Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng

Chương 48 : Tên không tốt

Ngày đăng: 22:39 21/04/20


Tháng tám vừa qua, tiến vào tháng chín, nắng gắt cuối thu hùng hổ biến thành gió thu lạnh run, nhiệt độ không khí thay đổi khiến rất nhiều người đều chưa kịp hoàn hồn, thì đã vào cuối thu.



TV và internet bắt đầu truyền bá quảng cáo bánh Trung Thu, không ngừng nhắc nhở mọi người, tết Trung Thu sắp tới, nên mua bánh Trung Thu, không mua bánh Trung Thu thì đời người không hoàn mỹ. Nhóm dân mạng cũng bắt đầu hoạt động “ghét bỏ bánh Trung Thu năm nhân” mỗi năm một lần, tết Trung Thu tuy rằng còn chưa tới, bầu không khí ngày lễ đã có.



Kỳ Yến nhớ rõ tết Trung Thu khi còn bé, sư phụ sẽ mua cho cậu một cái bánh Trung Thu to bằng gương mặt, khi đó nhân bánh trung thu còn không có cái gì quý giá, chỉ có một chút đậu phộng hoặc là vừng mè gì đó, trên lớp da cưng cứng khô khốc rải một lớp vừng. Sau khi mua về, mang lên bàn thờ chung với hoa quả, đốt nén hương tế bái bánh Trung Thu, là có thể ăn.



Hiện tại khẩu vị bánh Trung Thu đã quý giá ngon miệng, rất nhiều người khi ăn bánh trung thu, cũng sẽ không cố ý tế bái ánh trăng, nhưng mà cậu hoài niệm nhất, vẫn là hương vị lúc bé.



Mang bảng hiệu thần toán của mình, Kỳ Yến tìm một góc đường không nhiều người lắm, nhưng lại không có công an ngồi xổm xuống. Cũng không biết có phải là hôm nay vận khí cậu không tốt lắm hay không, ngồi xổm ở đầu đường một hai giờ cũng không có ai nguyện ý tìm cậu tính, có mấy người có ý tứ, nghe cậu chào giá năm trăm, cũng đều sợ tới mức đi xa.



Kỳ Yến dứt khoát mua một cái ghế nhỏ, một chai đồ uống, mấy bịch đồ ăn vặt lớn ở siêu thị bên cạnh chậm rãi ngồi chờ khách hàng tới cửa. Nếu không phải cậu ăn mặc không tồi, người vội vàng đi ngang qua thiếu chút nữa cho rằng cậu là đến ăn xin.



Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, thời gian đã gần chính ngọ, ngã tư đường vốn dĩ không nhiều người lắm lại càng ít người. Kỳ Yến đứng lên đá đá đôi chân ngồi tê, xoay người chuẩn bị dẹp quán.



“Cậu thật sự biết xem bói sao?”



Kỳ Yến quay đầu lại, một nữ nhân dáng người gầy yếu, tóc khô vàng đứng ở trước mặt cậu, áo gió mỏng trên người tung bay trong gió, chất vải thấp kém phát ra tiếng sàn sạt.



“Trước hết mời chị ngồi” Kỳ Yến đặt ghế tới bên cạnh nữ nhân, mình thì ngồi xổm nhìn cô, “Muốn xem cái gì?”



Nữ nhân lấy từ trong túi áo khoác ra năm tờ tiền một trăm nguyên, cô thoạt nhìn có chút túng quẫn, nhưng dường như căn bản không hề tiếc số tiền kia, lúc đưa tiền không thấy nửa phần đau lòng. Nhìn cô không quá ba mươi nhưng thân hình tiều tụy, trong ánh mắt không có một chút sức sống, có điều sau khi ngồi xuống, tư thế ngồi của cô vô cùng tao nhã, nhìn ra từng là một người có gia giáo thật tốt hoặc là thật nghiêm khắc.



“Tôi cũng không biết tính cái gì?” Nữ nhân vuốt vuốt tóc mái có hơi loạn trên trán, mím đôi môi khô héo, “Cậu tùy tiện tính đi.”



Kỳ Yến nhìn cô một cái, đứng dậy nói: “Chị chờ một chút.”



Nữ nhân không nói gì, cũng không nhìn Kỳ Yến, cũng không quan tâm cậu có thể cầm năm trăm đồng tiền bỏ chạy hay không, cô chỉ chết lặng nhìn chằm chằm tấm bảng gỗ lớn bằng bàn tay trước mặt, hoặc là cái gì cô cũng không nhìn, chỉ là đang ngẩn người.



“Môi chị hơi khô, ” Kỳ Yến bước nhanh từ siêu thị chạy ra, đưa cho  cô một chai nước trái cây đào mật chưa mở. Nữ nhân nhìn nước trái cây, sửng sốt hai giây sau đó mới vươn bàn tay gầy gò tiếp nhận. Khóe môi cô giật giật, như là nói một tiếng cám ơn, nhưng mà Kỳ Yến cũng không nghe rõ.



Kỳ Yến cười cười với cô, cúi đầu xé bao plastic của một cây son môi, xé nửa ngày mới mở được. Cậu đưa son môi cho nữ nhân, “Mười đồng tiền mua được, không phải đồ tốt gì, chị đừng ghét bỏ, thoa một chút, để tránh môi nứt ra chảy máu.”



