Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng

Chương 98 : Cầu phúc

Ngày đăng: 22:39 21/04/20


“Kỳ đại sư?”



“Kỳ đại sư?!”



Triệu Chí Thành biết Kỳ Yến và Sầm Bách Hạc có quan hệ cá nhân, hơn nữa quan hệ vô cùng không tồi, không thì Sầm gia cũng sẽ không nhiệt tình hữu hảo với Kỳ Yến như thế. Hiện tại thấy sắc mặt Kỳ Yến trắng bệch, bộ dạng hoàn toàn không hoàn hồn được, hắn vô cùng lo lắng giải thích, “Kỳ đại sư, cậu không cần quá lo lắng, chúng tôi nhận được tin tức là, cướp đã bị khống chế, trên máy bay có một hành khách bị thương, có điều trong đoàn tham quan có bác sĩ, tiến hành sơ cứu khẩn cấp với người bị thương, hẳn là không có nguy hiểm tánh mạng.”



“Bị thương là ai?” Kỳ Yến ở trong phòng đi hai vòng, “Trên máy bay có người biết về bom sao?”



“Bây giờ còn không rõ ràng lắm, ” Triệu Chí Thành lắc đầu, “Ban ngành của chúng tôi không phụ trách công tác phương diện này, lại thêm chuyện này ảnh hưởng xã hội thật lớn, cho nên tin tức tạm thời sẽ không tiết lộ cho công chúng.”



Đầu óc Kỳ Yến có chút loạn, cậu đặt mông lên ghế, tay phải vô ý thức bám lấy mép bàn, “Trước khi kẻ cướp bị bắt, không có nói ra bất luận yêu cầu gì à?”



Triệu Chí Thành trầm mặc lắc đầu.



Đề xuất yêu cầu không sợ, sợ chính là đối phương không có yêu cầu, thế có nghĩa là đối phương không tính toán còn sống, cũng không có thứ gì muốn có.



Kỳ Yến hít sâu hai cái: “Đội trưởng Triệu, tôi muốn nhờ anh giúp tôi làm vài việc.”



Triệu Chí Thành lập tức không chút do dự gật đầu nói: “Cậu nói đi.”



“Anh giúp tôi chuẩn bị một bàn tế ở tầng cao nhất, hiện tại thời gian không quá đủ, có bàn tế và lư hương là được, ” Kỳ Yến lắc lắc tóc, “Kính nhờ.”



“Được.” Triệu Chí Thành sửng sốt một chút, liền xoay người gọi nhóm đội viên giúp đỡ chuẩn bị đồ vật. Ngành bọn họ tình huống đặc biệt, mấy thứ Kỳ Yến yêu cầu đều là có sẵn, cho nên rất nhanh liền chuẩn bị xong.



Kỳ Yến rửa tay rửa mặt trong chậu đồng, dùng vải trắng lau tay, đi tới trước bàn tế. Thật không ngờ Triệu Chí Thành chuẩn bị đồ vật còn nhiều hơn trong tưởng tượng của cậu, ngoại trừ lư hương hương nến, còn có đồ tế, khăn trải bàn bằng gấm vàng trải trên bàn, cái bàn là thuần gỗ thô chế tạo thành, phía trên điêu khắc kinh văn đạo gia, tản ra linh khí nồng đậm.



Là một thứ tốt.



“Kỳ đại sư, ” Triệu Chí Thành nhịn nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói, “Cậu muốn làm gì?”
“Để cho tôi tới, ” một người đàn ông trung niên mặc quân phục đi nhanh tới, nói với Sầm Bách Hạc và Hoàng Hà, “Trước kia tôi làm công việc về bom đạn, hai người các cậu đứng xa một chút.”



Hoàng Hà nhìn Sầm Bách Hạc, Sầm Bách Hạc hơi suy nghĩ một chút, liền gật đầu. Vấn đề chuyên nghiệp để người chuyên nghiệp đến xử lý, mới không cản trở mọi người. Hắn và Hoàng Hà lui ra sau mấy bước, Hoàng Hà và một bảo tiêu khác ngăn ở trước người hắn.



Người đàn ông trung niên thật cẩn thận lấy cái túi, mở túi ra liền thấy, quả bom bọn họ tìm khắp không ra, thế mà thật sự ở bên trong.



Quả bom này thật nhỏ, thoạt nhìn không lớn hơn nắm tay người trưởng thành, nhưng mà uy lực lại không nhỏ. Chỉ cần nổ mạnh, vách máy bay sẽ liền nứt ra, dù bọn họ có thể tránh được bom, cũng không thể ngăn cản máy bay tổn hại.



“Đây là bom hẹn giờ, ” mặt người đàn ông trung niên đầy mồ hôi, “Mà còn là cái loại kiểu dáng tương đối cũ, tôi không cách nào dựa vào kỹ thuật gỡ ra.”



“Vậy làm sao bây giờ?” Có người nhịn không được hỏi ra khỏi miệng.



“Cửa thoát hiểm có thể mở không?” Người đàn ông trung niên hỏi.



Tiếp viên lắc lắc đầu, “Không được, máy bay đang trên đường bay, không cách nào mở cửa thoát hiểm ra.”



Câu trả lời này cũng không khiến người ta cảm thấy quá ngoài ý muốn, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy có chút thất vọng.



Vừa không thể mở cửa thoát hiểm, lại không thể trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi này, khiến máy bay an toàn đáp xuống mà còn hoàn thành việc khẩn cấp rút lui, cho nên lựa chọn duy nhất của bọn họ quả thật chính là gỡ quả bom này.



Người đàn ông trung niên chậm rãi lắc đầu: “Hiện tại cách lúc bom nổ còn có không đến năm phút đồng hồ, vị trí máy bay hiện tại là trên không trung lãnh hải nước ta.” Nói đến đây, hắn cười khổ nói, “Nếu đã xảy ra bất hạnh, ít nhất lúc máy bay nổ, xương cốt sẽ không đập đến dân chúng vô tội trên đất bằng, chúng ta chết cũng có thể chết trong địa giới nước mình.”



Bên trong khoang máy bay nhất thời một mảnh tĩnh mịch.



Người đàn ông trung niên chỉ chỉ bốn sợi kíp nổ màu sắc giống nhau kia, “Bốn chọn một, chúng ta có hai mươi lăm phần trăm cơ hội sống sót, ai tới ra quyết định?”



Hết chương 98