Lục Mạch Thần Kiếm
Chương 8 : Sự lòng giải tỏ khúc nôi
Ngày đăng: 17:34 18/04/20
Trong rừng hạnh, ngoài tiếng xương cốt đại sư Trí Quang chuyển rắc rắc, tiếng gió thổi ngọn cây ào ào hoặc tiếng côn trùng sột soạt trong đám cỏ, ngoài ra không ai dám lên tiếng. Bầu không khí nặng trĩu nghiêm trọng bao phủ hồi lâu, đột nhiêu
Triệu Tiền Tôn cười khanh khách, nói:
- Buồn cười thật là buồn cười! Người Hán đã chắc gì hơn ai? Người Khất Ðan chưa chắc đã không bằng loài súc sinh! Hiển nhiên đã là người Khất Ðan việc gì mà phải mạo nhận là người Hán, như thế phỏng có ích gì? Ðến cha mẹ sinh ra
mình, mình không chịu nhìn nhận, thế cũng đòi là tu mi nam tử, là đại trượng phu?
Kiều Phong trợn mắt, hầm hầm nhìn Triệu Tiền Tôn, hỏi:
- Phải chăng tiền bối bảo Kiều mỗ là người Khất Ðan?
Triệu Tiền Tôn đáp:
- Ta cũng không hiểu nữa. Ta chỉ biết rằng trận đánh ngoài ải Nhạn Môn quan có người võ sỹ từ tướng mạo cho đến thân thể hao hao giống ngươi mà thôi. Trận đánh ấy, chợt nghĩ đến ta lại hồn vía lên mây, tim mật tan vỡ. Tướng mạo con người đối đầu với ta, dù trăm năm nữa ta cũng không quên được.
Kiều Phong từ từ buông Trí Quang đại sư xuống, chân phải sẽ hất lên một chút,nhẹ nhàng đá cái thân thể to lớn của Ðơn Quý Sơn đánh binh một cái cho rơi xuống đất. Ðơn Quý Sơn xoay mình đi, đứng ngay dậy được chưa bị thương chút nào. Kiều Phong hai mắt nhìn chằm chặp Trí Quang đại sư, thấy nét mặt lão vẫn thản nhiên, không lộ ra chút chi là giảo quyệt gian trá, liền hỏi:
- Thế rồi sao nữa?
Trí Quang đáp:
- Những chuyện về sau Bang chúa đã biết rồi đó, Bang chúa hồi bẩy tuổi lên núi Thiếu Thất hái trái cây, gặp con chó sói toan vồ thì may sao gặp một nhà sư chùa Thiếu Lâm cứu cho thoát chết, giết ác thú, lại chữa cho Bang chúa khỏi vết thương.
Từ đó trở đi, nhà sư còn truyền dạy võ công cho Bang chúa, có đúng thế không?
Kiều Phong đáp:
- Ðúng rồi! Thế ra các việc đại sư đều biết cả.
Hồi đó nhà sư chùa Thiếu Lâm truyền dạy võ công cho Kiều Phong đã dặn chàng không được tiết lộ với ai. Vì thế mà khách giang hồ chỉ biết chàng là đồ đệ chân truyền của Uông Bang chúa, chứ không ai hiểu Kiều Phong đã có mối quan hệ với chùa Thiếu Lâm. Trí Quang nói:
- Nhà sư chùa Thiếu Lâm đó chịu lời uỷ thác của thủ lĩnh đại ca giáo huấn cho Bang chúa khỏi lầm đường lạc lối. Chính vì việc này, thủ lĩnh đại ca, Uông Bang chúa cùng tôi đã tranh luận sôi nổi. Tôi bảo để nguyên Bang chúa ở chốn đồng
ruộng, sinh nhai về nghề nông, không cần học võ làm gì để mua thù chuốc oán trong đám giang hồ. Song thủ lĩnh đại ca lại bảo nếu làm như vậy thì có điều hối hận với lệnh song đường, nên chăm chút nuôi dưỡng giáo huấn để Bang chúa trở
nên một vị anh hùng.
Kiều Phong hỏi:
- Tại sao... mà các vị tiền bối lại có điều hối hận với song thân tôi? Người Hán cùng người Khất Ðan đã có mối thù sâu cay, chém giết nhau là sự thường, tôi tưởng chả có điều chi mà phải hối hận.