Nữ nhân kinh ngạc nhìn Kỳ Yến, một lúc lâu tiếp nhận son môi, vặn nắp thoa thoa trên môi, vài phần ý lạnh một phần đau đớn từ trên môi truyền đến. Cô nắm chặt cây son môi này, khóe môi run rẩy, “Cám ơn.”



“Đừng khách khí.” Kỳ Yến thu hồi bảng gỗ trên đất, giọng điệu nhu hòa nói, “Chị đã không biết muốn tính cái gì, vậy chúng ta tùy tiện tâm sự, tôi không thu thêm phí.”



“Thầy bói đều giống như cậu sao?” Nữ nhân kéo khóe miệng cười cười, “Đều… ôn nhu như vậy?”



“Tôi hẳn là tương đối đặc biệt, ” Kỳ Yến lắc lắc đầu, “Bởi vì tôi xem bói tương đối chuẩn, người giang hồ xưng là bán tiên thần toán, thuật sĩ xem bói bình thường đều kém hơn.”



Nữ nhân nhẹ nhàng mỉm cười, cô cẩn thận bỏ son môi vào trong túi áo khoác của mình, cố hết sức vặn nắp đồ uống ra, hung hăng uống một hớp lớn, hương mật đào ngọt nháy mắt tràn ngập đầu lưỡi, ngọt đến mức cô có chút muốn khóc. Nhưng có lẽ là khóc quá nhiều, trong mắt cô một giọt nước mắt cũng không có.


“Mạnh tiên sinh, tổng tài công ty khoa học kỹ thuật Thiên Phi, ” Lương Phong bổ sung một câu, “Là đã hẹn trước.”



“Được, hiện tại tôi qua.” Sầm Bách Hạc tâm tình thực tốt đi ra ngoài, Lương Phong đi theo phía sau, đóng cửa phòng làm việc lại.



Khoa học kỹ thuật Thiên Phi là công ty mới phát triển gần hai năm nay, gần đây tuyên truyền thanh thế to lớn, ở trong giới cũng coi như có chút danh khí. Sầm Bách Hạc thật không ngờ tổng tài công ty này lại là người trẻ tuổi không đến ba mươi.



Sau khi hai người lễ phép hàn huyên, người trẻ tuổi tên Mạnh Tuyên này liền nói tới phần mềm mà công ty bọn họ mới khai phá, trong lời nói vô cùng tự tin, dường như chỉ cần Sầm Bách Hạc đáp ứng đầu tư, hắn ta liền mang đến cho Sầm Bách Hạc một khoản lợi nhuận khổng lồ.



Sau khi Sầm Bách Hạc tiếp nhận bản kế hoạch, giọng điệu bình tĩnh nói: “Tôi sẽ suy xét.”



Mạnh Tuyên không nhìn ra vui giận từ trên mặt Sầm Bách Hạc, lại thêm hai người chỉ có thời gian nửa giờ nói chuyện với nhau, hắn ta không muốn làm cho mình có vẻ quá không phong độ, chỉ có thể che giấu lo lắng ở đáy lòng: “Thực chờ mong có thể nhận được tin tức tốt ở chỗ ngài.”



Sầm Bách Hạc nâng chung trà lên uống một hơi: “Mạnh tổng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, sẽ không thiếu cơ hội.”



“Nhưng có thể có cơ hội hợp tác với ngài, cũng là ngàn năm một thuở.” Mạnh Tuyên hợp thời vỗ mông ngựa, “Rất nhiều người trong giới đều ngóng trông có thể hợp tác với ngũ gia, tôi cũng không ngoại lệ.”



“Mạnh tổng quá khen, Sầm mỗ bất quá chỉ là một người làm ăn, nào có lực kêu gọi lớn như vậy.” Sầm Bách Hạc nhìn đồng hồ, “Thời gian không còn sớm, tôi còn có việc, xin Mạnh tổng tùy ý.”



Mạnh Tuyên lập tức đứng lên nói: “Hôm nay quấy rầy ngũ gia hồi lâu, tôi cũng nên đi, hẹn gặp lại.”



“Mạnh tổng, mời.” Lương Phong bắt tay Mạnh Tuyên, dẫn hắn ta ra khỏi phòng khách.



Sắc mặt Sầm Bách Hạc bình tĩnh ngồi trên ghế sa lông, chờ sau khi Lương Phong tiễn khách trở về, “Về sau người này, không cần suy xét việc hợp tác.”



Lương Phong ngây ra một lúc: “Tôi hiểu rồi.”



“Không rõ vì cái gì à?”



Lương Phong gật đầu.



“Bản kế hoạch làm không được.”



Sầm Bách Hạc bưng trà nhấp một hơi: “Càng quan trọng hơn là, tên công ty của hắn không tốt lắm.”



Lương Phong:??



Tác giả có lời muốn nói:



Bách Hạc: lấy tên là gì không tốt, lại muốn gọi là “Tiền Phi”. (chữ “Thiên” phát âm là qiān gần giống chữ “Tiền” phát âm là qián. Còn chữ “Phi” nghĩa là bay)



Hết chương 48