Luật Giang Hồ
Chương 24 :
Ngày đăng: 15:13 19/04/20
Khi Al Obaydi về đến Paris, ông ta lấy hành lý khỏi kho chứa hai mươi bốn giờ, rồi sắp hàng đón taxi.
Ông ta đưa cho tài xế một địa chỉ mà không nói đó là nhà phụ của Iraq ở Toà đại sứ Jordan. - một mẹo vặt trong "những điều nên làm và không nên làm" của cô Saib ở Paris. Ông ta đã không báo trước cho nhân viên Toà đại sứ biết ông ta sẽ đến ngày hôm nay. Ông ta không được phép hẹn gặp ai trong hai tuần sắp tới và có thể tiếp tục đi thẳng đến Jordan tối hôm nay nếu có một chuyến bay chuyển tiếp. Ngay khi ông ta đã nhận ra ông Riffat là ai, ông ta biết mình phải trở về Baghdad càng nhanh càng tốt.
Bằng cách báo cáo thẳng với Bộ trưởng Ngoại giao, ông ta sẽ thông qua đúng nguồn. Việc này sẽ bảo vệ vị thế của ông ta, trong lúc đồng thời đảm bảo cho Tổng thống biết một cách chính xác ai có trách nhiệm về việc báo động một mưu đồ ám hại tính mạng ông, và vị đại sứ nào, tuy có quan hệ mật thiết đã không cố gắng hết sức.
Chiếc taxi bỏ Al Obaydi xuống ở bên ngoài nhà phụ của Toà đại sứ ở Neuilly. Ông ta lôi valy ra khỏi phía sau mà không cần giúp đỡ nào của viên tài xế vẫn cứ ngồi ở tay lái. Cửa trước của Toà đại sứ hé ra vài ba phân rồi mở rộng, và một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi chạy xuống các bậc thềm về phía ông ta, theo sau là hai cô gái và một thanh niên.
- Thưa ngài, thưa ngài, - người đàn ông thốt lên. - Tôi rất lấy làm tiếc, ngài phải tha thứ cho tôi, chúng tôi không hề hay biết ngài sẽ đến.
Gã thanh niên vồ lấy hai chiếc valy lớn và hai cô gái lấy ba món hành lý còn lại.
Al Obaydi không ngạc nhiên khi biết rằng người đàn ông chạy xuống thềm chính là Abdul Kanuk.
- Chúng tôi đã nghe nói ngài sẽ đến trong thời gian hai tuần. Chúng tôi tưởng ngài vẫn còn ở Baghdad. Tôi hy vọng ngài sẽ không cho là chúng tôi đã thất lễ.
Al Obaydi không hề tìm cách ngăn chặn những lời nói nịnh bợ cứ tuôn ra không ngớt, nghĩ rằng rốt cuộc anh ta cũng sẽ cạn nguồn. Dù sao đi nữa, Kanuk không phải là một con người để làm phật lòng ngày đầu tiên ông ta đến đây Ngài có muốn dạo qua một vòng khu vực của chúng ta trong lúc cố gắng việc mở hành lý.
Bởi vì có nhiều câu hỏi mà Al Obaydi cảm thấy chỉ có người đàn ông này mới trà lời được, ông ta liền lợi dụng ngay lời đề nghị đó. Chẳng những ông ta được viên Trưởng phòng Hành chánh dẫn đi, mà ông ta còn phải nghe một chuỗi câu chuyện tầm phào bất tận. Chỉ mấy phút sau, ông ta không còn nghe nữa, vì trong tâm trí đầy ắp những điều quan trọng hơn rất nhiều. Chẳng bao lâu ông ta ước mong được dẫn đến phòng riêng và ở lại đó một mình để có thời giờ suy nghĩ. Chuyến bay đầu tiên đi Jordan mãi tới sáng hôm sau mới có, và ông ta cần chuẩn bị trong đầu ông ta sẽ trình bày điều khám phá của mình như thế nào với vị Bộ trưởng Ngoại giao.
Chính trong lúc ông ta được dẫn đi xem qua nơi chẳng bao lâu nữa sẽ là văn phòng của ông ta trông xuống một thành phố Paris đang chuyển từ ánh sáng lờ mờ của hoàng hôn sang ánh đèn nhân tạo của đêm tối, viên Trưởng phòng Hành chính đã nói một điều gì đó mà Al Obaydi không nghe rõ. Ông ta cảm thấy mình cần phải chú ý cẩn thận hơn.
- Tôi lấy làm tiếc phải cho ngài hay cô thư ký của ngài hiện đang nghỉ phép. Như tất cả chúng tôi, cô Ahmed tưởng ngài chỉ đến sau đây hai tuần. Tôi biết cô ta đã dự định trở về Paris trước ngài một tuần để cho cô ta sẵn sàng mọi việc lúc ngài đến.