Trí Quang thở dài, nói:
- Bức di văn trên vách đá ngoài ải Nhạn Môn quan hiện nay vẫn còn, rồi đây lúc này tiện dịp Bang chúa ra mà coi. Thủ lĩnh đại ca đã có chủ ý như vậy thì dù sao tôi cũng phải chịu thua anh. Ðến năm mười bốn tuổi, Bang chúa được Uông Bang chúa nhận làm đồ đệ, rồi từ đó trở đi, Bang chúa gặp rất nhiều bước đường may mắn. Dĩ nhiên là thiên tư Bang chúa đặc biệt hơn người, cả chí phấn đấu cũng không ai bì kịp. Giả tỷ mà Bang chúa không được thủ lĩnh đại ca cùng Uông Bang chúa hết lòng quyến cố đỡ đầu cho thì Bang chúa đâu có dễ dàng bước lên địa vị ngày nay.
Kiều Phong cúi đầu ngẫm nghĩ, nhớ lại trong đời mình đã gặp bao nhiêu bước nguy nan, song lần nào cũng đổi dữ ra lành, chưa bị vố nào đau và bao nhiêu cơ hội may mắn từ đâu đưa đến cho mình, không cầu mà được. Mình cứ tưởng tiền vận dường như có phúc tinh chiếu mệnh đều tai qua nạn khỏi. Bây giờ nghe Trí Quang đại sư nói mới biết là mình được một vị đại anh hùng ngấm ngầm nâng đỡ, mà sao chính mình không biết gì hết.
Kiều Phong lại bâng khuâng tự hỏi: "Lời nhà sư Trí Quang nói có đúng hay không? Nếu đúng thì mình dòng máu Khất Ðan chứ không phải người Hán và Bang chúa không phải là ân sư mình, trái lại là cừu địch có mối thù giết cha mình.
Người anh hùng ngấm ngầm giúp ta phải chăng có chân tâm mong ta nên người hay chỉ là một cách để chuộc lại lỗi trước? Không! Không! Giống Khất Ðan hung tàn bạo ngược, là quân tử thù của người Hán, sao ta lại có thể là người Khất Ðan được?"
Trí Quang lại nói:
- Ban đầu Uông Bang chúa vẫn gia tâm đề phòng Bang chúa, nhưng rồi sau thấy nghiệp võ của Bang chúa tiến rất mau, cách hành động bất cứ việc gì cũng hợp ý Uông Bang chúa, lại một niềm kính cẩn tôn trọng, dần dần Uông Bang chúa rất chân tam yêu mến Bang chúa. Sau, Bang chúa được nhiều công trạng, oai danh mỗi ngày một lừng lẫy. Dân chúng Cái Bang từ trên chí dưới ai cũng đem lòng tin phục.
Cả người ngoài cũng biết rằng ngôi Bang chúa ở Cái Bang tất đến tay Bang chúa. Song Uông Bang chúa thuỷ chung vẫn không có chủ ý như vậy, chỉ vì lẽ Bang chúa là người Khất Ðan. Sau, Uông Bang chúa đem ba vấn đề trọng đại nan giải ra thử thách Bang chúa, thì Bang chúa nhất nhất giải quyết được một cách rất chu đáo. Thế mà Uông Bang chúa còn chờ cho Bang chúa lập đủ bẩy lần công lao to lớn mới chịu đem "Ðả cẩu bổng pháp" truyền thụ cho.
Năm đại hội ở Thái Sơn, Bang chúa đã trừ được tám kẻ cường địch cho Cái Bang, khiến Cái bang lừng danh thiên hạ. Bấy giờ Uông Bang chúa không còn do dự gì nữa, lập Bang chúa lên làm chủ Cái Bang. Theo chỗ tại hạ biết thì Cái Bang này mấy trăm năm nay, chưa có vị Bang chúa thứ hai nào phải trải qua nhiều cuộc gian lao mới lên được ngôi làm chúa tể bản bang như Bang chúa.
Kiều Phong cúi đầu nói:
- Tôi vẫn tưởng rằng ân sư tôi là Uông Bang chúa có ý rèn luyện cho tôi, bắt tôi phải chịu gian khổ nhiều năm để có thể đảm đương trách nhiệm trọng đại. Cứ lời đại sư nói thì ra... thì ra...
