Luật Giang Hồ
Chương 33 :
Ngày đăng: 15:13 19/04/20
Scott vẫn luôn luôn xem các người đồng hành của anh là một dân tộc hiếu khách, nhưng anh chưa bao giờ chứng kiến một sự đón tiếp như của gia đình Aziz đối với ba người khách lạ.
Khan Beng Saad, làng mà Aziz đã chào đời, như lời anh ta nói, chỉ trên 250 cư dân theo lần tổng kết sau cùng, và chỉ tồn tại nhờ thu nhập từ việc bán cam, quýt và chà là với số lượng nhỏ cho các bà nội trợ của Kirkurk và Arbil.
Vị trưởng bộ tộc, hoá ra là một người chú của Aziz, lập tức mở cửa ngôi nhà đá nhỏ bé của ông cho họ vào để cho họ có thể sử dụng phòng tắm duy nhất trong làng. Những người phụ nữ trong nhà - dường như khá nhiều - liên tục nấu nước cho tới khi tất cả người khách đều sạch bóng.
Cuối cùng khi ra khỏi ngôi nhà của vị tộc trưởng, anh thấy một chiếc bàn đã được đặt phía dưới một bụi chanh trong đồng bằng Huwaider. Nó chất đầy cá lạ, thịt, trái cây và rau quả. Anh e chắc chắn họ đã gom góp lại từ mọi nhà trong làng.
Trong một đêm sáng trăng, họ ăn ngấu nghiến thức ăn tươi và uống nước suối mà nếu đóng chai một người California sẽ vui lòng trả một đống tiền.
Nhưng tư tưởng của Scott vẫn liên tục trở về với sự việc ngày mai họ sẽ phải rời khỏi môi trường bình dị này, và anh sẽ phải bằng một cách nào đó đưa tất cả bọn họ qua một trong sáu biên giới.
Sau khi cà phê được dọn ra trong nhiều tách và ca có kích cỡ khác nhau, vị tộc trưởng đứng lên khỏi chỗ ngồi ở đầu bàn để bày tỏ mấy lời chào mừng và Aziz thông dịch.
Sau đó anh đáp lại mấy lời và Aziz lại thông dịch lời nói của anh.
- Đó là điểm duy nhất họ giống chúng ta, - Hannah vừa nói vừa nắm bàn tay của Scott. - Họ rất thích sự vắn tắt.
Vị tộc trưởng chấm dứt buổi tối với một đề nghị mà Scott rất cám ơn nhưng cảm thấy không thế chấp thuận.
Ông muốn ra lệnh tất cả gia đình ông ra khỏi ngôi nhà nhỏ để các vị khách của ông có thể ngủ bên trong.
Scott cứ từ chối mãi cho đến khi Aziz giải thích:
- Ông phải chấp thuận, nếu không tức là coi thường ngôi nhà của ông ấy bằng cách nghĩ nó không đủ tiện nghi cho ông nghỉ ngơi trong đó. Và nhân đây, tôi xin nói thêm lời khen ngợi tốt đẹp nhất mà ông muốn tặng cho một người A rập là khiến cho vợ ông mang thai trong lúc ngủ dưới mái nhà đó.
Nói đoạn, Aziz khẽ nhún vai.
Scott nằm thao thức gần trọn đêm, nhìn qua khung cửa sổ không kính, trong lúc Hannah hầu như không cựa quậy trong vòng tay của anh. Sau khi đã cố hết sức tặng cho vị tộc trưởng lời khen ngợi tốt đẹp nhất, tâm trí Scott trở lại với vấn đế đưa toàn đội vượt qua một trong các biên giới đồng thời đảm bảo bản Tuyên ngôn Độc lập an toàn trở về Washington.
Khi tia nắng đầu tiên bò qua tấm chăn phủ trên giường của họ, Scott buông Hannah ra và hôn lên trán nàng. Anh luồn người khỏi chăn để nhận thấy chậu rửa mặt bằng thiếc đã đầy nước ấm và những người phụ nữ đã bắt đầu nấu thêm nước trên bếp lửa.
Sau khi Scott mặc xong áo quấn, anh bỏ ra một tiếng đồng hồ nghiên cứu nhiều tấm bản đồ của Iraq, tìm tòi những con đường có thể đi qua sáu biên giới. Anh nhanh chóng loại bỏ Syria và Iran, bởi vì các đạo quân của cả hai nước này đang đóng đóng đầy ở biên giới với Irag. Anh cũng cảm thấy rằng trở về qua biên giới Jordan sẽ vừa xa lại vừa quá mạo hiểm. Lúc Hannah đã đến bên anh, anh cũng loại bỏ Saudi Arabia vì nơi này được canh phòng quá cẩn mật, và giờ đây chỉ còn lại năm con đường và hai biên giới. Trong lúc những người chủ nhà chuẩn bị bữa điểm tâm, Scott và Hannah thong thả đi vào làng tay nắm tay như bao cặp tình nhân khác trong một buổi sáng mùa hạ.
