Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng
Chương 46 : Nơ lệch
Ngày đăng: 22:38 21/04/20
“Tiền Tiền?” Sầm Bách Hạc thấy Kỳ Yến nhìn chằm chằm một góc, theo ánh mắt của cậu nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy Nguyễn Hữu Y đang cúi đầu nói gì đó với Viên Bằng, mảnh kim cương trên làn váy rực rỡ chói mắt.
Kỳ Yến lắc lắc đầu, cúi đầu nói với hắn: “Tôi cảm thấy phục vụ viên vừa rồi không ổn lắm.”
“Phục vụ viên vừa rồi làm dơ quần áo cậu à?” Sắc mặt Sầm Bách Hạc nghiêm nghị, cùng Kỳ Yến đi đến bên cạnh, lúc này phục vụ viên đang dựng sân nhảy, cho người trẻ tuổi chơi đùa, người lớn tuổi thì phần lớn đều ở trong phòng trên lầu nói chuyện phiếm hoặc là ở trong khách sạn nghỉ trưa.
“Đúng, ” Kỳ Yến lấy một ly nước trái cây, một ly nước trắng, đưa nước trắng cho Sầm Bách Hạc, tầm mắt đảo qua mọi người ở đây, “Việc này hẳn không có quan hệ gì với nhà anh, buổi sáng trước khi tôi ra cửa, cố ý tính cho nhà anh một quẻ, hôm nay sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Sầm Bách Hạc cười, khi mới vừa quen biết Tiền Tiền, hắn cho rằng Tiền Tiền là một đại sư cao lãnh thần bí, sau khi quen biết liền phát hiện tính cách Tiền Tiền vô cùng linh hoạt, nhưng mà chỉ có khi thật lòng hiểu được cậu mới biết, tuy rằng tính cách Tiền Tiền linh hoạt, nhưng bên trong lại vô cùng cẩn thận, xử sự chân thành, là một người không thể tốt hơn.
“Anh cười cái gì?” Kỳ Yến nhấp một ngụm nước trái cây, “chẳng lẽ tôi biết xem tướng, biết đoán số, còn không biết xem bói à?” Cậu đặt nước trái cây lên cái bàn bên cạnh, nhỏ giọng nói, “Tôi đi toilet.”
“Tôi ở chỗ này chờ cậu, cẩn thận.” Sầm Bách Hạc ngồi xuống ghế chân cao, cũng tùy tay buông cái ly của mình xuống, vừa vặn đứng cùng với cái ly của Kỳ Yến, nước trái cây màu đỏ và nước trắng trong suốt không màu hình thành đối lập rõ rệt, lại vô cùng hài hòa.
Ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt trong toilet, Kỳ Yến thổi khô tay dưới máy thổi hơi, khi đi ra từ toilet, vừa vặn đụng phải bồi bàn bưng ly rượu không đi đến bên này. Bồi bàn này đúng là người trước đó làm dơ quần áo cậu và nhìn lén cậu, Kỳ Yến đứng ở tại chỗ, nhìn chăm chú vào bồi bàn, chờ đợi phản ứng của hắn.
Quả nhiên lúc đi tới gần cậu, tốc độ đi đường của bồi bàn chậm lại, dùng giọng điệu do dự bất định nói: “Xin hỏi tiên sinh có phải họ Kỳ không?”
Kỳ Yến nhìn nam nhân có vẻ hơi khiếp đảm này, khẽ gật đầu: “Xin hỏi anh có chuyện gì không?”
Thấy Kỳ Yến không có phản bác, bồi bàn có chút kích động: “Cậu thật sự là Kỳ Yến ư?”
Khiếp đảm biến thành vui sướng, giống như là con chuột nấp trong bóng đêm rốt cuộc tìm được một khối pho mát, nam nhân này có vẻ hơi cao hứng, lại có chút không dám tin. Kỳ Yến không nhớ rõ mình từng gặp hắn ở đâu, cho nên vẫn thực khách khí hỏi một câu, “Anh là ai?”
“Tôi là bạn tiểu học của cậu nè, ” cảm xúc của bồi bàn có chút bất ổn, cái ly trong khay hơi hơi phát run, “Tôi tên Dương Hòa Thư, cậu còn nhớ rõ không?”
Tiểu học cách hiện tại đã có chút xa xăm, lại thêm trình độ sinh hoạt và điều kiện giáo dục của trấn nhỏ năm đó đều không tốt lắm, cho nên bạn cùng lớp không chỉ nghịch ngợm, ở phương diện học tập cũng không coi là để bụng. Nhưng mà có một vài bạn học luôn muốn cố gắng học hành, chạy ra khỏi trấn nhỏ nghèo nàn, hướng tới sinh hoạt phồn hoa đô thị, Dương Hòa Thư chính là một trong số đó.
Kỳ Yến nhớ rõ, bộ dạng Dương Hòa Thư rất gầy, tóc khô héo phát vàng, âm lượng nói chuyện cũng thực nhỏ, bình thường cũng không khiến cho con trai cùng lớp yêu thích, nhưng bởi vì thành tích tốt, giáo viên đều rất thích, là ủy viên học tập của lớp.
