳ Yến, “Chỉ pháp bào này thôi, cũng quý hiếm hơn mấy thứ khắp toàn thân cao thấp chúng tôi rồi.”



Kỳ Yến cười cười, trong lòng lại có chút kỳ quái, lúc trước ở trấn Vương Hương, Triệu đại sư đã từng gặp qua pháp bào trên người cậu, vì sao hiện tại lại mang bộ dạng chưa từng thấy qua.



Lúc những người khác không có chú ý tới, Triệu đại sư ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng nói: “Lúc đấu pháp khó tránh khỏi không thể chú ý nhau, cậu phải cẩn thận một chút.” Nói đến mức này, nói thêm gì nữa liền đắc tội với người ta. Theo lý thuyết, lần này đại sư đại biểu Hoa Hạ tới tham gia hội giao lưu, đều là nhân vật đức cao vọng trọng, ông không nên hoài nghi phẩm tính bọn họ. Nhưng mà tục ngữ nói, biết người biết mặt không biết lòng, tướng mạo những đại sư đó lại không giống người thường, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu, cho nên vào loại thời điểm này, thêm một chút đề phòng nhất định là không sai.



Kỳ Yến sửng sốt một chút, thật không ngờ Triệu đại sư thế mà sẽ nhắc nhở cậu như vậy, việc này đối với loại thân phận như Triệu đại sư mà nói, là chuyện vô cùng hiếm thấy. Tối hôm qua lúc trong thang máy, Lữ Cương cũng từng âm dương quái khí nhắc nhở cậu, chẳng lẽ cậu giống như một cục thịt béo to bự, mỗi người đều muốn đến cắn một cái hả.



“Thằng nhóc cậu, ” Triệu đại sư nâng âm lượng, cười ha hả vỗ vỗ vai Kỳ Yến, “Có chí khí.”



Người khác không biết hai người nói gì, chỉ cho rằng Triệu đại sư đang cổ vũ Kỳ Yến, cho nên cũng không nghĩ nhiều. Chỉ có Lữ Cương đứng ở đối diện xéo hai người, trộm quan sát Kỳ Yến nhìn thấy Kỳ Yến căn bản không có nói chuyện. Gã đã sớm nhìn ra giao tình ngầm giữa Triệu đại sư và Kỳ Yến hẳn là rất tốt, đến lúc này, còn không quên nhắc nhở Kỳ Yến.



Gã nhìn về phía mấy đại sư khác, công phu xem tướng của gã vốn dĩ còn kém, càng miễn bàn muốn nhìn ra cái gì trên mặt mấy đại sư đó.



Hoa Hạ mặc kệ là công kích hay là phòng ngự, đều phải chú ý một cái trận pháp, chẳng hạn như thất tinh trận, mai hoa trận, cửu khúc liên hoàn trận, hiện tại bọn họ có mười hai người, có am hiểu công kích, có am hiểu phòng ngự, còn có am hiểu niệm chú tụ tập linh khí cho người ta, cùng loại với vú em thêm trạng thái trong game.



Ngay từ đầu đối thủ của Hoa Hạ đều là một ít quốc gia nhỏ chưa biết tên tuổi, dọc theo đường đi thắng rất đơn giản, cuối cùng chỉ còn lại có bốn nước tranh chấp.



Nước Tùng Trâm, nước La Sam, nước Hoa Hạ và nước Trân Châu.



Hai quốc gia trước là quốc gia phương tây, quan hệ với nhau vô cùng tốt, hai nước sau là quốc gia phương đông, trên văn hóa có điểm chung, quan hệ so với hai nước khác, cũng tương đối thân mật hơn một chút.



Mỗi lần hội giao lưu tới cuối cùng, đều là bốn nước hỗn chiến. Phe nước Hoa Hạ vì để bảo vệ người bên mình, lúc trận đấu vẫn luôn biểu hiện thường thường, cho nên đến cuối cùng, ngay cả thành tích hai hạng đầu đều không lấy được, việc này đối với Hoa Hạ mà nói, thật sự là sỉ nhục không có mặt mũi nhắc tới.



Lúc này đây không biết có phải là bởi vì Hoa Hạ giam gián điệp nước La Sam hay không, nước La Sam quả thực chính là nhìn chằm chằm Hoa Hạ mà đánh, nước Trân Châu trong mắt bọn họ giống như là trong suốt, dù lắc lư trước mắt bọn họ, bọn họ cũng không liếc mắt thêm một cái.



“Bọn họ đây là muốn làm gì?” Một thuật sĩ nước Trân Châu cảm thấy bọn họ giống như bị coi thường, loại cảm giác đưa lên cửa cũng không ai phản ứng này thật thất bại, quả thực chính là không coi ai ra gì.



