Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng

Chương 49 : Đáng yêu vô cùng

Ngày đăng: 22:39 21/04/20


Lương Phong lật xem bản kế hoạch của khoa học kỹ thuật Thiên Phi xong, hiểu rõ vì sao ông chủ không hợp tác với nhà này rồi. Từ góc độ lợi nhuận mà nói, bản kế hoạch này không có vấn đề gì quá lớn, nhưng mà thủ đoạn kiếm tiền có chút không dễ nhìn lắm. Nếu là những ông chủ chỉ xem trọng lợi ích khác có thể sẽ không để ý điểm ấy, nhưng mà ông chủ nhà bọn họ ngoài mặt tuy rằng lạnh lùng thản nhiên, nhưng mà đối với một ít thủ đoạn hại khách hàng, cũng tương đối bài xích.



“Nhìn không được thủ đoạn của người ta thì nhìn không được, còn cái gì mà tên không tốt, ” Lương Phong ném bản kế hoạch tới một bên, an bài người bàn bạc với người phụ trách bên Thiên Phi, bảo hắn ta tìm một lý do cự tuyệt lời mời hợp tác bên phía Thiên Phi.



“Trợ lý Lương, ” một vị quản lý ngành gõ cửa tiến vào, cầm văn kiện trong tay đặt tới trước mặt hắn, “Đây là báo cáo ngành mới chỉnh sửa, anh xem một chút.”



“Vất vả rồi, ” Lương Phong cười cười với quản lý ngành, bỗng nhiên nói, “Đúng rồi, hạng mục mới của công ty con làm thế nào rồi?”



“Cái này…” Quản lý ngành mặt mang khó xử, đối với tiến trình hạng mục mới không quá xem trọng, “Giao thông bên kia vô cùng không tiện lợi, cho nên hạng mục trước đó tiến hành tương đối thong thả. Lại thêm đoạn thời gian trước lại bị lũ lụt, công trình cũng theo đó bị gác lại thật lâu, tháng trước mới hoàn toàn khôi phục tiến độ.”



“Loại chuyện thiên tai nhân họa này ai cũng không đoán trước được, ” Lương Phong gật gật đầu, “Tôi biết, anh đi làm việc đi, tiến độ bên kia còn phải vất vả anh tiếp tục theo dõi.”



Quản lý ngành cười nói: “Nên vậy.”



Sau khi quản lý ngành đi ra ngoài, Lương Phong cau mày mở một bức bưu kiện, bên trong là ảnh chụp giám đốc công ty con đi ăn tối cùng một nữ nghệ nhân nào đó, trên mặt đối phương tràn đầy ý cười, nhưng nhìn không ra một chút lo âu khi hạng mục bị kéo dài.



Khó trách ông chủ nói, phải chú ý nhiều tới người này, người này quả thật rất có vấn đề.



“Không phải nói với anh, trước khi xuất phát liền điện thoại cho tôi sao?” Kỳ Yến còn buồn ngủ ghé vào trên ghế sa lông, đội đầu tóc lộn xộn nhìn Sầm Bách Hạc, “Tại sao không điện thoại cho tôi?”



“Tôi đoán có khả năng cậu còn đang ngủ, nghĩ để cho cậu ngủ thêm một lát, ” Sầm Bách Hạc mở tủ lạnh ra, từ bên trong lấy ra hai bình đồ uống, “Thời gian còn sớm, cậu chậm rãi sửa soạn.”



Kỳ Yến tiếp nhận đồ uống uống một ngụm, xúc cảm lạnh lẽo khiến cả người cậu đều có tinh thần hơn không ít, “Vậy anh ngồi trước chốc lát, tôi đi thay quần áo.”



“Ừm.” Sầm Bách Hạc đứng dậy đi đến ban công, nhìn hoa hoa cỏ cỏ Kỳ Yến trồng, sờ sờ một cây thực vật mọng nước, cả người Tiền Tiền thoạt nhìn biếng nhác, có điều những hoa cỏ này lại trồng không tệ lắm.



Không bao lâu Kỳ Yến thay xong quần áo đi ra, thấy Sầm Bách Hạc đang xem hoa hoa cỏ cỏ trên ban công của cậu, liền thuận tay chọn một chậu sen Quan Âm lớn bằng nắm tay đưa cho hắn: “Đến, đưa anh một chậu, tên này may mắn.”



Sầm Bách Hạc vươn tay tiếp nhận, thấp giọng nói cảm ơn.



“Đừng khách khí, lần sau thích hoa gì trực tiếp nói với tôi là được, ” Kỳ Yến hào phóng khoát tay, “Không phải muốn ăn cơm sao, tôi vừa vặn đói bụng, đi.”



Sầm Bách Hạc nâng sen Quan Âm trong tay, quay đầu nhìn thấy lông mi cong cong trên mí mắt Kỳ Yến, cảm thấy trái tim mình dường như cũng bị những sợi lông mi đó quét qua, tê tê dại dại có chút khó chịu, nhưng lại luyến tiếc nhìn ít đi một cái.



Hai người ngồi xe đi tới một tiệm lẩu có danh tiếng vô cùng tốt, Sầm Bách Hạc ngồi xuống cạnh bàn dưới con mắt lo lắng của hai bảo tiêu.



“Yên tâm, không có việc gì, ” Kỳ Yến đem một chai thuốc dưỡng dạ dày đặt lên bàn, nói với hai bảo tiêu thoạt nhìn rõ ràng có chút lo lắng, “Thân thể ngũ gia nhà các anh không thành vấn đề, không cần quá chiều hắn.”