- Không thành vấn đề, - Al Obaydi nói.
- Tất nhiên, ngài sẽ biết cô Saib, thư ký của ông Thứ trưởng Ngoại giao?
- Tôi đã gặp cô Saib khi tôi ở Baghdad. - Al Obaydi đáp.
Viên Trưởng phòng Hành chính gật đầu và có vẻ do dự trong một lúc.
- Tôi nghĩ tôi cần nghỉ ngơi một lát trước khi ăn tối. - viên đại sứ nói, lợi dụng lúc anh ta tạm ngừng trong một chuỗi câu chuyện thao thao khác.
- Tôi sẽ cho đem một món nào đó lên phòng ngài. Tám giờ có được không ạ?
- Cám ơn anh, - Al Obaydi nói, chủ tâm chấm dứt cuộc trò chuyện.
- Tôi sẽ để hộ chiếu và vé máy bay của ngài trong tủ sắt như tôi vẫn làm đối với vị đại sứ trước?
- Hay lắm, - Al Obaydi nói, khoan khoái vì cuối cùng đã tìm được một cách để tống khứ viên Trưởng phòng Hành chính.
° ° °
Scott đặt máy điện thoại xuống và quay sang nhìn thẳng vào Dexter Hutchins đang ngửa người trong chiếc ghế da lớn ở bàn ông, hai bàn tay siết chặt phía sau đầu với một vẻ nghi ngờ trên mặt.
- Thế là họ ở đâu? - Dexter hỏi.
- Kratz không chịu cho tôi biết địa điểm chính xác vì những ý do hiển nhiên, nhưng theo tốc độ tiến triển hiện nay của ông ta, ông ta tin chắc họ sẽ đến biên giới Jordan trong vòng ba ngày tới.
- Thế thì chúng ta hãy cầu nguyện cho Bộ Công nghiệp Iraq kém hiệu quả như các chuyên gia của chúng ta cứ liên tục thuật lại cho chúng ta. Nếu vậy, lợi thế sẽ về phía chúng ta tối thiểu trong mấy ngày. Xét cho cùng, chúng ta đã hành động ngay lúc biện pháp chế tài được bãi bỏ, và cho tới lúc anh ta xuất đầu lộ diện ở Kalmar, Perdersson đã không hề nghe thấy bất cứ một ai xuất hiện trong hai năm vừa qua.
- Tôi nhìn nhận. Nhưng tôi lo ngại rằng Perdersson có thể là mắt xích yếu duy nhất trong chuỗi mắt xích của Kratz.
- Nếu anh quyết định liệu lệnh như thế thì không một kế hoạch nào có thể hoàn toàn chặt chế.
Scott gật đầu.
- Và nếu Kratz đã đến được biên giới ít hơn ba ngày, anh sẽ phải đáp một chuyến bay đi Amman vào đêm thứ hai, giả sử rằng ông OReilly lúc đó đã hoàn tất các chữ ký.
- Tôi không nghĩ đó là một vấn đề nữa, - Scott nói.
- Tại sao? Ông ta vẫn còn nhiều chữ ký cần phải sao chép khi tôi xem tấm giấy da lần cuối.
- Không thể nhiều như thế, - Scott nói, - bởi vì ông Mendelssohn đã bay đến Washington sáng hôm nay để cho biết nhận xét, và đó dường như là điều duy nhất mà Bill quan tâm.
- Thế thì chúng ta hãy tận mắt xem sao, - Dexter nói trong lúc ông xoay người đứng lên khỏi ghế.
° ° °
Al Obaydi thức dậy sáng sớm hôm sau, nóng lòng trở về Baghdad để cho ông ta có thể báo cáo với vị Bộ trưởng Ngoại giao về một điều mà ông đã biết được. Ngay sau khi trở lại Iraq, ông ta sẽ soạn ra một bản phúc trình đấy đủ.
Ông ta rà soát đi rà soát lại những điều chỉnh trong đầu.
Trước hết ông ta sẽ giải thích với vị Bộ trưởng Ngoại giao rằng trong lúc ông ta thực hiện một cuộc kiểm tra thường lệ về các biện pháp chế tài, ông ta đã biết được rằng chiếc tủ sắt do Tổng thống đặt hàng đã lên đường đi Baghdad. Khi khám phá ra điều này, ông ta đa nghi ngờ một kẻ thù của đất nước có lẽ đã dính líu vào một âm mưu ám sát Tổng thống. Không chắc ai là người đáng tin cậy, ông ta đã sử dụng khả năng tự lực, thậm chí thời gian và tiền bạc của mình để khám phá ra ai là kẻ chủ mưu. Ông ta chỉ cần báo cáo các chi tiết cho vị Bộ trưởng Ngoại giao một lúc là chắc chắn Tổng thống sẽ phát hiện được ai chịu trách nhiệm về chiếc tủ sắt và quan trọng hơn, ai đã không hoàn thành việc chăm sóc cho hạnh phúc của Tổng thống.
