Lục Mạch Thần Kiếm
Chương 120 : Bao bất đồng trổ tài miệng lưỡi
Ngày đăng: 17:36 18/04/20
Hư Trúc quá thương tâm khóc rống lên. Trong hai mươi bốn năm trời y là một đứa nhỏ côi cút không cha không mẹ, được hưởng chút lòng từ ái của song thân. Bữa nay gặp cha sanh, mẹ đẻ thì lại chỉ được một giờ đã thành âm dương đôi ngả. Nỗi thảm trên thế gian tưởng đến như vậy là cùng?
Quần hùng vừa được biết cha sanh Hư Trúc là phương trượng chùa Thiếu Lâm, mọi người thấy đại sư chẳng giữ luật thanh tu đã đem lòng khinh bỉ. Ðến khi đại sư thản nhiên thụ hình trước công chúng để duy trì thanh danh bản tự thì nhận thấy đại sư dũng cảm hơn người.
Ai cũng nghĩ rằng:
- Ðại sư cam chịu cực hình để đền bồi tội lỗi. Nào ngờ sau khi thụ hình lại tự cắt đứt kinh mạch huỷ hoại thân xác để chuộc tội nghiệp. Tuy cái chết của đại sư cũng phạm giới luật nhà Phật. Nhưng cử động của Huyền Từ hiển nhiên là lấy cái chết để tỏ mình phạm tội quá nặng. Hai trăm trượng phạt còn chưa đủ giải trừ tội lỗi. Chỉ còn cái chết là mọi việc đều bỏ qua.
Giả tỷ Huyền Từ chết trước đi thì dĩ nhiên khỏi được cái khổ nhục hai trăm trượng, nhưng vị đại sư chịu phạt trượng rồi mới tự vận thì thật là hành vi của bậc đại anh hùng hảo hán. Quần hùng kính trọng đại sư, nhiều người tới trước thi thể đại sư hạ mình sụp lạy.
Nam Hải Ngạc Thần cũng mếu máo nói:
- Nhị tỷ ơi! Nhị tỷ chết rồi ư? Nhạc lão tam bây giờ không tranh ngôi thứ và xin kêu bằng nhị tỷ.
Mấy năm nay, trong lòng lão lúc nào cũng muốn tranh ngôi với Diệp Nhị Nương. Lão nghĩ rằng: "Võ công có giỏi mới được làm thiên hạ đệ nhị ác nhân." Bây giờ lão tự mình nhường bước đủ biết đối với cái chết của Diệp Nhị Nương lão cũng đau xót và bội phục tấm lòng chung thuỷ của mụ.
Bang chúng Cái Bang nhân khi cao hứng theo Bang chúa đến chùa Thiếu Lâm. Ngờ đâu Bang chúa Vương Tinh Thiên lại bái Ðinh Xuân Thu làm sư phụ, rồi bị Tiêu Phong đánh gãy chân, nên ai nấy buồn bã và lộ ra vẻ bàng hoàng thất vọng vô cùng.
Ngô trưởng lão lớn tiếng nói:
- Các vị huynh đệ! Chúng ta còn ở đây làm chi? Chẳng lẽ còn muốn xin cơm thừa canh cặn nữa chăng? Mau xuống núi đi thôi.
Bang chúng rầm rộ vâng lời, toan trở gót xuống núi.
Bỗng nghe Bao Bất Ðồng lên tiếng:
- Khoan đã! Bao Bất Ðồng này còn có lời muốn nói chuyện với Cái Bang. Trần trưởng lão khi ở Vô Tích đã cùng gã và Phong Ba Ác tỷ đấu và biết gã chẳng bao giờ có được một lời tử tế.
Lão đứng bước lại lớn tiếng nói:
- Gã họ Bao kia có điều gì thì nói đi, chớ nên phun những điều thối tha ra khó ngửi lắm.
Bao Bất Ðồng đưa tay bịt mũi la lên:
- Thúi quá! Thúi quá! Trời ơi, lũ ăn mày sao mà thúi tha thế? Trong Cái Bang của lão có ai tên là Diệp Nhất Thanh không?
Trần trưởng lão nghe gã nói đến Diệp Nhất Thanh liền để ý ngay, rồi hỏi lại:
- Có thì làm sao, mà không có thì làm sao?
