Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng

Chương 47 : Làm như thế nào?

Ngày đăng: 22:38 21/04/20


Trong văn hóa bàn rượu của Hoa Hạ, một thứ rất quan trọng chính là an bài chỗ ngồi. Kỳ Yến ngồi ở bên tay trái Sầm Bách Hạc thu được vô số người chú mục, may mắn là người làm nghề như bọn họ, cái khác thì không được, nhưng tố chất tâm lý nhất định phải tốt, không thì bị nhiều người trộm đánh giá như vậy, thật là có chút không thả lỏng tay chân được.



Đồ ăn từng món lên bàn, nhưng mà người chân chính mồm to ăn uống cũng rất ít. Loại trường hợp quan trọng này, người ngồi cùng bàn đều thân phận bất phàm, ai cũng sẽ không vì một chút đồ ăn mà khiến cho dung nhan bất nhã. Mà ngay cả Kỳ Yến luôn có khẩu vị rất tốt cũng thực khắc chế vẫn duy trì gương mặt cao lãnh thần bí.



Qua một bữa cơm, Kỳ Yến tổng cộng cũng chưa nói mấy câu, lấy trà thay rượu uống hai ly với người ngồi cùng bàn, cũng không ai nói cậu không đúng. Dưới cái nhìn của người ngoài, ngay cả cao thấp Sầm gia đều khách khách khí khí với thanh niên này, bọn họ lại càng không ngốc đến mức đi đắc tội.



Lúc tiệc tối chấm dứt, đã là buổi tối mười giờ. Kỳ Yến quay đầu lại nhìn vợ chồng Sầm tam ca và Sầm Bách Hạc tự mình đưa cậu đến ngoài cửa khách sạn, có chút bất đắc dĩ: “Dừng bước, dừng bước.”



“Kỳ đại sư, ” Tào Tĩnh Nghiên tươi cười vô cùng ôn nhu, giống như một người chị từ ái, “Hôm nay thật sự rất cảm ơn ngài có thể tới.”



“Tam tẩu khách khí, ” Kỳ Yến cười nhìn Sầm Bách Hạc, “Gọi như vậy, không sai đi?”



“Cậu là bạn của Bách Hạc nhà chúng tôi, gọi tôi là tam tẩu mới đúng.” Nụ cười trên mặt Tào Tĩnh Nghiên càng thêm ôn hòa.



Sầm Bách Hạc gật đầu: “Đúng, nên là vậy.”



Kỳ Yến bất đắc dĩ mỉm cười, trừng mắt nhìn Sầm Bách Hạc, mới nói với Tào Tĩnh Nghiên: “Vậy tam ca, tam tẩu, còn có Bách Hạc, tôi về nhà, mọi người cũng về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.”



“Được, ” Tào Tĩnh Nghiên đem một hộp bánh bích quy một hộp kẹo đưa cho Kỳ Yến, “Trên đường cẩn thận.”



Kỳ Yến gật gật đầu, phất phất tay với ba người, liền đi đến phương hướng mình dừng xe, không có chút thấp thỏm và khẩn trương khi đối mặt hào môn.



“Tính cách Kỳ đại sư này thật không tồi, ” Sầm tam ca ôm eo bà xã, không chút nào che giấu cảm giác thưởng thức của mình. Người ở địa vị như bọn họ, người nào là thật lòng, người nào là giả thanh cao, có đôi khi chỉ cần nói mấy câu, vài động tác là có thể phân biệt ra.



Vận khí của Bách Hạc còn tốt hơn so với tưởng tượng của bọn họ, có thể quen biết một người xem hắn là bạn bè bình thường mà còn có thể thay đổi thể chất hắn, không biết cần bao nhiêu vận khí.



“Đoạn thời gian trước em bảo người chọn ô tô an toàn tính năng cao, giá trị lại vừa phải, chính là vì Kỳ đại sư à?” Sầm tam ca nửa híp mắt, nhìn Kỳ Yến lên một chiếc ô tô ngoại hình rất không tồi, “Sớm biết rằng Kỳ đại sư thiếu xe hơi, anh sẽ đưa cậu ấy một chiếc, nếu không nữa thì em đưa cậu ấy một chiếc cũng được. Kỳ đại sư giúp chúng ta chuyện lớn như vậy, sao một chút tiền như thế mà còn không biết xấu hổ để cậu ấy tự bỏ ra?”



“Loại việc nhỏ này không cần tam ca quan tâm, có em an bài là được, ” Sầm Bách Hạc ngưng thần nhìn Kỳ Yến lái xe chậm rãi ra khỏi khách sạn, giọng nói trong đêm đen mang theo nhu tình, “Cậu ấy sẽ không thích em trực tiếp đưa xe cho cậu ấy.”



Tuy rằng bình thường Tiền Tiền có hứng thú thật lớn với tiền, nhưng mà trong lòng Sầm Bách Hạc rõ ràng, Tiền Tiền tuyệt đối sẽ không thích nhận không một chiếc xe của hắn. Loại trực giác này tới một cách không giải thích được, nhưng mà Sầm Bách Hạc cũng hiểu, có vài điểm mấu chốt không thể đạp lên, đạp lên thì chỉ sợ về sau bọn họ ngay cả bạn bè cũng không thể làm.