Lúc này trong lòng Kiều Phong mười phần đã đến tám tin lời Trí Quang đại sư.
Trí Quang nói:
- Những điều tại hạ biết đã nói hết rồi. Sau khi Bang chúa lên ngôi chúa tể Cái Bang, tại hạ còn được nghe tiếng đồn trên đám giang hồ, ai cũng nói Bang chúa là người toàn làm việc nghĩa hiệp, gây hạnh phúc cho dân, xử sự rất công bằng, chỉnh đốn mọi công việc để Cái Bang trở nên hưng vượng. Riêng tôi, tôi cũng mừng thay cho Bang chúa. Tôi còn được nghe Bang chúa đã mấy lần phá gian mưu của Khất Ðan, cũng là giết vô số anh hùng Khất Ðan. Cái lo "dưỡng hổ di hoạ" không thành vấn đề nữa. Việc này kể ra vĩnh viễn chẳng nên nhắc tới nữa mà không biết ai lại khuấy lên. Chẳng những nó làm phiền lòng cho Bang chúa mà còn vô bổ cho Cái Bang.
Từ trưởng lão nói:
- Ða tạ Trí Quang đại sư đã thuật lại vụ này một cách rất rành mạch, khiến cho ai nấy dường như được chứng kiến những việc đã xảy ra. Còn phong thư này...
Trưởng lão tay giơ phong thư lên, nói tiếp:
- Phong thư này là của thủ lĩnh đại ca viết cho Uông Bang chúa đây. Trong thư người cực lực khuyên ngăn Uông Bang chúa không nên truyền ngôi chúa tể Cái Bang cho Kiều Bang chúa. Kiều Bang chúa! Bang chúa thử coi xem.
Nói xong, cầm thư đưa cho Kiều Phong. Trí Quang nói:
- Ðể tôi xem coi lại đã, xem có đúng là bức thư đó không?
Nói xong, đưa tay ra cầm lấy thư xem qua một lượt rồi nói:
- Ðúng rồi đây! Quả nhiên là bút tích của thủ lĩnh đại ca.
Nói xong, đưa ngón tay ra cấu chỗ tên người thư danh, bỏ vào miệng nuốt. Lúc đó trời đã tối hẳn, trong rừng hạnh chỉ có ánh trăng sao lờ mờ. Khi Trí Quang hoà thượng xé chỗ tên ký, hoà thượng đã có ý để cho vào tận mắt, giả vờ ánh sáng không đủ rõ, lá thư đã gần kề miệng. Kiều Phong không ngờ vị lão tăng đạo cao đức trọng lại biết cách giảo hoạt đến thế.
Kiều Phong thấy Trí Quang xé thư giận quá gầm lên, vung tay trái ra nhảy lại điểm huyệt nhà sư, tay phải cướp lấy lá thư, song chậm mất rồi, chỗ tên ký đã bị nuốt vào trong cổ họng. Kiều Phong đành giải phóng huyệt đạo cho nhà sư, nhưng vẫn bực mình, hỏi:
- Ðại sư... đại sư làm gì vậy?
Trí Quang mỉm cười, đáp:
- Kiều Bang chúa! Kiều Bang chúa đã biết thân thế mình rồi. Còn chuyện Bang chúa muốn báo thù người đã hạ sát lệnh tôn cùng lệnh đường thì Uông Bang chúa đã qua đời rồi còn gì nữa. Ðến như tên họ thủ lĩnh đại ca thì bần tăng không muốn Bang chúa biết, chính bần tăng cũng có tham dự vào trận đánh nhau với lệnh tôn, lệnh đường thì bất luận tội tình gì, lão tăng xin một mình gánh hết. Bang chúa muốn giết, muốn mổ xin cứ hạ thủ đi cho!
Kiều Phong thấy Trí Quang lông mày rủ thấp, nét mặt tươi cười mà đượm vẻ từ bi nghiêm cẩn. Trong lòng ông tuy vừa thương vừa giận nhưng cũng đem lòng kính trọng. Ông nói:
- Hiện giờ Kiều mỗ chưa rõ chân giả ra sao, dù mỗ có muốn hạ sát đại sư chăng nữa cũng không thể hấp tấp được.