Quốc gia Trân Châu này tuy rằng cái tên thực ôn nhuận, trên thực tế quốc dân phá lệ có cá tính, phụ nữ bưu hãn, đàn ông tục tằng, nếu đã nhận định một chuyện, chính là tám con ngựa cũng kéo không lại, hiện tại thấy nước La Sam thế mà dám xem thường bọn họ, bọn họ cảm thấy trong lòng mình vô cùng khó chịu, vì thế không quan tâm liền vọt vào chiến đoàn, chuyên môn nhìn chằm chằm người nước La Sam mà đánh, trong lúc nhất thời ba quốc gia chiến đấu thành một nùi.



“Ôi, ai dùng nắm đấm đánh tôi!”



Đã nói đấu pháp mà, sao lại biến thành trận đấu quyền anh rồi?!



Thuật sĩ bị đánh mới vừa kêu xong những lời này, liền nghe một tiếng bốp trầm đục, không biết ai đập tới đầu hắn, hắn lắc lư, trước mắt tối sầm ngã xuống.



“Ngại ngùng, trượt tay.” Một hán tử nước Trân Châu cũng không nghĩ tới khuỷu tay mình có thể đụng xỉu người, hắn vô tội nhìn về phía mọi người, chẳng qua phối với cái mặt đen nhánh kia, thật sự không có hiệu quả bán manh gì. Cuối cùng hắn bởi vì phạm quy mà cùng bị mang ra khỏi sân đấu chung với thuật sĩ ngất xỉu.
Kỳ Yến chưa từng nghĩ rằng trận pháp này của mình sẽ không có tác dụng, bởi vì người nước La Sam, cũng sẽ không am hiểu thiên tinh đấu đại trận mà phá giải trận pháp này. Mấy trăm năm trước, có quân đội lấy cờ tế đến bày sát thần trận này, phá địch vô số, hôm nay bọn họ lấy linh lực bản thân làm mắt trận, như vậy hiệu quả sẽ càng gấp bội.



“Kết trận! Trận khởi!”



Núi to đè người là cảm giác gì, người nước La Sam chưa bao giờ thể nghiệm qua, nhưng mà lúc này đây bọn họ rốt cuộc thể nghiệm được sợ hãi tới gần tử vong.



Rõ ràng trước mặt bọn họ cái gì cũng không có, nhưng bọn họ chính là cảm thấy, trên đỉnh đầu có một ngọn núi lớn đè xuống, ép tới bọn họ thở không nổi, gần như sắp chết.



“Phụt!” Reyes một lần nữa phun ra một búng máu, cả người ngã ngồi dưới đất, nhưng mà lúc này đây đã không có đội hữu đến dìu hắn, bởi vì đội hữu của hắn cũng đều không tốt hơn đến đâu so với hắn.



“Pháp trượng của tôi!” Một nữ thuật sĩ hoảng sợ kêu to lên, hắn quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy pháp trượng của đội hữu đó nát vụn, bảo thạch phía trên rơi dưới đất, đã hóa thành bột phấn.



“Không, không!” Nữ thuật sĩ gần như điên cuồng, làm thế nào cũng không dám tiếp thu hiện thực này. Đối với một pháp sư mà nói, pháp trượng chẳng khác nào sinh mệnh của họ, pháp trượng không còn, họ cũng không thể làm một pháp sư vĩ đại.



Trong lòng Reyes phát lạnh, khi ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Yến, phát hiện đối phương cũng đang nhìn hắn.



Đó là một đôi mắt như thế nào?



Xinh đẹp, đen trắng rõ ràng, còn mang theo một tia hàn khí.



Reyes nhịn không được dùng tay chống đất, rụt lui về sau, ngay cả bản thân hắn cũng không rõ vì sao lại có loại động tác theo bản năng này.



“Xuy!” Kỳ Yến nâng nâng cằm, dùng một loại ánh mắt nhìn kẻ đáng thương để nhìn hắn, trong tay nắm mấy lá bùa, “Nếu nước La Sam mấy người nguyện ý nhận thua, tôi có thể tạm thời dừng tay.”



“Mày hủy pháp trượng của tao!” Nữ thuật sĩ mặt vặn vẹo đứng lên, điên cuồng gào thét, “Đừng mơ còn sống đi xuống.”



Ai biết Kỳ Yến nhìn cũng không nhìn cô ta, một lá bùa bay ra ngoài, nữ thuật sĩ liền ngã xuống.



“Lão hổ không phát uy, liền cho chúng tôi là mèo bệnh sao?” Kỳ Yến híp mắt mỉm cười, trong mắt tràn đầy trào phúng, “Bất quá là hạng người man di vô lễ, thật sự tưởng mình là lão đại giới huyền thuật rồi à?”



Thuật sĩ nước Tùng Trâm trốn trong góc phòng bắt đầu run rẩy.



Đến, mồm mép làm người ta run rẩy lại đến nữa!



Hết chương 113