Kỳ Yến mới vừa ngừng xe, liền nhận được tin nhắn di động, người gửi là một dãy số xa lạ.



Người xa lạ: Kỳ Yến, tôi là Dương Hòa Thư.



Kỳ Yến kéo cà vạt, cầm lấy áo khoác ném ở ghế phó lái đi xuống xe, đóng sầm cửa xe thật mạnh. Ga ra dưới đất ánh sáng không tốt lắm, Kỳ Yến khóa xe, đi đến thang máy.



Cửa thang máy mở ra, một nam nhân trẻ tuổi ăn mặc tinh tế, đội kính mắt và mũ lưỡi trai từ bên trong đi ra, làn da nam nhân này trắng ngần, tướng mạo thanh tú, thoạt nhìn vô cùng nhã nhặn, lúc hắn đi ra thang máy, còn cười cười với Kỳ Yến.



“Xin đợi một chút.”


“Bai bai, lần sau tôi lại mang cậu ra ngoài chơi.” Kỳ Yến giống như không nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt của Dương Hòa Thư, huýt sáo một tiếng, phun Dương Hòa Thư mặt đầy khói xe, nghênh ngang mà đi.



Dương Hòa Thư trừng phương hướng chiếc xe rời đi, nửa ngày rốt cuộc đem hai chữ đã tuần hoàn ở trong lòng vô số lần mắng lên: “Ngu ngốc!”



“Ha ha ha ha ha!” Kỳ Yến đậu xe ở ven đường, rốt cuộc nhịn không được cười lớn tiếng. Sau khi cười đã nghiền, cậu lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Sầm Bách Hạc, quyết định nói với bạn thân là diễn xuất của mình tốt bao nhiêu.



“Số liệu này rất thấp, tháng này…” Sầm Bách Hạc dừng nói chuyện, sau khi nhìn di động, nói với Lương Phong, “Xin lỗi, tôi nhận điện thoại trước đã.”



Lương Phong làm một thủ thế được, cầm văn kiện đến sofa bên cạnh ngồi xuống, trong lòng lại có chút ngạc nhiên, đây là tiểu yêu tinh mê người nào dụ ông chủ ngay cả một câu cũng chưa nói xong, đã chuẩn bị nhận điện thoại?



“Tiền Tiền.”



A, không phải tiểu yêu tinh mê người mà là Kỳ đại sư, Lương Phong cảm thấy mình đổ oan cho một vị đại sư lợi hại như vậy có khả năng sẽ gặp báo ứng, vì thế thành kính hai tay tạo thành chữ thập bái bái.



Nghe Tiền Tiền ở đầu kia điện thoại nói xong việc cậu cố ý giả trang thành một “kẻ ngốc có mấy đồng tiền rách liền tự cho là giỏi lắm” như thế nào, Sầm Bách Hạc có chút bật cười, “Cậu thật sự là…”



“Đời người nhàm chán, luôn phải tìm một chút chuyện thú vị để làm, không thì nên qua ngày như thế nào.”



“Tôi phải cúp điện thoại, có cảnh sát giao thông lại đây nói, nơi này không thể dừng xe quá lâu, bai bai.”



Đầu kia điện thoại truyền đến từng đợt âm báo bận, sau khi Sầm Bách Hạc để điện thoại di động xuống, có chút thất thần. Trước đó, hắn vẫn cảm thấy Tiền Tiền lạc quan, sáng sủa, giống như một mặt trời nho nhỏ. Nhưng mà hắn lại quên, sư phụ nuôi lớn Tiền Tiền đã qua đời, hiện tại Tiền Tiền một người thân cũng không có, cậu sống một mình như thế nào?



Tiền Tiền có bạn, chỉ là những người bạn đó đều còn có người nhà của mình, mà Tiền Tiền còn có cái gì chứ?



“Ông chủ?” Lương Phong thấy ông chủ sau khi cúp điện thoại, vẫn luôn không nói gì, “Phần báo cáo này.”



“Cậu giữ trước đi, hiện tại tâm tình tôi có chút loạn, ” Sầm Bách Hạc hai tay giao nhau đặt lên bàn, trên mặt lộ ra cảm xúc phức tạp Lương Phong xem không hiểu, “Ngày mai bàn lại đi.”



“Được rồi.” Lương Phong khép lại văn kiện, do dự một chút nói: “Ông chủ, có chuyện gì không nên giấu ở trong lòng, chú ý nghỉ ngơi.”



“Tôi biết, cám ơn.” Sầm Bách Hạc xoa xoa trán, chờ Lương Phong đi rồi, mới đứng dậy nhìn dòng xe cộ bên dưới cao ốc, trong tim từng đợt đau đớn.



Nếu sau này bạn bè Tiền Tiền đều có vợ con, bình thường cũng không có thời gian liên hệ với Tiền Tiền, một mình Tiền Tiền, có bao nhiêu nhàm chán?



Chỉ cần suy nghĩ một chút về hình ảnh như vậy, hắn đã cảm thấy tim mình nghẹn đến phát hoảng, gần như muốn nghẹn đến không thở nổi.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:  



Bách Hạc: trong tim thật nghẹn, nhất định là bệnh cũ của mình tái phát.



Hết chương 47