Nói xong, Kiều Phong lại đưa mắt nhìn Triệu Tiền Tôn. Triệu Tiền Tôn nhún vai tựa hồ như không quan tâm gì, y nói rất tự nhiên:
- Ðúng đó! Ta cũng dính líu vào vụ này thì ta cũng chịu một phần. Lúc nào ngươi thích lên muốn ra tay thì cứ việc.
Ðàm bà lớn tiếng nói:
Từ trưởng lão nói:
- Kiều Bang chúa được Uông Bang chúa giáo hoá từ thuở nhỏ nên đã biến cải được thói hung tàn của người Khất Ðan.
Tống trưởng lão nói:
- Ðã biến cải được tính nết thì không phải là người đốn mạt, làm Bang chúa chúng ta có điều gì không xứng đáng? Tống mỗ xét bản bang không có vị nào anh hùng hơn Kiều Bang chúa. Ðể người khác lên làm Bang chúa, Tống mỗ này không phục.
Quần chúng Cái Bang cũng có một số đông có ý nghĩ như Tống trưởng lão.
Nguyên Kiều Phong là người có cái thế rất được trọng vọng. Bây giờ chỉ căn cứ vào miệng vài người và mấy dòng chữ đã truất ngôi Bang chúa của ông, bao nhiêu người vẫn tận trung với ông rất lấy làm bất phục. Vừa thấy Tống trưởng lão đứng đầu nói ra, họ nhao cả lên. Thậm chí có mấy chục người hô to:
- Chúng ta phải đề phòng bọn âm mưu hãm hại Kiều Bang chúa, chớ nên nhẹ dạ tin người.
Có người nói:
- Việc qua đã mấy chục năm nay, ai trông thấy mà biết?
Có người nói:
- Việc thay đổi ngôi chúa tể bản bang đâu có thể dễ dàng như thế được!
Có người nói:
- Tôi nhất tâm theo Kiều Bang chúa, bất luận ai lên tôi cũng không phục!
Hồ trưởng lão hô to:
- Ai muốn theo Kiều Bang chúa thì đứng sang hàng ngũ bên tôi!
Hồ vừa nói vừa kéo Tống trưởng lão bên tay phải, Ngô trưởng lão bên tay trái đứng sang phía Ðông. Tiếp theo là ba đà chúa phân đà Ðại Nhân, Ðại Dũng, Ðại Nghĩa cũng sang phía Ðông the Hồ trưởng lão. Thuộc hạ ba phân đà này cũng ào ào đi theo các đà chúa mình.
Toàn Quang Thanh, Trần trưởng lão, truyền công trưởng lão và hai đà chúa Ðại Trí, Ðại Tín đứng nguyên chỗ cũ.
Thế là Cái Bang chia làm hai phái: phái đứng ở phía Ðông chiếm độ năm phần, phái đứng nguyên chỗ ba phần, còn ngoài ra là những người do dự không biết theo bên nào.
Chấp pháp trưởng lão Bạch Thế Kính trước nay vẫn là người cả quyết, nói một là một hai là hai, mà bây giờ cũng phân vân không quyết định.
Toàn Quang Thanh nói:
- Hỡi các anh em! Kiều Bang chúa tài lực hơn người, anh hùng xuất chúng, ai không bội phục? Song, chúng ta là người Ðại Tống mà lại có thể đi theo hiệu lệnh một người Khất Ðan được chăng? Tài ba Kiều Phong càng lớn bao nhiêu càng
nguy hiểm cho chúng ta bấy nhiêu.
Hồ trưởng lão nói:
- Thối lắm! Thối lắm! Quân chó đẻ! Ta coi bộ ngươi bẩy tám phần giống Khất Ðan.
Toàn Quang Thanh lớn tiếng nói:
- Chúng ta là những bậc hảo hán trung thành, tấc dạ sắt son, há lại can tâm đi làm nô lệ, làm chó săn cho người khác giống hay sao?
