Lục Mạch Thần Kiếm
Chương 119 : Theo huyền từ , nhị nương hủy mình
Ngày đăng: 17:36 18/04/20
Quần hùng đã nghe Tiêu Viễn Sơn nói phụ thân Hư Trúc là một vị cao tăng đắc đạo, bây giờ lại thấy Diệp Nhị Nương bảo y thanh danh rất lớn trong võ lâm và có địa vị tối cao. Mấy câu này kết hợp với nhau, ai nấy tự hỏi:
- Chẳng lẽ người đó là một nhà sư có địa vị cao cả tại chùa Thiếu Lâm?
Mọi người đều đưa mắt nhìn khắp các vị lão tăng râu tóc bạc phơ ở chùa này?
Bỗng nghe Huyền Từ phương trượng lên tiếng:
- Ðức Phật từ bi! Bần tăng đã gây nên nghiệt nhân nên phải chịu nghiệt quả. Hư Trúc! Ngươi lại đây!
Hư Trúc chạy lại trước mặt phương trượng quỳ xuống.
Huyền Từ ngắm tướng mạo y hồi lâu rồi đưa tay ra khẽ vỗ vào đỉnh đầu y nói:
- Ngươi đã ở trong chùa hai mươi bốn năm thế mà thuỷ chung ta vẫn không hay. Ngươi chính là con ta!
Huyền Từ vừa thốt ra câu này, quần tăng và quần hùng nhốn nháo cả lên. Ai cũng ra chiều kinh dị, hãi hùng. Người căm hờn kẻ khinh mạn. Lại có một số lộ vẻ bi thương, mỗi người có một cảm xúc riêng.
Huyền Từ phương trượng đạo cao, đức trọng. Ðã là người võ lâm, chẳng ai không ngưỡng mộ. Ngờ đâu bật ra việc này khiến ai nấy đều sửng sốt.
Tiếng người huyên náo bàn tán chừng nửa giờ rồi lắng xuống.
Huyền Từ lại lên tiếng bằng một giọng nói trầm tĩnh:
- Tiêu thí chủ! Thí chủ cùng lệnh lang xa cách nhau ba mươi năm trời tuy không thấy mặt nhau nhưng còn được biết tung tích của đứa con yêu quý và ngày nay võ công cực kỳ tinh tiến, thanh danh lừng lẫy trên chốn giang hồ, thành một bậc anh hùng hảo hán vào bậc nhất võ lâm. Tưởng như vậy trong lòng thí chủ cũng được an ủi phần nào. Còn bần tăng thì hàng ngày được thấy hài nhi mà vẫn tưởng y bị quân cường đạo cướp mất, sống chết không hay. Nỗi niềm canh cánh bên lòng, ngày đêm mong nhớ.
Diệp Nhị Nương vừa khóc vừa nói:
- Ðại sư... Ðừng nói nhiều như vậy nữa! Bây giờ biết làm thế nào đây?
Huyền Từ đáp bằng một giọng ôn hoà:
- Nhị nương! Mình đã làm nên tội nghiệt thì có hối hận cũng bằng vô dụng, mấy chục năm nay nỗi thống khổ của Nhị nương biết nói thế nào cho xiết được!
Diệp Nhị Nương nói:
- Tiên phụ chẳng lấy thế làm đau khổ cho lắm. Ðại sư có mối sầu khổ mà không nói ra được mới thật đau lòng.
Huyền Từ từ từ lắc đầu nhìn Tiêu Viễn Sơn nói:
- Tiêu thí chủ! Về việc xảy ra ở ngoài cửa ải Nhạn Môn quan đó, bần tăng gây nên lỗi lầm. Các anh em đã vì lão tăng giúp tay vào việc này. Nhưng họ đều chết cả rồi. Lão tăng đến nay mới chết kể ra đã là quá muộn quá. Có điều trong lòng vẫn chưa hiểu rõ.
Ðột nhiên, đại sư cất cao giọng nói:
- Mộ Dung Bác thí chủ! Ngày ấy thí chủ phao tin có toán võ sĩ Khất Ðan vào chùa Thiếu Lâm đoạt kinh điển võ học là có ý gì?
Mọi người nghe đến ba chữ "Mộ Dung Bác" đều giật mình kinh hãi. Trong đám quần hùng chỉ người kiến thức quảng bác, giàu kinh nghiệm mới biết được trong bọn tiền bối Cô Tô Mộ Dung có tên Mộ Dung Bác. Nhưng người này hành tung bí mật, rất ít người biết chân tướng lão nữa. Thế mà sao Huyền Từ đột nhiên kêu tên gọi họ lão?
Mọi người đều đưa mắt nhìn theo mục quang Huyền Từ thì Mộ Dung Bác chính là nhà sư áo trắng ngồi gốc cây.
Nhà sư áo trắng bật lên tràng cười rồi đứng dậy nói:
- Phương trượng đại sư! Ðại sư thiệt có con mắt tinh đời và đã nhận ra tại hạ! Rồi lão đưa tay lên kéo tấm khăn bịt mặt ra để lộ mày thanh mắt sáng phong tư tuấn nhã.
