Luật Giang Hồ

Chương 34 :

Ngày đăng: 15:13 19/04/20


Vị tộc trưởng bị treo cổ trước tiên, rồi các người em trai của ông, lần lượt từng người một, trước mặt những người còn lại trong làng, nhưng không một ai trong họ hé răng. Rồi bọn chúng chuyển sang những người bà con, cho tới khi một cô gái mười hai tuổi vì hy vọng cứu tính mạng của cha cô nên đã kể cho bọn chúng về những người lạ ở trong nhà vị tộc trưởng đêm hôm trước.



Bọn chúng hứa với cô bé rằng cha của cô sẽ thoát chết nếu cô kể cho chúng tất cả những gì cô biết. Cô liền chỉ vào sa mạc để cho chúng biết nơi chôn giấu chiếc xe tải. Đám quân nhân chỉ cần đào bới hai mươi phút có thể xác nhận rằng cô bé đã nói thật.



Bọn chúng liên lạc với Đại tướng Hamil bằng điện thoại dã chiến. Ông ta nhận thấy khó tin được rằng ba mươi người thuộc bộ tộc Zeebari đã tháo tung chiếc xe Cadillac của vị tộc trưởng ra từng mảnh và mang tất cả qua sa mạc mênh mông.



- Được mà, - cô bé cam đoan với chúng. - Cháu biết chuyện đó là thực bởi vì anh cháu đã khiêng một cái bánh xe tới tận con đường qua bên kia sa mạc.



Cô bé vừa quả quyết vừa kiêu hãnh chỉ tay về phía chân trời.



Đại tướng Hamil cẩn thận lắng nghe cái tin đó qua máy điện thoại trước khi ra lệnh cha và anh của cô bé cũng phải treo cổ.



Ông ta quay lại với tấm bản đồ trên tường và nhanh chóng xác định vị trí con đường duy nhất mà bọn khủng bố có thể đi qua. Đôi mắt của ông ta di chuyển dọc theo con đường mòn băng qua một giải sa mạc cho tới lúc nó nối vào một con đường quanh co khác, rồi ông ta chợt biết bọn chúng sẽ phải qua thành phố nào.



Ông ta nhìn đồng hồ trên bàn: 4 giờ 59 phút.



- Cho tôi trạm kiểm soát Khalis, - Ông ta thông báo cho viên trung uý trẻ.



***



Aziz chợt trông thấy một chiếc xe tải đậu đằng xa đang được kiểm tra bởi một quân nhân. Jasmin liền báo cho anh ta đó là trạm kiểm soát và xổ các thứ dựng trong những túi xách lên mặt ghế giữa họ.



Aziz đập mạnh lên hông cửa, nhẹ người khi trông thấy chỉ có hai quân nhân, và một tên trong bọn họ đang ngủ trên một chiếc ghế tựa êm ái ở phía bên kia con đường.



Khi chiếc xe dừng lại. Scott có thể nghe tiếng cười từ một phía nào đó. Aziz đưa một gói Rothmans cho tên anh gác.



Gã quán nhân vừa sắp sửa vẫy tay cho họ qua khi tên lính gác kia cựa quậy trong giấc ngủ lơ mơ như một con mèo đang nằm lim dim hàng giờ trên một máy sưởi. Gã chống tay đứng lên, di chuyển từ từ về phía chiếc xe, và nhìn qua với vẻ ngưỡng mộ, như gã đã từng làm nhiều lần trước đó. Gã bắt đầu lững thững vòng quanh xe. Trong lúc đi qua khoang hành lý, gã vỗ lên một cách yêu mến bằng lòng bàn tay của mình. Cứ chỉ đó khiến nó hé mở ra vài phân. Scott liền nhẹ nhàng khép kín lại trong lúc Jasmin đánh rơi một hộp hai trăm điếu thuốc Rothman lên mặt đất bên hông xe về phía nàng.



Tên lính chuyển động nhanh chóng lần đầu tiên trong ngày hôm ấy. Jasmin mỉm cười với gã trong lúc gã nhặt lại những điếu thuốc, và cô thì thầm một điều gì đó trong tai gã. Tên quân nhân nhìn Aziz và bắt đầu cười trong lúc một chiếc xe tải lớn chất đầy những thùng bia ngừng lại phía sau họ.



- Tới đi, tới đi, - tên quân nhân thứ nhất nói lớn khi trông thấy mối lợi lớn hơn.



Aziz liền vâng lệnh và phóng xe về phía trước với số hai, gần như ném Cohen và cái túi du lịch ra phía sau.



- Cô đã nói gì với tên lính kia thế? - Aziz hỏi sau khi họ đã ra khỏi tầm tay.



