Lục Mạch Thần Kiếm

Chương 10 : Cường địch truy tầm vương ngọc yến

Ngày đăng: 17:34 18/04/20


Ngọc Yến nói:



- Trời đang mưa như tầm như tã, đại ca cho tôi xuống ngựa vào trong nhà rồi sẽ hay.



Ðoàn Dự dậm chân, nói:



- Chết chưa! Tôi thật hồ đồ quá!



Vương Ngọc Yến mỉm cười, nghĩ thầm: - "Ngươi quả là một gã hồ đồ".



Ðoàn Dự nhìn nàng mỉm cười, mê mẩn tâm thần suýt nữa lại quên cả mở cửa trại. Chàng hấp tấp vào đẩy cửa rồi quay trở ra đỡ Ngọc Yến xuống ngựa, nhưng mắt vẫn không ngớp nét mặt kiều diễm của nàng, không để ý đến bên cửa trại có rãnh nước. Chân trái chàng bước vào, vừa kịp kêu lên một tiếng, người đã tụt xuống rãnh bùn lầy, mặt mũi chân tay lấm bê bết.



Chàng hỏi Vương Ngọc Yến:



- Thôi chết tôi rồi! Cô nương có việc gì không?



Ngọc Yến nói:



- Ðáng lý tôi hỏi đại ca có việc gì không thì phải. Ðại ca ngã có đau không?



Ðoàn Dự thấy nàng quan tâm đến mình thì mừng rỡ vô cùng, đáp:



- Không sao! Không sao! Dù có té bị đau một chút cũng không sao.



Chàng đưa tay đỡ Ngọc Yến xuống ngựa, nhưng trông thấy tay dơ bẩn vội rụt lại, nói:



- Không được! Ðể tôi rửa sạch rồi sẽ đỡ cô nương xuống.



Ngọc Yến thở dài, nói:



- Ðại ca thật là lẩn thẩn như đàn bà, người tôi ướt hết rồi, đại ca dù có dính bùn phỏng có can hệ gì!



Ðoàn Dự nói:



- Tôi làm ăn luộm thuộm quá, không biết hầu hạ cô nương.



Thế rồi chàng ra suối rửa tay, xong mới đỡ Vương Ngọc Yến xuống ngựa bước vào nhà. Hai người thấy cối gạo, chày đá đương giã bỏ chỏng chơ đó không có người trông coi.



Ðoàn Dự cất tiếng gọi:



- Ở đây có ai không?



Bỗng trong đống rơm góc nhà có tiếng hốt hoảng la lên:



- Chết rồi!



Hai người hấp tấp đứng dậy là một đôi trai gái cỡ mười tám đôi mươi đều là thanh niên nông thôn, quần áo xốc xếch, đầu tóc rũ rượi, mặt mũi đỏ bừng ra chiều bẽn lẽn. Nguyên đó là một cặp nhân tình, cô gái ở đây coi chừng cối gạo còn chàng trai lén đến du hí với nàng. Thấy trời mưa to, tưởng không có ai vào nên tự do hành lạc, không còn uý kỵ gì nữa. Ðoàn Dự cùng Ngọc Yến đứng ngoài nói với nhau bấy lâu mà họ cũng không biết.



Ðoàn Dự chắp tay nói:



- Trời mưa to quá, chúng tôi vào đây ẩn, phiền chiễu hai vị nhiều quá. Hai vị đang bận gì xin cứ việc tuỳ tiện, để mặc chúng tôi.



Ngọc Yến khẽ bảo Ðoàn Dự:



- Ðại ca thật ngốc! Ðã có mặt chúng ta ở đây, đâu họ còn dám cùng nhau ân ái?


Vương Ngọc Yến ngẩng đầu lên trông thấy rõ ràng, nói:



- Gã là một tên chuyên môn bắt người rất giỏi. Công tử cứ lờ đi như không biết, chờ y túm được mình rồi, sẽ phóng chưởng đánh vào đầu gã là xong.



Ðoàn Dự đáp:



- Cái đó dễ lắm.



Chàng từ từ đến bên cửa sổ. Quả nhiên tên võ sỹ nhảy lên, đạp vô cửa sổ xông vào.