Mộ Dung Phục đứng ngay bên lão thất kinh la lên:
- Gia gia! Gia gia... chưa chết ư?
Huyền Tịch gật đầu rồi không biết nói gì nữa.
Huyền Từ cố gắng ngồi lên giơ tay lên điểm trên không để giải khai huyệt đạo cho Diệp Nhị Nương. Không ngờ đại sư bị thương nặng quá, không ngưng tụ chân khí được, tay chỉ điểm ra mà vô hiệu.
Hư Trúc cũng đứng bên mình mẫu thân, thấy vậy liền giải khai huyệt đạo cho mụ.
Huyền Từ trông hai người vẫy tay.
Diệp Nhị Nương cùng Hư Trúc lại bên đại sư.
Hư Trúc ngần ngừ không biết nên xưng hồ Huyền Từ bằng gia gia hay bằng phương trượng.
Huyền Từ nhìn quần tăng chùa Thiếu Lâm thều thào nói:
- Bốn nhà sư hàng chữ Huyền chùa Thiếu Lâm bị chết về tay người, Huyền Thống và Huyền Nạn hai vị sư đệ bị chưởng môn phái Tinh Tú là Ðinh Xuân Thu sát hại. Huyền Khổ sư đệ bị Tiêu Viễn Sơn thí chủ hạ sát. Huyền Bi sư đệ cũng bị chết bất đắc kỳ tử. Ban đầu lão tăng nghi cho Cô Tô Mộ Dung hạ độc thủ. Nhưng sau gặp Mộ Dung Phục thí chủ thì nhận thấy bản lãnh y chưa có thể hạ sát được Huyền Bi sư đệ. Bần tăng lúc nào cũng băn khoăn về vụ này mà chưa tìm ra được manh mối. Vừa rồi thấy Mộ Dung Bác lão thí chủ đứng ra ngăn cản con y không cho tự sát mới biết là vị cố nhân này vẫn chưa chết mà cái môn gậy ông, lại đập lưng ông quả nhiên là tuyệt kỹ bậc nhất thiên hạ. Nhưng xét cho cùng thì phái Thiếu Lâm cùng Mộ Dung lão thí chủ không có thù oán gì nhau, không hiểu tại sao y lại cố tình mưu hại bản phái. Vụ này thật ra ngoài sự hiểu biết của lão tăng.
Quần tăng chùa Thiếu Lâm trong lòng vừa bi thảm vừa uất hận đồng thanh la lên:
- Bây giờ phải bắt sống Mộ Dung Bác đem xử tử để báo thù cho Huyền Bi đại sư.
Huyền Từ lắc đầu, trên môi thoáng một nụ cười chậm rãi nói:
- Ðã là chúng sinh tất có tội nghiệt và chỉ trông vào đức từ bi của Phật tổ giải trừ cho.
Ðại sư lại chìa tay ra nắm lấy cổ tay Diệp Nhị Nương, còn một tay nắm lấy Hư Trúc đọc câu kệ:
- Người trên thế gian, đều có thất tình, lòng tục sạch không thực là khó kiếm.
Huyền Từ đại sư nói xong từ từ nhắm mắt lại.
Diệp Nhị Nương cùng Hư Trúc không dám nhúc nhích để ý nghe xem đại sư còn nói gì nữa không.
Không ngờ tay đại sư mỗi lúc một giá lạnh.
Diệp Nhị Nương giật mình kinh hãi, đưa tay ra sờ mũi thì đã tắt hơi rồi.
Mụ biến sắc la lên:
- Ôi ông ơi!... Ông bỏ tôi mà đi ư?
Ðột nhiên, mụ nhảy lên cao đến hơn trượng rớt xuống chân Huyền Từ đánh huỵch một tiếng. Mụ giãy lên mấy cái rồi không nhúc nhích nữa.
Hư Trúc la hoảng:
- Mẫu thân! Mẫu thân!...
Ðoạn đưa tay ra đỡ mụ dậy, thì thấy lưỡi đao truỷ thủ đã đâm vào trái tim rồi.
Hư Trúc hốt hoảng, điểm vào các huyệt đạo xung quanh vết thương. Y lại vận chân khí vào trong thân thể Huyền Từ. Y luống cuống chân tay vì muốn đồng thời cứu cả hai người.
Tiết Mộ Hoa chạy lại giúp đỡ, nhưng thấy hai người trái tim ngừng đập và đã tắt hơi không còn cách nào giải cứu được nữa, liền cất lời khuyên nhủ:
- Sư thúc nên bớt nỗi bi thảm. Hai vị lão gia tịch cả rồi, không còn cách nào cứu được nữa.
Hư Trúc vẫn chưa chịu thôi. Y vận "Bắc minh chân khí" đến nửa giờ mà vẫn không thấy động tĩnh gì.
Bỗng nghe quần tăng tuyên Phật hiệu rồi đồng thanh niệm kinh vãng sinh chú.