Lời y quả nhiên có hiệu lực. Những người đang đứng ở phía Ðông có đến hơn mười người chạy trở lại phía Tây. Quần chúng ở phía đông người thì mắng nhiếc, kẻ thì lôi kéo, rối loạn cả lên. có người lên chân xuống tay, có người cầm binh khí, mấy chục người quay ra đánh nhau. Các vị trưởng lão lớn tiếng dàn xếp. Nhưng người nào cũng có ý kiến thiên tư. Ngô trưởng lão cùng Trần trưởng lão trở mặt mắng nhau, hai mắt đỏ ngầu, cơ hồ muốn động thủ.
Kiều Phong bèn lên tiếng:
- Các anh em hãy dừng tay nghe tôi nói đây!
Kiều Phong nói bằng một giọng dõng dạc oai ghiêm, mọi người đang phân tranh lập tức đình chỉ quay nhìn ông. Kiều Phong nói:
- Ngôi Bang chúa Cái Bang này Kiều mỗ đã nhất định rút lui.
Tống trưởng lão vội ngắt lời:
- Bang chúa! Bang chúa đừng nản lòng...
Kiều Phong lắc đầu, nói:
- Không phải Kiều mỗ nản lòng. Về chuyện khác thì hoặc giả còn có sự âm mưu hãm hại, nhưng đến bút tích của ân sư Kiều mỗ là Uông Bang chúa thì bất luận làm cách nào cũng không thể giả tạo ra được.
Kiều Phong lại lớn tiếng hơn nói tiếp:
- Cái Bang là một bang lớn nhất trong đám giang hồ, oai danh lừng lẫy bốn phương. Trong võ lâm ai là người không kính phục. Nếu mình lại tàn sát nhau há chẳng khiến người ngoài cười cho ư? Lúc Kiều mỗ ra đi xin có đôi lời trình bày.
Nếu ai còn phóng một quyền, đá một cước vào mình anh em trong bản bang thì người đó phạm tội rất lớn.
Bang chúng trước nay đều là những người trọng nghĩa, nghe Kiều Phong nói,không khỏi hổ thẹn. Bỗng có tiếng đàn bà hỏi:
- Còn người sát hại anh em bản bang thì sao?
Kiều Phong dõng dạc đáp:
- Giết người thì phải thường mạng. Tàn hại anh em thì người đời thống mạ!
Mã phu nhân nói:
- Vậy là hay lắm!
Kiều Phong nói:
- Kiều mỗ là người quang minh lỗi lạc, trước nay chưa có điều gì phải giấu giếm ai bao giờ. Mã Phó Bang chúa bị ai giết hại, kẻ nào ăn trộm cây quạt để hãm hại Kiều mỗ, rồi đây sẽ tra xét cho ra. Mã phu nhân! Với bản lãnh này, Kiều mỗ đã vào quý phủ mà định lấy vật gì thì tất chẳng chịu về không và cũng chẳng đến nỗi đánh rơi những đồ vật trong mình. Ðừng nói quý phủ chỉ có mấy người đàn bà,ngay đến hoàng cung nội điện, tướng phủ, soái đường hay giữa đám thiên binh vạn mã, Kiều mỗ muốn lấy vật gì, vị tất đã không làm nổi.
Kiều Phong nói mấy câu rất oai nghiêm dõng dạc, quần chúng đều hiểu bản lãnh ông, biết là ông nói rất có lý, không ai dám bảo ông là khoác lác.
Mã phu nhân cúi đầu không nói gì nữa.
Kiều Phong lại chắp tay thi lễ với tất cả mọi người
rồi nói:
- Non xanh vẫn đó, nước biếc còn đây. Kiều mỗ xin tạm biệt. Chúng ta còn có ngày hội ngộ. Kiều mỗ là người Hán cũng được, mà người Khất Ðan cũng thế, còn sống ngày nào quyết không sát hại một người Hán. Nếu trái lời thề thì như lưỡi dao này.
Nói xong, ông lươn tay trái ra, nhảy lên chụp lấy Ðơn Chính. Cổ tay Ðơn Chính run lên, cần dao không chặt, bị Kiều Phong cướp mất. Kiều Phong lấy ngón tay cái bên phải bấm vào ngón tay giữa, búng mạnh một cái, tiếng "keng"vang lên, thanh đao gãy đôi. Mũi đao bay ra ngoài mấy thước, chuôi đao vẫn còn trong tay. Ông quay lại xin lỗi Ðơn Chính, bỏ chuôi đao xuống đất rồi ra đi.