Ðoàn Dự kêu lên:



- Mi lên đây làm chi.



Tên võ sỹ không hiểu tiếng Hán, trừng mắt nhìn rồi nhanh chớp gã thò tay trái ra túm lấy ngực Ðoàn Dự. Thủ pháp gã mau lẹ dị thường vừa túm được, gã giơ người Ðoàn Dự lên không.



Ðoàn Dự trở tay đánh xuống đỉnh đầu gã một chưởng nghe "chát" một tiếng. Tên võ sỹ đang chực đưa Ðoàn Dự ra cửa hất mạnh xuống lầu cho chàng phải sống dở chết dở.



Gã không ngờ bị chàng đánh bất thình lình một chưởng, vỡ đầu chết ngay lập tức.



Ðoàn Dự trước nay chưa đánh chết ai bao giờ, hôm nay vì hộ vệ Ngọc Yến mà liền lúc giết chết ba mạng người, lòng chàng không khỏi tê tái, chàng càng nghĩ càng sợ, liền lớn tiếng gọi:



- Ta không muốn giết bọn người nữa đâu, các người chạy đi là xong.



Chàng vừa nói vừa dùng sức đẩy cái xác gã võ sỹ vừa rồi xuống dưới. Ðám võ sỹ Tây Hạ cả thảy mười lăm người đến vây đánh trại máy, chết mất ba tên còn lại mười hai. Trong mười hai gã này, có bốn tay cao thủ Nhất Phẩm Ðường, còn tám tên kia thì đều là những chiến sỹ tầm thường. Trong cao thủ thì hai tay người Hán,một tay người Tây Vực và một tay người Tây Hạ.



Bốn tay cao thủ này đứng xem một lúc, thấy võ công Ðoàn Dự tựa hồ vô cùng lợi hại, có lúc lại dường như quá non nớt rất đáng buồn cười, thật không biết đâu mà mò được. Họ ngồi gần nhau để bàn định cách tấn công, còn tám gã kia thì bàn nhau lấy rơm đốt nhà máy giã gạo và đương định phóng hoả.



Vương Ngọc Yến nghe chúng bàn nhau cả kinh, nói:



- Nguy rồi! Chúng đương định phóng hoả.



Ðoàn Dự dậm chân, nói:



- Vậy làm sao bây giờ?



Chàng chợt nhìn đến cái guồng nước lớn chuyển động không ngớt, quay lên hạ xuống. Lòng chàng cũng xáo động chẳng kém gì cái guồng nước này. Bỗng nghe tiếng một gã người Hán nói:



- Ðại tướng quân đã có lệnh: vị cô nương đó học thức uyên thâm, phải bắt sống nàng, không được hại mạng. Hãy khoan việc phóng hoả.



Rồi lại có tiếng gọi to:



- Này, thằng nhỏ kia cùng cô nương! Mau mau đầu hàng đi, không thì bọn ta phóng hoả đốt cháy các ngươi như hai con lợn thui.



Gã gọi luôn ba tiếng, Ðoàn Dự cùng Vương Ngọc Yến mặc kệ, không đáp. Gã liền lấy đá lửa ra cầm trong tay, nói:



- Nếu các ngươi không hàng phục ta sẽ thui sống.



Vừa nói vừa giơ đá lửa vào bên đống rơm để hăm doạ. Ðoàn Dự thấy thế nguy, nói:



- Ta phải hạ thủ trước để chúng không kịp trở tay.



Chàng bước lên guồng nước. Cái guồng này lớn lắm, đường kính rộng đến hai trượng.



Ðoàn Dự đạp chân lên guồng, hai tay giữ cái trục ngang bên trên, từ từ chuyển xuống. Gã người Hán đang lớn tiếng gọi Ðoàn Dự cùng Vương Ngọc Yến quy phục, không ngờ chàng bước theo guồng nước xuống, giơ ngón tay trỏ ra điểm vào sau lưng gã. Ðoàn Dự dùng môn "Thiếu dương kiếm" trong phép Lục Mạch Thần Kiếm. Dè đâu chàng đánh lén đã đề khí từ trước. Nội lực không thoát ra được.