Bao Bất Ðồng đáp:
- Ta nói chuyện với một lão hoá tử thối tha. Lão đã dúng miệng vào tức là thừa nhận rồi phải không?
Trần trưởng lão nghĩ đến việc lớn trong bang, không muốn lòng dòng với gã để tranh hơn thua, liền hỏi:
- Ta hỏi ngươi: Diệp Nhất Thanh làm sao? Gã là đệ tử bản bang được phái đi công cán bên Tây Hạ. Ngươi có được tin tức gì về gã không?
Bao Bất Ðồng đáp:
- Ta đương muốn nói với lão về một việc lớn ở nước Tây Hạ. Nhưng Diệp Nhất Thanh thì đã xuống chầu Diêm Vương rồi.
Trần trưởng lão sửng sốt hỏi:
- Tin ấy đúng không? Bên Tây Hạ có việc gì trọng đại liên quan đến Diệp Nhất Thanh?
Bao Bất Ðồng đáp:
- Lão đã mắng ta hễ mở miệng là thốt ra những lời thối tha. Bây giờ ta không muốn nói những lời thối tha nữa.
Trần trưởng lão tức quá, chòm râu bạc lay động, nhưng lão là người có mưu kế, liền cười ha hả nói:
- Lão phu thiệt là đắc tội với các hạ. Bây giờ lão phu xin có lời bồi tội.
Bao Bất Ðồng nói:
- Bất tất lão phải bồi tội. Có điều từ đây trở đi nói leo mà phóng hơi thối ra nhiều là được rồi.
Trần trưởng lão ngẩn người ra tự hỏi:
- Gã nói vậy là có ý gì?
Nhưng lão lại nghĩ rằng:
Bao Bất Ðồng đáp:
- Cái bao vải có con rết và bình thuốc giải.
Trần trưởng lão cãi:
- Bao huynh chưa chứng minh sao đã tự cho là mình được cuộc?
Bao Bất Ðồng nói:
- Bao mỗ sợ trưởng lão thua cuộc rồi lại cãi không đưa nữa.
Trần trưởng lão cười ha hả nói:
- Những vật nhỏ mọn đó có chi đáng kể, Bao huynh muốn lấy thì lão phu lập tức đưa ngay, cần gì nói chuyện thua cuộc hay được cuộc.
Lão nói xong cởi chiếc bao trên vai rồi móc trong bọc lấy một cái bình đưa cho Bao Bất Ðồng.
Bao Bất Ðồng đón lấy ngay mở miệng túi ra. Trong túi có đến bảy tám con rết lớn vân xanh, đỏ. Gã vội thắt miệng túi lại, bỏ thuốc giải vào trong bọc rồi nói:
- Bây giờ Bao mỗ đưa bằng chứng cho trưởng lão coi vì lẽ gì trưởng lão thua cuộc.
Gã vừa nói vừa cởi giải áo trường bào, tay cầm lấy một góc bao, kêu mọi người đến coi thì trong bao ngoài mấy chục thoi bạc vụn, hoả đao, đá lửa không còn vật gì khác.
Tống, Trần, Ngô ba vị trưởng lão vẫn chưa hiểu ý Bao Bất Ðồng ra sao, sắc mặt lộ vẻ nghi ngờ.
Bao Bất Ðồng lại nói:
- Nhị ca! Cầm tấm bản văn giơ ra cho mấy vị coi.
Công Dã Càn đang lo lắng về sự yên nguy của Mộ Dung Phục, trong lòng nóng nảy. Gã không có cách nào để xông qua La Hán đại trận của quần tăng chùa Thiếu Lâm, mà cũng không có kế khác để chạy lên chùa xem, đành tủm tỉm cười lấy bản văn ra cầm trong tay.
Quần hùng để ý nhìn vào tấm bản văn thì thấy nó là một tờ giấy vàng lớn có dấu son to tướng trên viết những chữ ngoằn ngoèo bằng thứ văn tự ngoại quốc. Tuy chẳng biết là chân hay giả nhưng tựa hồ như không phải là vật ăn nhập gì với vấn đề này.
Bao Bất Ðồng nói:
- Trước kia Bao mỗ đã nói là Diệp Nhất Thanh, người quý bang đem một tấm bản văn giao lại cho bọn ta, nhờ đưa lại cho trưởng lão quý bang có đúng thế không?