- Em đã kể cho hắn ta nghe anh là một tên pê-đê, nhưng em sẽ trở lại một mình.



- Cô không có tự ái gia đình hay sao? - Aziz hỏi.



- Có chứ. - Jasmin nói - Nhưng hắn cũng là một người bà con.



Theo lời khuyên của Jasmin, Aziz theo con đường dài hơn ở phía Nam vòng qua thành phố. Anh ta không thể tránh tất cả các ổ gà, và thỉnh thoảng anh ta lại nghe những tiếng rên rỉ trong khoang hành lý. Jasmin chỉ một giao lộ phía trước họ, và nói với Aziz rằng đó là nơi anh ta phải ngừng. Cô gom các túi đồ, để lại một số trái cây trên ghế giữa họ. Aziz dừng lại bên cạnh một con đường dần trở lại trung tâm thành phố. Jasmin nhảy ra, mỉm cười và vẫy tay. Aziz vẫy tay lại, và tự hỏi bao giờ anh ta mới có thể gặp lại cô em họ của mình.



Anh ta tiếp tục lái xe một mình về phía xa của thành phố, vẫn còn không dám mạo hiểm để cho các bạn đồng nghiệp ra khỏi khoang hành lý trong khi vài dân địa phương quanh đây có thể quan sát mọi việc đang diễn ra.



Sau khi đã bỏ lại Khalis ba cây số phía sau, Aziz mới ngừng xe ở một giao lộ có hai tấm bảng chỉ đường. Một tấm là " TUZ KHURMATOO 120 km", và một tấm kia là "TUZ KHURMATOO 170 km". Anh ta kiểm tra mọi phương hướng trước khi trèo ra khối xe, mở khoang hành lý và để cho ba người lảo đảo bước ra trên mặt đường. Trong khi họ duỗi thẳng tứ chi và hít nhưng hơi dài, Aziz chỉ các tấm bảng chỉ đường. Scott không cần nhìn lên bản đồ cũng biết họ phải theo con đường nào.



- Chúng ta phải theo con đường dài hơn. - anh nói, và hy vọng bọn họ vẫn còn tưởng chúng ta đang đi trong chiếc xe tải.



Hannah đóng mạnh khoang hành lý xuống với vẻ xúc động, trước khi tất cả mọi người cùng nhảy lên phía sau xe.



Aziz chạy trung bình sáu mươi lăm cây số giờ trên con đường quanh co, ba người còn lại nhìn lảng sang chỗ khác mỗi lần một chiếc xe khác hiện ra ở chân trời.



Cả bốn người, cùng thưởng thức số trái cây tươi mà Jasmin đã để lại trên ghế phía trước.



Khi họ chạy qua một bảng chỉ đường cho biết còn cách Tuz Khurmatoo hai mươi cây số, Scott nói với Aziz:



- Tôi muốn anh dừng lại ở một con đường nhỏ bên ngoài làng và đi vào đó một mình trước khi chúng ta quyết định lái xe qua thẳng có an toàn hay không. Anh chớ quên chỉ qua khỏi làng chừng năm cây số là xa lộ, vì vậy rất có thể nơi đây có bọn lính.



- Còn tới biên giới người Kurd? - Annah hỏi.



- Khoảng bảy cây số, - Scott nói trong lúc anh tiếp tục nghiên cứu tấm bản đồ.



Aziz chạy xe thêm hai phút nữa trước khi anh ta đến bờ dốc lên một ngọn đồi và có thể trông thấy hình dáng một ngôi làng nép mình vào thung lũng. Một lát sau, anh ta cho xe dừng lại bên đường dưới một cây chanh che nắng cho họ và tránh khỏi con mắt tò mò trong các chiếc xe chạy qua. Aziz thận trọng lắng nghe những chỉ dẫn của Scott ra khỏi xe và cuốc bộ về hướng Tuz Khumatoo.



***



Đại tướng Hamil tức giận đến nghẹn lời khi viên trung uý trẻ thông báo với ông ta chiếc Cadillac đã chạy qua trạm kiểm soát Khalis gần một giờ trước, và không một ai trong số quân nhân trực quan tâm đến việc khám xét khoang hành lý.



Sau một cuộc tra tấn không đáng kể, một gã trong số đó đã thú nhận rằng bọn khủng bố chắc đã được giúp đỡ bởi một cô gái vẫn thường qua lại trạm kiểm soát.



- Cô ta sẽ không bao giờ đi qua đó nữa, - viên Đại tướng chỉ nhận xét.



Mẩu thông tin duy nhất khác mà họ có thể thu được từ đám lính gác là tên lái xe là một người anh họ của cô gái và là một tên pê-đê. Hamil tự hỏi làm sao chúng có tiếp biết được điều đó.