Loại giọng điệu thầy giáo trong trường học giáo dục gia trưởng vô tri này, chọc cho Sầm Bách Hạc nhịn không được cười ra tiếng, hắn vươn tay nhẹ nhàng kéo kéo cọng tóc ngốc trên đầu Kỳ Yến: “Ai chiều tôi, hừm?”



“Cao thấp cả nhà các anh đều chiều anh, ” Kỳ Yến đổ ra hai viên thuốc dưỡng dạ dày đặt ở trong tay hắn, “Lớn như vậy, anh là người đầu tiên mà tôi gặp chưa từng ăn lẩu đó.” Cậu cảm thấy Sầm Bách Hạc bị cao thấp Sầm gia xem như trân bảo dễ vỡ mà nuông chiều lại không trưởng thành lệch, quả thực chính là kỳ tích.



Sầm Bách Hạc nuốt thuốc dưỡng dạ dày vào, hương vị thuốc dưỡng dạ dày này có chút kỳ quái, hắn liên tục uống mấy ngụm nước, mới áp chế hương vị kỳ quái đó.



“Anh ăn mấy thứ có mùi vị hơi cay độc, ăn chút thuốc dưỡng dạ dày có thể đề cao năng lực thích ứng của dạ dày, ” Kỳ Yến đưa cả bình thuốc cho Sầm Bách Hạc, “Đây chính là do tôi dựa theo bí phương sư môn cố ý phối cho anh, có thật cảm động hay không?”


Hòa: đối phương là một tên thiểu năng, không cần lo lắng, khẳng định không thành vấn đề.



“Mi cười thế nhân nhìn không thấu, thế nhân lại cười mi quá khùng điên, ” Kỳ Yến uống một ngụm sữa, đi đến trước bàn máy tính, nhìn thấy trong bang phái đang thảo luận việc một người chơi nào đó mất tích, dường như báo cảnh sát cũng không tìm được.



Cậu nhớ tới người chơi nữ lần trước ở trên kênh thế giới game mắng cậu, nhưng nhìn xuống danh sách thành viên bang phái, người chơi đó đã không còn trong bang phái.



Rời khỏi game, cậu nhận được một bức thư cảm ơn đến từ tổ chức từ thiện. Xem xong thư cảm ơn, cậu trả lời đối phương vài câu, liền đóng máy tính lại. Đem sữa uống một hơi cạn sạch, cậu nằm ở trên giường mơ mơ màng màng nghĩ, ngày mai hình như là lão nhị mời khách, cậu nhất định phải ăn nhiều một chút…



“Bách Hạc, ” Sầm tam ca gõ vang thư phòng của Sầm Bách Hạc, mở cửa đi vào, “Kỳ đại sư đáp ứng không?”



“Ừm, ” Sầm Bách Hạc từ sau máy tính ngẩng đầu, “Tiền Tiền rất dễ nói chuyện.”



“Đó là dễ nói chuyện với em, anh thấy ở trước mặt người khác, cậu ấy vẫn rất là cao lãnh, ” Sầm tam ca chống một tay, ngồi ở mép bàn học, “Anh còn thật sự sợ cậu ấy không cho anh mặt mũi chứ.”



Trên mặt Sầm Bách Hạc lộ ra một nụ cười: “Ừm.”



Sầm tam ca nhìn thấy em trai đột nhiên cười, đầu tiên là sửng sốt một giây, sau đó thuận tay cầm lấy bồn hoa nhỏ bên tay, “Đây là thứ gì vậy, em đặt ở nơi này làm gì?”



Sầm Bách Hạc vươn tay đoạt sen Quan Âm từ tay tam ca lại, đặt ở bên kia, “Đẹp.”



“Anh còn tưởng rằng em đặt trong này chống phóng xạ, nhà khoa học đã sớm đã nghiên cứu rồi, nói mấy thứ này không chống phóng xạ được, ” Sầm tam ca cũng không quá để ý loại chi tiết nhỏ này, “Hiện tại tam tẩu của em cực kỳ tôn sùng Kỳ đại sư, anh sắp hoài nghi nếu không phải bọn anh đã kết hôn rồi, cô ấy lại lớn hơn Kỳ đại sư mười tuổi, không chừng cô ấy còn muốn đi theo đuổi Kỳ đại sư.”



“Đừng nghĩ quá nhiều.” Sầm Bách Hạc ngẩng đầu nhìn Sầm tam ca một cái, “Cái đó không có khả năng.”



“Bách Hạc, thật không ngờ em có lòng tin với mị lực của tam ca như vậy, ” Sầm tam ca nhảy xuống bàn, vỗ vỗ vai Sầm Bách Hạc, “Anh cảm thấy thực vui mừng.”



Vẫn là em trai nhà mình tốt.



Sầm Bách Hạc gõ bàn phím máy tính không để ý tới hắn.



“Được rồi, anh cũng không quấy rầy em nữa, ” Sầm tam ca nhìn thời gian, “Thời gian không còn sớm, em đừng thức đêm, đi ngủ sớm một chút.”



“Em biết.” Sầm Bách Hạc nhìn chằm chằm màn hình, “Lập tức liền ngủ.”



“Vậy tốt, anh đi ngủ.” Sầm tam ca đi ra khỏi thư phòng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, em trai hắn cái gì cũng tốt, chỉ là lúc làm việc quá nghiêm túc.



Chờ sau khi Sầm tam ca rời đi, Sầm Bách Hạc nâng bồn sen Quan Âm trên bàn lên, nhẹ nhàng sờ sờ phiến lá, trên mặt lộ ra ý cười ôn nhu.



Ai nói nó xấu, rõ ràng là đáng yêu vô cùng.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:  



Bách Hạc: sen Quan Âm nhà tôi, rất đẹp rất đẹp.



Hết chương 49