Lục Mạch Thần Kiếm

Chương 9 : Cái bang bị địch bao vây

Ngày đăng: 17:34 18/04/20


Mọi người thấy Kiều Phong ra đi đều chưng hửng. Có người lớn tiếng gọi:



- Bang chúa đừng đi nữa!



Có người hô:



- Ðại cục Cái Bang đều trông cậy vào Bang chúa, Bang chúa chủ trương cho!



Có người năn nỉ:



- Xin Bang chúa trở lại cho!



Ðột nhiên có tiếng gọi vang lên, rồi một cây gậy từ trên không ném xuống.



Chính là Kiều Phong ném cây Ðả cẩu bổng lại. Từ trưởng lão giơ tay ra đón lấy.



Tay vừa chạm vào cây bổng thì từ cánh tay cho đến toàn thân run lên như điện giật, phải buông tay ra, dư lực cây bổng vẫn còn rất mạnh cắm sâu xuống đất mà đứng thẳng.



Bang chúng đồng thanh hô vang lên vì họ trông thấy cây bổng, một vật chí bảo để trấn bang. Họ có quan niệm rằng thấy cây gậy tức là thấy Bang chúa. Trong lòng mọi người đều bâng khuâng nghĩ ngợi.



Ðoàn Dự cũng gọi:



- Ðại ca! Ðại ca! Tôi đi theo đại ca đây!



Chàng hấp tấp đuổi theo Kiều Phong, nhưng vừa chạy được ba bước, chàng lại nhớ đến Vương Ngọc Yến, quay lại nhìn. Vừa nhìn thấy mặt nàng, chân chàng không sao bước đi được nữa. Trong lòng chàng tự nhiên nẩy ra bao nhiêu mối tơ tình êm dịu, chàng quay trở lại, đến bên Vương Ngọc Yến, hỏi:



- Vương cô nương! Các cô định đi đâu bây giờ?



Vương Ngọc Yến đáp:



- Biểu huynh ta bị họ vu oan, có lẽ chàng chưa biết, định đi báo cho chàng hay.



Ðoàn Dự tê tái trong lòng mà phải ngậm bồ hòn làm ngọt, nói:



- Ủa! Mấy cô nhỏ tuổi đi đường xa sao tiện, để tôi đưa đi.



Chàng lại nói thêm một câu để chữa thẹn:



- Tôi vẫn nghe danh công tử đã lâu, muốn đến gặp công tử một lần (?)



Bỗng thấy Từ trưởng lão lớn tiếng nói:



- Việc báo thù rửa hận cho Mã Phó Bang chúa chúng ta có thể để về sau sẽ tính.



Nhưng bản bang một ngày không thể vô chủ, Kiều Phong đi rồi, việc này không thể trì hoãn được. Nhân lúc ở đây đông đủ cả, ta phải bàn tính ngay bây giờ.



Tống trưởng lão nói:



- Theo ý tôi thì chúng ta nên đi tìm Kiều Bang chúa trở về để người hồi tâm nghĩ lại mà đừng thoái vị...



Tống chưa dứt lời thì đầu đằng Tây có người kêu lớn:



- Kiều Phong là người rợ Hồ nước Khất Ðan, sao lại để làm thủ lĩnh chúng ta được? Bữa nay chúng ta còn nghĩ đến tình xưa nhưng lần sau gặp mặt đã thành cừu địch đánh nhau chí mạng.



Tống trưởng lão cười lạt, nói:



- Ngươi đánh nhau chí mạng với Kiều Bang chúa được không?



Người đó nổi giận, nói:



- Mình ta không đánh được thì mười người cùng đánh, mười người không nổi thì cả trăm người. Nghĩa sĩ ở Cái Bang ai không tận trung báo quốc. Chẳng lẽ thấy địch là rụt cổ vào ư?



Gã nói mấy câu đó thật khẳng khái hiên ngang. Nhiều người vỗ tay hoan hô.



Tiếng hoan hô chưa dứt thì góc Tây Bắc có tiếng người the thé:



- Bọn Cái Bang ước hẹn với người ta hội diện ở Huệ Sơn, thế mà bội ước không đến, thì ra chúng còn ẩn nấp ở đây. Ha ha! Buồn cười, thật đáng buồn cười!



Giọng nói sắc nhọn như đâm vào tai. Tiếng nói không được rõ ràng, tựa hồ như đầu lưỡi to quá hay là kịt mũi khiến người nghe phải khó chịu.



Tưởng đà chúa ở phân đà Ðại Nghĩa và Phương đà chúa ở phân đà Ðại Dũng đồng thanh la lên:



- Ờ ! Chúng ta lỡ lời ước hội, bọn đối đầu đã tìm đến đây!



Ðoàn Dự cũng nhớ ra, lúc ban ngày cùng Kiều Phong gặp mặt lần đầu ở quán rượu đã nghe thấy có hai người vào báo, ước định đến canh ba đêm nay có cuộc hội họp trên núi Huệ Sơn. Lúc đó dường như Kiều Phong thấy bên mình chưa đủ người, lực lượng hãy còn đơn bạc, nhưng vẫn y hẹn.