Tống, Trần, Ngô ba trưởng lão thấy gã thốt nhiên thừa nhận liền mừng rỡ nói:
- Ðúng thế!
Bao Bất Ðồng nói:
- Thế mà Tống trưởng lão lại dựng đứng câu chuyện lên nói là Diệp Nhất Thanh giao tấm bản văn cho đích thân Bao mỗ để nhờ Bao mỗ giao lại cho trưởng lão quý bang, có đúng vậy không?
Ba vị trưởng lão đồng thanh nói:
- Ðúng rồi! Như vậy có gì là sai trật.
Bao Bất Ðồng lắc đầu nói:
- Trật rồi! Trật rồi! Trật nhiều lắm. Ðầu trâu đâu có phải ngựa. Sai một ly, đi một dặm. Bao mỗ bảo là đưa bản văn cho bọn ta mà Tống trưởng lão lại bảo là đưa cho ta. Bọn ta chỉ cả bọn Cô Tô Mộ Dung, trong đó có Mộ Dung công tử, có Ðặng đại ca, có Công Dã nhị ca, có Phong tứ đệ, có Bao Bất Ðồng này, lại có một vị cô nương nữa là Vương Ngọc Yến. Còn ta không thì chỉ là một mình Bao Bất Ðồng cô thân chích ảnh, không bạn bè, một gã quang côn tịch mịch thê lương mà thôi. Các vị anh hùng xem đó, Vương Ngọc Yến cô nương nguyệt thẹn, hoa nhường, một trang thục nữ lầu hồng, gác tía với Bao Bất Ðồng, Bao tam gia, mà bảo là tương đồng thì thiệt vô lý.
Tống, Trần, Ngô ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ thằng cha văn, nhấm chử này vì chữ ta và bọn ta mà nó lôi ra một lố văn chương trường giang đại hải.
Bao Bất Ðồng lại nói:
- Bức bản văn này là của Diệp Nhất Thanh trao tay cho Công Dã nhị ca để nhờ báo tin quý bang. Ðó cũng là chủ ý của Mộ Dung Phục công tử, nên Bao mỗ nói là bọn ta mới đúng. Nếu chỉ nói không một tiếng ta là trật. Quý vị nên biết rằng tại hạ không hiểu văn tự Tây Hạ thì giữ tấm bản văn đó làm chi? Tại hạ ở ngoài thành Vô Tích đã bị hạ về tay quý bang mà không tìm đến quý bang để báo thù là tốt, còn chuyện báo tin về bản văn Tây Hạ thì là việc của cả bọn ta chứ không phải là việc của cá nhân Bao Bất Ðồng.
Gã nói xong quay lại bảo Công Dã Càn:
- Nhị ca! Bọn họ thua rồi. Cất bản văn đi thôi.
Trần trưởng lão là người cơ biến nghĩ bụng:
- Thằng cha này nói lòng dòng, té ra chỉ vì gã chưa quên cái nhục thảm bại năm nào ở ngoài thành Vô Tích.
Lão chắp tay nói:
- Ngày đó Bao huynh chân tay không mà đấu với cây trượng nặng sáu mươi cân của Hề trưởng lão. Bao huynh đã chiếm được phần thắng. Rồi tệ bang thấy không địch nổi liền kết thành... "Ðả... trận pháp" mà vẫn không làm gì được. Bao huynh, sau Bang chúa tệ bang hồi đó là Kiều Phong đem toàn sinh lực vào trận cùng Bao huynh chiến đấu hồi lâu mới miễn cưỡng thắng được Bao huynh nửa chiêu. Khi đó Bao huynh cất tiếng hát vang bỏ đi. Chiến đấu đã vào hạng cao minh, lúc bỏ đi vẫn cứ ung dung! Tệ bang từ trên xuống dưới, mỗi khi đề cập đến vụ này, đều lấy làm thú vị và bội phục Bao huynh vô cùng! Thế mà Bao huynh lại tự khiêm nói là thua về tay tệ bang. Quyết không có việc đó, quyết không có việc đó. Nay Kiều Phong cùng tệ bang không còn có mối liên quan gì nữa và có thể nói y là cường địch không đội trời chung của tệ bang.