Một lần nữa, viên Đại tướng quay lại với tấm bản đồ tên bức tường phía sau bàn làm việc. Ông ta đã ra lệnh cho cả một đội quân gồm phi cơ trực thăng, xe tải, xe tăng, mô tô để càn quét từng tấc đường giữa Khalis và biên giới, nhưng vẫn chưa có ai báo cáo trông thấy một chiếc Cadillac trên xa lộ. Ông ta trở nên hoang mang, biết rằng bọn chúng không thể quay trở lại hoặc chạy thẳng vào các đội quân.



Mắt ông ta tìm kiếm mọi con đường giữa trạm kiểm soát và biên giới một lần nữa, và cuối cùng ông ta thốt lên:
Lại một hàng quân nhân nữa, lần này từ biên giới của người Kurd, đang đối đầu với họ, với những khẩu súng trường chĩa vào chiếc Jeep. Nhưng không một ai bắn.



Cohen quay người trong lúc một loạt đạn trúng vào phía sau của chiếc Jeep và một loạt khác bay qua vai anh ta. Một lần nữa, anh ta bắn một loạt về phía biên giới Iraq, và những tên có thể nhanh chân rút lui vào phía sau trạm kiểm soát. Chiếc Jeep tiếp tục lăn bánh thêm mấy mét rồi cuối cùng thút thít ngừng lại ở lưng chừng đường giữa hai hàng rào không chính thức mà Liên Hiệp Quốc không chịu công nhận.



Scott nhìn về phía biên giới người Kurd. Cả trăm quân Peshmerga sắp thành hàng, các khẩu súng trường của họ lúc này mới nhả đạn, - nhưng không phải về phía chiếc xe Jeep. Scott quay lại và trông thấy một hàng quân nhân khác đang dò dẫm tiến lên từ phía Iraq. Anh và Hannah bắt đầu bắn các khẩu súng lục của họ trong lúc Cohen nã một loạt đạn nữa về phía trước rồi đột ngột ngừng lại. Bọn quân nhân Iraq lại bắt đầu rút lui, nhưng cảm thấy ngay rằng kẻ thù của chúng cuối cùng đã hết đạn dược.



Cohen nhảy xuống khỏi chiếc Jeep và nhanh nhẹn rút khẩu súng lục ra.



- Đi nào, Aziz, - anh nói lớn trong lúc phóng về phía trước và khom người lại bên cạnh cửa tài xế. - Chúng ta sẽ phải yểm trợ họ để ông giáo sư có thể đưa bản Tuyên ngôn hệ trọng của ông ấy qua biên giới.



Aziz không trả lời. Thân hình anh ta nằm im lìm tận tay lái, còi xe kêu vang liên tục. Chuông điện thoại vô tuyến vẫn còn reng.



- Bọn chó đẻ đã giết chết anh bạn người Kurd của tôi. - Cohen gào lên.



Hannah chộp lấy cái túi bằng vải bạt trong lúc Scott nhấc Aziz ra khỏi phía trước của chiếc Jeep. Họ cùng nhau khởi sự kéo lê anh ta trên đoạn đường một trăm mét cuối cùng về phía biên giới với Kurdistan.



Một hàng quân nhân khác của Iraq bắt đầu tiến về phía chiếc Jeep trong lúc Scott và Hannah đưa xác của Aziz mỗi lúc một gần quê hương dân tộc Kurd của anh ta.



Họ nghe nhiều làn đạn khác rít qua họ, và quay người để trông thấy Cohen đang vừa chạy về phía Iraq vừa gào:



- Chúng mày đã giết chết anh bạn người Kurd của tao. Đồ chó đẻ! Chúng mày đã giết chết anh bạn người Kurd của to.



Một tên trong bọn Iraq ngã, một tên khác ngã, một tên thụt lùi lại trong lúc Cohen tiếp tục tiến về bọn chúng.



Đột nhiên anh ta té quỵ xuống, nhưng không biết bằng cách nào, anh ta vẫn tiếp tục bò về phía trước, cho tới lúc một loạt đạn cuối cùng réo lên. Viên trung sĩ ngã gục trong một vũng máu chỉ cách biên giới Iraq vài ba mét.



Trong khi Scott và Hannah đưa anh chàng người Kurd đã chết vào vùng đất của dân tộc anh ta, bọn quân nhân của Saddam kéo lê tử thi của viên trung sĩ Do thái trở vào Iraq.



***



- Tại sao các mệnh lệnh của tôi không được chấp hành? - Saddam hét lớn.