Những người dân địa phương mỉm cười, và một vài người cúi chào. Mặc dù không một ai có thể trò chuyện với họ tất cả mọi người đã nói với nhau một cách hùng biện qua những đôi mắt hiểu biết lẫn nhau.
Khi đã đến cuối làng, họ quay lại và thả bộ lên con đường mòn hướng về ngôi nhà của vị tộc trưởng. Cohen đang chiên trứng trên một bếp lửa và Hannah dừng chân để quan sát những người phụ nữ nướng những miếng bánh mì mỏng tròn bao phủ mật ong, cứ như đang chuẩn bị một bữa tiệc lớn. Vị tộc trưởng, một lần nữa ngồi vào đầu bàn, ra hiệu cho Scott ngồi xuống bên cạnh ông. Cohen đã ngồi lên một chiếc ghế đẩu và sắp sửa bắt đầu bữa điểm tâm khi một con dê bước vào và lôi mấy quả trứng ra khỏi đĩa.
Hannah bật cười và đập một quả trứng khác cho Cohen trước khi anh ta kịp phát biểu ý kiến.
Scott trải mật ong trên một miếng bánh mì nóng, và một người phụ nữ đặt một ca sữa trước mặt anh.
- Ông giáo sư đã nghĩ ra những gì chúng ta sắp làm rồi chứ? - Cohen hỏi trong lúc Hannah thả một quả trứng chiên thứ hai trên đĩa anh ta.
Chỉ bằng một câu, anh ta đã đưa tất cả mọi người trở lại thực tế.
Một dân làng tiến tới bàn, quỳ xuống bên cạnh vị tộc trưởng và thì thầm vào tai ông. Bản tin được chuyển sang Aziz.
- Tin xấu, - Aziz nói với họ. - Có nhiều quân nhân đang chặn tất cả các con đường trở ra xa lộ chính.
- Thế thì chúng ta sẽ phải đi qua sa mạc, - Scott nói.
Anh lần trái tấm bản đồ ra trên mặt bàn. Nhiều con đường đã được tô đậm bởi mười hai làn bút nỉ màu xanh. Anh chỉ vào một lối mòn dẫn đến một con đường có thể đưa họ tới thành phố Khalis.
- Đó không phải là một con đường mòn, - Aziz nói. Xưa kia đó là một con sông nhưng đã khô cạn từ nhiều năm nay. Chúng ta có thể đi bộ dọc theo đó, nhưng chúng ta sẽ phải bỏ chiếc xe tải lại.
- Bỏ chiếc xe tải lại vẫn chưa đủ. - Scott nói - Chúng ta sẽ phải phá huỷ nó đi. Nếu đám quân nhân của Saddam phát hiện được nó, bọn chúng sẽ san bằng cả làng thành bình địa và tàn sát đồng bào của anh.
Vị tộc trưởng có vẻ hoang mang trong lúc Aziz thông dịch lại tất cả những lời Scott đã nói. Ông già vuốt chòm râu lởm chởm cứng như rơm trên cằm mà sáng hôm ấy ông chưa kịp cạo và mỉm cười; trong lúc Scott và Hannah lắng nghe ý kiến của ông, không thể hiểu nổi một từ.
- Chú tôi nói ông phải lấy chiếc xe của ông ấy, - Aziz thông dịch lại. - Nó đã cũ nhưng ông ấy hy vọng nó vẫn còn chạy tốt.
- Ông ấy quá tứ tế, - Scott nói. Nhưng nếu chúng ta không thể lái một chiếc xe tải băng qua sa mạc, thì làm sao chúng ta có thể đi bằng xe hơi?
- Ông ấy hiểu vấn đề của ông, - Aziz nói - Ông ấy bảo phải tháo chiếc xe của ông ấy ra từng mảnh và những dân làng sẽ mang tất cả băng qua hai mươi cây số sa mạc cho tới khi ông đến con đường dẫn tới Khalis. Rồi ông sẽ ráp lại như cũ.
- Chúng tôi không thể chấp thuận một hành vi như thế. - Scott nói. Ông ấy quá hào hiệp. Chúng ta sẽ đi bộ và tìm ra một phương tiện giao thông nào đó khi chúng ta đến Huwaider.
Anh chỉ vào hàng đầu tiên dọc theo con đường.
Aziz thông dịch lại một lần nữa: ông chú của anh ta có vẻ u buồn và khẽ nói mấy lời:
- Nhưng chúng ta cũng bốn người.
- Chúng ta sẽ không phải như vậy trong thời gian chúng ta đến trạm kiểm soát. - Scott giải thích, - bởi vì lúc đó tôi và anh sẽ ở trong khoang hành lý.
Cohen chợt có vẻ cau có.
- Cái này đúng là một Caddy, - Aziz vừa nói vừa nhe răng cười, trong lúc anh ta vẫn giữ đều tốc độ.
- Có lẽ bây giờ tôi phải cầm tay lái, - Cohen bỗng nói.