Một tiếng gõ cửa ngăn chặn luồng suy nghĩ của ông ta.
- Cứ vào đi - Ông ta nói và một người hầu gái mang vào một khay điểm tâm gồm hai lát bánh mì nướng cháy và một tách cà phê Thổ Nhĩ Kỳ đặc quánh. Ngay sau khi cô ta đóng cửa lại, Al Obaydi chồm dậy, tắm nước lạnh - không phải do lựa chọn - mà mặc áo quần một cách nhanh chóng. Rồi ông ta đổ cà phê vào lavabo và không để ý tới bánh mì nướng.
Viên đại sứ rời khỏi phòng và bước xuống một dãy cầu thang tới văn phòng, nơi đây ông ta bắt gặp viên Trường phòng Hành chính đang đứng phía sau bàn làm việc. Trước đó anh ta có ngồi trên ghế hay không?
- Kính chào ngài, - anh ta nói - Tôi hy vọng ngài đã trải qua một đêm thoải mái.
Al Obaydi sắp sửa mất bình tĩnh thì câu hỏi của Kanuk khiến ông ta kinh ngạc:
- Ngài đã được báo cáo về các vụ oanh tạc ở Baghdad rồi chứ, thưa Ngài?
- Các vụ oanh tạc nào? - Al Obaydi hỏi, không thích bị đánh lừa.
- Dường như lúc hai giờ sáng hôm nay bọn Mỹ đã phóng mấy hoả tiễn Tomahawk vào đại bản doanh Mukhbarat ở trung tâm thành phố.
- Và kết quả như thế nào?
- Mấy thường dân bị chết, - viên Trưởng phòng Hành chính trả lời một cách tỉnh bơ, - nhưng ngài sẽ vui mừng biết rằng vị lãnh tụ yêu quý của chúng ta đã không ở trong thành phố vào thời gian ấy.
- Quả thực là tin tốt lành. - Al Obaydi nói - Nhưng việc đó lại càng khiến cho tôi phải trở về Baghdad ngay lập tức.
Kanuk gật đầu.
- Tôi đã xác nhận vé máy bay cho ngài.
- Cám ơn anh, - Al Obaydi vừa nói vừa chăm chú nhìn qua cửa sổ.
Kanuk cúi đầu thấp để tỏ lòng tôn kính.
- Tôi sẽ sắp xếp để đón ngài ở phi trường khi ngài trở về, và lần này mọi việc sẽ được chuẩn bị đầy đủ lúc ngài đến. Trong lúc chờ đợi, tôi sẽ đi lấy hộ chiếu cho ngài. Xin phép ngài.
Al Obaydi ngồi xuống phía sau bàn làm việc. Ông ta tự hỏi mình sẽ chỉ làm Trưởng ban Lợi ích ở Paris bao lâu ngay sau khi Saddam biết được ai là người đã cứu mạng ông.
° ° °
Tony quay số điện thoại trên đường dây riêng của y.
Máy điện thoại ở đầu bên kia được nhấc lên bởi viên phó quản nghe. Anh ta trả lời câu hỏi đầu tiên của Cavalli bằng cách xác nhận anh ta đang ở một mình. Anh ta lắng nghe câu hỏi thứ hai của Cavalli một cách thận trọng trước khi trả lời.
- Nếu Dollar Bill được tìm thấy ở bất cứ nơi đâu trong nhà tù này thì hắn ta được che giấu còn giỏi hơn cả bản kê khai lợi tức để đánh thuế của Leono Helmsley.
- Nhưng hồ sơ lưu trữ của toà án quán cho biết hắn ta đã gửi đơn khiếu nại với anh vào đêm 16 tháng 6.
- Hắn ta có thể gửi đơn khiếu nại với chúng tôi nhưng chắc chắn hắn ta chưa bao giờ xuất hiện, - giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên. - Và không cần phải mất tám ngày đi từ toà án quận San Francisco đến đây, trừ phi họ quay lại thời xa xưa xiềng tội phạm lại và bắt hắn đi bộ suốt quãng đường đó.
Anh ta vừa cười vừa nói tiếp.
- Cái đó không phải là một ý kiến tồi.
Cavalli không cười:
- Chỉ cần anh phải khép kín miệng và giỏng tai lên, và cho tôi biết ngay lúc anh nghe bất cứ điều gì.
Đó là tất cả lời ông ta nói trước khi đặt máy điện thoại xuống.
Cavalli vẫn ngồi tại bàn một tiếng đồng hồ sau khi cô thư ký của ông ta rời khỏi phòng để chuẩn bị những gì cần phải làm sau đó.