Trong một hồi lâu không một ai chung quanh bàn lên tiếng. Họ biết khả năng tất cả bọn họ được trở về nhà toàn mạng đêm nay quả thực vô cùng mỏng manh.



Đại tướng Hamil lật bìa một tập hồ sơ dày, và nhìn xuống ghi chú viết bằng tay trước mặt ông ta.



- Thiếu tá Saeed là người chịu trách nhiệm, thưa Tổng thống, - viên Đại tướng trình bày. - Chính anh ta đã để cho bọn ngoại đạo tẩu thoát cùng với bản Tuyên ngôn, và vì sao lúc này xác anh ta vẫn đang treo ở Quảng trường Tobrir để cho nhân dân chứng kiến.



Viên Đại tướng chăm chú lắng nghe câu hỏi kế tiếp của Tổng thống.



- Vâng, thưa Sayedi, - ông ta trấn an cấp lãnh đạo. - Hai tên trong bọn khủng bố đã bị giết chết bởi các vệ binh thuộc trung đoàn của tôi. Chúng là hai tên quan trọng nhất trong đội. Chúng đã thoát khỏi sự kiềm chế của Thiếu tá Saeed trước khi tôi đến. Hai tên kia là giáo sư người Mỹ và cô gái.



Tổng thống hỏi một câu khác.



- Không, thưa Tổng thống. Kratz là viên sĩ quan chỉ huy, và đích thân tôi đã bắt được tên lãnh đạo Do thái khét tiếng này trước khi chất vấn hắn ta một cách chi ly. Chính trong cuộc thẩm vấn đó, tôi đã khám phá ra rằng kế hoạch ban đầu là ám sát ngài, thưa Sayedi, và tôi bảo đảm rằng hắn ta, cũng như những kẻ trước đây, đã thất bại.



Viên Đại tướng đã không có được câu trả lời đã tập dượt kỹ từ trước cho câu hỏi tiếp theo của Tổng thống, và ông ta nhẹ nhõm khi viên Biện lý Chính phủ can thiệp.



- Có lẽ chúng ta có thể biến đổi toàn bộ vụ này thành lợi thế cho chúng ta, thưa Sayedi.



- Làm sao có thể được, - vị Tổng thống la lớn, - khi hai tên trong bọn đã tẩu thoát cùng với bản Tuyên ngôn và bỏ lại cho chúng ta một bản sao vô dụng mà bất cứ ai có thể đánh vần từ "British" cũng sẽ nhận thấy ngay là một bản giả? Không, chính tôi đã bị biến thành một kho trò cười cho cả thế giới, chứ không phải Clinton.



Mọi cặp mắt giờ đây đều dỗ dồn về phía viên Biện lý.



- Không nhất thiết phải như thế, thưa Tổng thống. Tôi tin chắc rằng khi người Mỹ trông thấy báu vật yêu quý của họ, họ sẽ không vội vã trưng bày lại ở viện Bảo tàng Lịch sử Quốc gia.



Lần này Tổng thống ngắt lời, vì thế viên Biện lý nói tiếp:



- Thưa Tổng thống. Chúng ta cũng biết rằng, do thiên tài của ngài, tấm giấy da hiện trưng bày ở Washington cho công chúng Mỹ không hề hoài nghi là, theo đúng lời ngài vừa nói, "một bản sao vô dụng mà bất cứ một ai có thể đánh vần từ "British" cũng sẽ nhận thấy ngay là một bản giả".



Sắc mặt của Tổng thống lúc này chợt có vẻ tập trung.



- Thưa Sayedi, có lẽ đã đến lúc thông báo cho các hàng thông tấn trên thế giới về chiến thắng của ngài.



- Chiến thắng của tôi - Tổng thống hỏi lại với vẻ không tin.



- Thưa Sayedi. Chiến thắng của ngài, chưa kể tấm lòng độ lượng của ngài. Xét cho cùng, chính ngài đã ra lệnh trao bản Tuyên ngôn tả tơi đó cho giáo sư Bradley sau khi tên găng tơ Cavalli đã cố tìm cách bán cho ngài.



Sắc mặt Tổng thống biến sang vẻ trầm tư.



- Ở phương Tây có một ngạn ngữ, - viên Biện lý nói thêm, - về việc giết hai con chim bằng một viên đá.



Một sự im lặng lâu dài theo sau, trong thời gian đó không một ai bày tỏ ý kiến cho tới khi Tổng thống mỉm cười.



Chú thích:



(1) Kurdistan: vung đất ở tây nam châu Á với cư dân đa số thuộc dân tộc Kurd, chiếm cứ phía Đông Nam Thổ Nhĩ Kỳ, Bắc Iraq và Tây Bắc Iran.