Chàng ngửa mặt lên nhìn thì mảnh trăng đã xế, biết rằng đã qua canh ba. Ða số người Cái Bang chưa biết cuộc ước hẹn này. Hoặc giả có người biết thì cũng chỉ để trong lòng vì bổn bang đang xảy ra việc trọng đại, nên không có đầu óc nào nghĩ tới nữa, bây giờ mới sực nhớ ra.



Từ trưởng lão hỏi dồn:



- Cuộc ước hội thế nào? Ðối đầu với mình là ai?



Lâu nay Từ không nghe gì đến việc của bản bang đối với đám giang hồ nên không hiểu gì hết. Chấp pháp trưởng lão ghé tai nói khẽ với Tưởng đà chúa:



- Phải chăng Kiều Bang chúa hứa lời ước hẹn với họ?



Tưởng đà chúa đáp:



- Ðúng rồi! Nhưng Bang chúa vừa mới phái người đến Huệ Sơn báo cho đối phương để lui cuộc hội diện lại sau bẩy ngày.



Tưởng nói rất khẽ vào lỗ tai đủ cho chấp pháp trưởng lão nghe thấy mà thôi, thế mà người kia ở ngoài rừng hạnh cũng nghe rõ, liền nói:



- Ðã hẹn là phải đúng, không có lui lại bảy, tám ngày gì hết. Muốn lùi lại một giờ cũng không được!



Bạch Thế Kính tức giận nói:



- Cái Bang ta đường đường là một bang lớn trong nước Ðại Tống, há sợ bọn giặc Hồ Tây Hạ các ngươi hay sao? Chẳng qua vì trong bản bang có việc khẩn yếu, rỗi công đâu mà đi cãi nhau nhảm nhí với các ngươi! Thay đổi ngày hội họp là chuyện tầm thường, có chi mà phải la ó?



Ðột nhiên có tiếng gọi, sau rừng hạnh một người vọt ra té lăn dưới đất không nhúc nhích. Bọn Bạch Thế Kính nhìn thấy người này mặt mũi bầy nhầy, cổ họng bị cắt đứt, tắt hơi từ bao giờ.



Mọi người nhìn ra là phó đà chúa ở phân đà Ðại Tín.



Tưởng đà chúa vừa sợ vừa giận, la lên:



- Tá hiền đệ đây mà! Y vừa được lệnh Kiều Bang chúa phái đi để trả lời hoãn lại ngày hội.



Chấp pháp trưởng lão nói:



- Từ trưởng lão! Hiện giờ Bang chúa không có ở đây, xin trưởng lão tạm chấp trưởng chức quyền Bang chúa.



Bạch Thế Kính không muốn tiết lộ bộ mặt vô chủ của bản bang để khỏi bị kém thế bên địch.




Ðoàn Dự quát lên:



- Mi làm trò gì vậy?



Trong lúc cấp bách, chàng giơ ngón tay trỏ bên phải lên, một luồng chân khí từ đầu ngón tay phóng ra nghe "xuỳ", chính là phép Lục Mạch Thần Kiếm của họ Ðoàn nước Ðại Lý.



Nỗ Nhi Hải không hiểu gì cả, vẫn chụp lấy cổ tay Vương Ngọc Yến.



Ðột nhiên nghe "rắc" một tiếng, xương tay phải hắn đã gãy làm đôi. Nên biết rằng, một khi Lục Mạch Thần Kiếm đã phóng ra thì cái thân thể huyết nhục bình thường của con người không tài nào chống lại được.



Nỗ Nhi Hải la lên:



- Xin thôi!



Ðoàn Dự cúi xuống ôm lấy tấm lưng thon của Vương Ngọc Yến vào lòng, đoạn dùng phép "Lăng ba vi bộ" bước xéo lên ba thước rồi lại rẽ ngang hai bước, chàng chạy rất nhẹ nhàng.



Diệp Nhị Nương vẫy tay một cái, phóng kim độc vào sau lưng Ðoàn Dự. Mũi tên độc này đi thẳng và rất mạnh.



Ðoàn Dự chính ra không biết cách né tránh gì, chỉ nhờ ở bộ pháp lúc đi chếch,lúc lùi lại. Kim độc bắn tới nơi thì người chàng đã lăng qua mé hữu ba thước. Ba tay cao thủ trong bọn võ sỹ Tây hạ nhất tề xuống ngựa gọi nhau đuổi theo. Ðoàn Dự đến bên một con ngựa, đặt Ngọc Yến lên yên trước rồi phi thân nhảy lên sau,phóng nước đại chạy như bay.



Bọn võ sỹ Tây Hạ đã chiếm đóng những nơi hiểm yếu bốn mặt rừng hạnh, khi thấy Ðoàn Dự cưỡi ngựa đột nhiên chạy ra chúng liền bắn tên không ngớt. Hơn mười mũi tên "Lang nha vũ tiến" đều cắm phập vào cây hạnh. Trong bóng tối



Ðoàn Dự bảo ngựa:



- Này ngựa không ngoan! Này ngựa không ngoan! Chạy càng nhanh càng tốt! Về nhà ta cho ăn gà, ăn thịt, ắn cá, ăn cừu (!)