- Ở đây không được đâu, - Scott nói - Trong lúc chúng ta đang ở trên những con đường này, Aziz vẫn ở nguyên.
Chính Hannah là người đầu tiên trông thấy cô ta.
- Cô ta nghĩ mình có thể làm cái trò gì thế? - Nàng vừa nói vừa chỉ vào một người phụ nữ đã nhảy ra giữa đường và vẫy tay một cách sôi nổi.
Scott siết chặt bệ cửa sổ trong lúc Cohen nghiêng mình về phía trước để nhìn cho rõ hơn.
- Đừng ngừng lại, - Scott nói - Cứ quẹo sang một bên để tránh cô ta nếu cần.
Bỗng Aziz lên tiếng cười.
- Có gì vui thế, anh bạn Kurd? - Cohen vừa hỏi vừa tiếp tục chăm chú nhìn vào người phụ nữ vẫn nhất quyết đứng giữa đường.
- Đó chỉ là cô em họ Jasmin của tôi.
- Lại một người bà con khác? - Hannah hỏi.
- Tất cả chúng tôi đều bà con trong bộ tộc, - Aziz giả thích trong lúc anh ta cho chiếc Cadillac dừng lại ở trước người phụ nữ.
Anh ta nhảy ra khỏi xe và dang tay ôm lấy người phụ nữ còn trẻ trong lúc những người khác đến gặp họ.
- Khá lắm, - cuối cùng Cohen nói khi anh ta được giới thiệu với Jasmin trong lúc cô ta vẫn không ngừng nói chuyện ngay cả khi cô ta bắt tay với Scott và Hannah.
- Thế nào, cô ấy đang thọc mạch chuyện gì vậy? -
Cohen hỏi trước khi Aziz kịp thông dịch lại những lời của cô em họ.
Hình như ông giáo sư có lý. Bọn quân nhân đã được thông báo cố tìm cho kỳ được một chiếc xe tải nhà binh chở bốn tên khủng bố. Nhưng ông chú của cô ấy đã liên lạc sáng hôm nay để báo cho cô ấy chúng ta sẽ đi bằng chiếc Cadillac.
- Thế thì chắc phải nguy hiểm lắm mới cố hết sức chạy trước bọn chúng, - Hannah nói.
- Nguy hiểm, - Aziz nhìn nhận, - nhưng không quá nguy hiểm đâu. Jasmin vẫn đi qua trạm kiểm soát này hai lần mỗi ngày, hôm nào cũng vậy, để bán cam, quệt và chà là từ trong làng. Do đó bọn lính gác đều nhẵn mặt cô ấy và cả chiếc xe hơi của chú tôi nữa. Chú tôi bảo cô ấy cần phải ngồi trên chiếc Cadillac khi chúng ta chạy qua trạm kiểm soát Theo cách đó, bọn chúng sẽ không nghi ngờ.
Nhưng nếu chúng nhất định lục soát khoang hành lý thì sao?
- Thì chúng sẽ không được phần thuốc lá hoặc trái cây hàng ngày cho gia đình của họ chứ sao? Cô nên biết tất cả bọn họ cứ tưởng như chúng ta đang buôn lậu một thứ gì đó.
Jasmin lại bắt đầu nói huyên thuyên và Aziz lại răm rắp lắng nghe.
Cô ấy bảo tất cả ba người phải chui vào khoang hành lý trước khi có một ai đi ngang qua nhận thấy chúng ta.
- Như thế vẫn hết sức nguy hiểm, ông giáo sư, - Cohen nói.
Chỉ rất nguy hiểm cho Jasmin, - Scott nói, - và tôi không còn con đường thối lui nào.
Anh xếp tấm bản đồ lại, bước ra phía sau xe, mở khoang và trèo vào. Hannah và Cohen nối gót không nói thêm lời nào.
Không thoải mái như chiếc tủ sắt, - Hannah nhận xét trong lúc nàng choàng hai cánh tay quanh mình Scott.
Aziz chèn cái túi xách giữa nàng và Cohen. Hannah bật cười.
Khi tôi đập mạnh lên hông cửa. - Aziz nói - tức là tôi sẽ ngưng lại ở trạm kiểm soát.
Anh ta đóng sầm khoang. Jasmin tóm lấy cái túi xách của cô lên khỏi lề đường và nhảy lên bên cạnh người anh. Ba người trong khoang hành lý nghe động cơ lọc cọc chạy và bắt đầu đoạn đường quý báu mấy cây số cuối cùng về phía Khailis. Jasmin lợi dụng thời gian này để kể vắn tắt cho Aziz về cách cô xử sự mỗi lần cô qua trạm kiểm soát.
Chú thích:
(1) Tiếng lóng, có nghĩa là Cadillac, dùng để diễn một vật gì sang trọng và cao cấp nhất.
(2) New Haven: Thành phố ở miền Nam Connecticut, thuộc tiểu bang New England của Mỹ.