Đối với ký ức tiểu học của Kỳ Yến, đa số là gạch cát ngói xanh cũ nát, không có thủy tinh che song sắt, bàn ghế cũ đến mức xạm đen, cùng với giáo viên dùng phấn viết đến mức chỉ còn lại một chút cũng luyến tiếc ném đi, còn có bảng đen làm thế nào cũng lau không sạch, cây cối cao lớn ngoài phòng học.
Lúc ấy mọi người đều còn nhỏ tuổi, không biết sau khi tốt nghiệp có khả năng đi nhiều nơi khác nhau, không biết quốc gia có bao nhiêu lớn, khoảng cách giữa bọn họ sẽ có bao nhiêu xa. Trên thực tế sau khi Kỳ Yến vào trung học, gần như chưa từng gặp lại bạn tiểu học, hiện tại đột nhiên ở trong một khách sạn thế này, nhìn thấy một bạn học cũ, thật sự khiến cậu ngoài ý muốn.
“Cậu là Dương Hòa Thư à?” Ánh mắt Kỳ Yến phức tạp nhìn bồi bàn trước mắt, “Thật không ngờ, lại gặp được cậu ở đây.”
“Đúng vậy, ” mặt Dương Hòa Thư có chút đỏ lên, “Thật không ngờ hiện tại cậu sống tốt như vậy, đứng chung một chỗ với mấy siêu cấp đại nhân vật đó, vừa rồi tôi cũng không dám nhận cậu.” Hắn gãi gãi đầu, vô cùng ngượng ngùng, “Mấy năm trước, nghe nói cậu thi đậu thủ khoa khoa học tự nhiên ở thành phố chúng ta, tôi liền biết cậu không giống như đám tụi tôi rồi.”
Kỳ Yến cười nhạt nói: “Nhân duyên trùng hợp thôi, nếu không phải quen biết một đại nhân vật trong này, tôi ngay cả vào cũng không được, mấy năm nay cậu ổn không?”
“Phải, ” Sầm đại ca gật gật đầu, cảm thấy như vậy cũng rất thích hợp.
Sầm Bách Hạc đứng lên, chỉ chỉ tạp chí trên bàn: “Đại ca, ít xem mấy tạp chí lá cải đó đi.”
Sầm đại ca vẻ mặt mờ mịt, anh chỉ tùy tiện lấy mấy quyển trong đại sảnh dưới lầu, ai biết bên trong là cái gì. Chờ sau khi Sầm Bách Hạc rời đi, Sầm đại ca lật lật tạp chí, nhất thời có chút không còn lời gì để nói, mấy phóng viên hiện tại sao không đổi thành đi viết tiểu thuyết đi, đều nói hươu nói vượn cái gì vậy.
Lúc Kỳ Yến từ trên giường mơ hồ ngồi dậy, thiếu chút nữa có hơi phân không rõ mình đang ở chỗ nào, sau khi cậu nhìn thấy Sầm Bách Hạc ngồi trên ghế sa lông cúi đầu đọc sách, mới dần dần kịp phản ứng, cậu còn đang trong khách sạn.
“Tỉnh rồi?” Sầm Bách Hạc khép sách lại, “Thời gian đã không còn sớm, đi rửa mặt một chút, chúng ta đi xuống.”
Kỳ Yến đi đến toilet, sau khi dùng nước lạnh vỗ lên trên mặt, mới hoàn toàn tỉnh táo lại, cậu dùng khăn lau đi nước trên mặt, khi xoay người đi lấy quần áo trong tủ, phát hiện số quần áo đó đã được ủi nóng một lần nữa.
“Cám ơn nha, ” cậu thay quần áo xong đi ra, nói với Sầm Bách Hạc một tiếng cám ơn.
“Không phải cậu đã nói, giữa bạn bè không cần nói lời cảm ơn à.” Sầm Bách Hạc từ trên ghế sa lông đứng dậy, đi đến trước mặt Kỳ Yến, “Đừng động đậy, nâng đầu lên.”
Kỳ Yến mờ mịt ngẩng đầu nghe theo, không biết Sầm Bách Hạc muốn làm cái gì.
“Nơ và áo chưa có sửa sang tốt.”
Kỳ Yến cúi đầu, cằm đụng phải mu bàn tay Sầm Bách Hạc, vì thế lại thành thành thật thật nâng cằm lên. Góc thị giác này cách Sầm Bách Hạc rất gần, cậu phát hiện dáng môi Sầm Bách Hạc thực gợi cảm, chỉ là màu sắc có chút nhạt, thoạt nhìn thiếu chút khí sắc. Có điều cổ và bả vai rất xinh đẹp, khó trách mặc tây trang có khí chất như vậy.
“Được rồi.” Sầm Bách Hạc thu hồi tay, vươn tay vỗ vỗ tro bụi không tồn tại trên bả vai cậu, khi thu hồi tay, nhịn không được sờ sờ mu bàn tay.
Kỳ Yến cười cười với Sầm Bách Hạc: “Chúng ta đi xuống đi.”
“Được.”
“Sao giọng anh có hơi khàn khàn vậy?”
“Không có việc gì, có thể là do ngồi lâu quá.”
“Cái này có quan hệ à?”
“…”
Hết chương 46