Ngựa chạy một lúc đã bỏ xa những người ở phía sau. Chàng hỏi Ngọc Yến:



- Vương cô nương! Cô làm sao vậy?



Vương Ngọc Yến đáp:



- Tôi bị trúng độc rồi, trong người không còn chút khí lực nào nữa.



Ðoàn Dự nghe hai tiếng "trúng độc" thì giật nẩy người lên, vội hỏi:



- Có nặng lắm không? Phải tìm thuốc giải độc mới được.



Ngọc Yến nói:



- Tôi cũng không biết nữa, đại ca giục ngựa đi mau đến chỗ nào bình yên rồi sẽ nói chuyện.



Ðoàn Dự hỏi:



- Bây giờ đi đâu cho bình yên?



Ngọc Yến nói:



- Về Thái Hồ.



Ðoàn Dự nhìn nhận phương hướng, biết Thái Hồ ở về mé Tây, liền cho ngựa chạy về ngả Tây Bắc để vừa xa quân địch vừa về gần Thái Hồ. con ngựa này đi chưa được bao lâu đã mệt nhoài, trời lại lất phất mưa.



Ðoàn Dự hỏi:



- Vương cô nương! Cô cảm thấy thế nào?



Vương Ngọc Yến đáp:



- Không sao.



Ðoàn Dự được đi cùng mỹ nhân, trong lòng vui sướng khôn xiết, nhưng lại sợ nàng trúng độc mãnh liệt có thể nguy hại đến tính mạng. Vì thế mà có lúc chàng mỉm cười, có lúc nét mặt lại buồn thiu. Ðêm tối không nhìn rõ nên không biết vẻ



mặt chàng thay đổi luôn luôn. Trời mưa mỗi lúc một nặng hạt, Ðoàn Dự cởi áo trường bào của mình ra che lên người cho Vương Ngọc Yến, nhưng chỉ được một lát thì che được người nọ, hở người kia rồi cả hai người cùng ướt như chuột.



Ðoàn Dự lại hỏi:



- Vương cô nương! Cô thấy thế nào?



Vương Ngọc Yến thở dài đáp:



- Ðã lạnh lại ướt, tìm vào đâu ẩn mưa một lúc.



Bất luận Vương Ngọc Yến bảo gì, Ðoàn Dự cũng coi như ngọc chỉ trên thiên đình hoặc như chiếu chỉ nhà vua. Nàng bảo cần tìm chỗ trú mưa, chàng biết rõ rằng đây chưa thoát ra khỏi vòng nguy hiểm mà vẫn luôn mồm khen phải.



Trong lòng lại nảy ra những ý nghĩ vớ vẩn: "Lúc nào Vương cô nương cũng chỉ nghĩ đến biểu huynh nàng là gã Mộ Dung Phục, còn Ðoàn Dự này thuỷ chung vẫn vô hy vọng. Hôm nay ta cùng nàng gặp bước gian nguy, ta tận tâm kiệt lực bảo vệ cho nàng, giả tỷ có vì nàng mà phải chết, thì sau khi ta chết rồi chắc nàng cũng nghĩ đến ta vài phần. Sau này, nàng cùng Mộ Dung Phục thành hôn sinh con đẻ cháu, lúc rảnh việc kể lại chuyện xưa cho con cháu nghe, có khi cũng đề cập đến việc hôm nay. Bấy giờ tuy đầu nàng đã bạc phơ, nhắc đến ba chữ "Ðoàn công tử" chắc nàng cũng châu lệ tuôn rơi..."



Chàng nghĩ vậy, bất giác tự thương cho mình, hai mắt đỏ hoe.



Vương Ngọc Yến thấy chàng ngẩn ngơ, chẳng biết có tìm được chỗ trú mưa không, liền hỏi lại:



- Thế nào? Không có chỗ nào trú mưa được ư?



Ðoàn Dự còn đương ngơ ngẩn, nói đi đâu:



- Lúc đó cô nương nói chuyện cùng con gái...



Vương Ngọc Yến lấy làm lạ, hỏi:



- Ðại ca nói con gái tôi cái gì vậy?



Bấy giờ Ðoàn Dự mới giật mình tỉnh ngộ, cười nói:



- Chết chưa! Tôi đang nghĩ vẩn vơ.



Chàng đưa mắt nhìn chung quanh, thấy góc đông bắc có một cái trại đặt cối giã gạo, liền nói:



- Chỗ kia có thể trú mưa được.



Rồi bắt ngựa rẽ vào. Ðến nơi, chàng xuống ngựa, nhìn thấy Vương Ngọc Yến sắc mặt lợt lạt, bất giác động lòng tiếc ngọc thương hương, hỏi nàng:



- Cô nương đau bụng hay nhức đầu?



Vương Ngọc Yến lắc đầu, tủm tỉm cười, đáp:



- Tôi không sao cả!



Ðoàn Dự nói:



- Chao ôi! Không biết bọn Tây Hạ đã tung thuốc độc gì ra, tôi phải tìm thuốc giải cho cô nương mới được.