Lục Mạch Thần Kiếm
Chương 125 : Đoàn công tử tái hội chung linh
Ngày đăng: 17:36 18/04/20
Tiêu Phong cùng Mộ Dung Phục đều thấy phụ thân mình mở mắt mỉm cười thì nỗi mừng biết lấy chi cân.
Bỗng Tiêu Viễn Sơn cùng Mộ Dung Bác hai người khoác tay nhau đến quỳ trước mặt nhà sư già.
Nhà sư già hỏi:
- Hai vị sống rồi lại chết, chết rồi lại sống, chạy quanh một vòng. Trong lòng có điều gì ân hận nữa không? Sau cái chết vừa qua các vị còn nghĩ đến chuyện trùng hưng Ðại Yên hay báo phục thê cừu nữa không?
Tiêu Viễn Sơn đáp:
- Ðệ tử giả làm hoà thượng đến chùa Thiếu Lâm trong ba mươi năm nhưng trong tâm chưa có chút nào giác ngộ đáng gọi là đệ tử nhà Phật. Vậy đệ tử khẩn cầu sư phụ thu nạp cho.
Nhà sư già hỏi:
- Thế còn mối thù giết vợ, lão cư sĩ không muốn báo phục nữa ư?
Tiêu Viễn Sơn đáp:
- Ðệ tử bình sinh giết người có đến hàng trăm. Giả tỷ bọn thân thuộc những người bị hạ sát cũng đến đòi mạng thì dù đệ tử có chết đến cả trăm lần cũng chưa đủ trả nợ.
Nhà sư già lại quay sang Mộ Dung Bác:
- Còn Mộ Dung lão cư sĩ nghĩ sao?
Mộ Dung Bác đáp:
- Kẻ thứ dân là cát bụi, bậc đế vương cũng là cát bụi, nước Ðại Yên khôi phục cũng thành không mà chẳng khôi phục được cũng là không.
Nhà sư già cười ha hả nói:
- Thế là lão cư sĩ giác ngộ rồi đó. Thiện tai! Thiện tai!
Mộ Dung Bác nói:
- Lão phu cũng thỉnh cầu sư phụ thu làm đệ tử khai thông những điểm ngu muội.
Nhà sư già đáp:
- Hai vị thí chủ đã muốn xuất gia làm sư thì yêu cầu một vị đại sư trong chùa Thiếu Lâm xuống tóc độ cho. Lão tăng có mấy câu kệ đọc ra cho các vị nghe tưởng cũng không hề gì.
Ðoạn nhà sư ngồi xếp bằng thuyết pháp.
Tiêu Phong cùng Mộ Dung Phục cũng quỳ xuống.
Tiếp theo là Huyền Sinh, Huyền Ðộ, Thần Quang, Ðạo Thanh, Ba La Tinh cùng đến nghe thuyết pháp.
Khi đến chỗ tinh diệu thì mọi người đều hoan hỉ, sinh lòng ngưỡng mộ rồi hết thảy đều quỳ xuống.
Khi Ðoàn Dự tới nơi thì mọi người đang nghe nhà sư giảng giải Phật nghĩa. Chàng định quanh đến trước mặt lão tăng để nhìn tướng mạo.
Ngờ đâu Cưu Ma Trí thốt nhiên hạ độc thủ. Trước ngực chàng bị trúng chiêu "Hoả diệm đao" của hắn ngã lăn ra bất tỉnh.
Ðoàn Dự mê đi không biết đã bao lâu, sau dần dần hồi tỉnh, giương mắt lên nhìn thì đầu tiên chàng nhìn thấy nóc màn. Chàng phát giác ra mình đang nằm trên giường có đầy đủ màn gối. Thần trí chàng chưa hoàn toàn tỉnh táo, chàng ngẫm nghĩ một lúc rồi nhớ ra mình bị Cưu Ma Trí ám toán. Không hiểu tại sao bây giờ lại nằm trên giường.
Chàng nghĩ mãi không ra, cảm thấy khát nước như cháy họng, đã toan ngồi dậy, nhưng người vừa nhúc nhích trước ngực lại đau nhói lên không chịu nổi phải la một tiếng: úi chao!
Bỗng nghe bên ngoài có thanh âm thiếu nữ reo lên:
- Ðoàn công tử tỉnh lại rồi! Ha ha! Ðoàn công tử tỉnh lại rồi!
Giọng nói của thiếu nữ lộ vẻ mừng vui.
Ðoàn Dự nghe thanh âm rất quen tai, chàng đang ngẫm nghĩ nhớ lại người nói đó là ai thì thốt nhiên thấy một thiếu nữ áo xanh rảo bước đi vào.
Thiếu nữ mặt tròn trĩnh, má lúm đồng tiền. Chính là người mà chàng đã gặp năm trước trong nhà đại sảnh phe Ðông phái Vô Lượng tên gọi Chung Linh. Phụ thân của nàng là Kiến nhân tựu sát Chung Vạn Cừu.
Chung Vạn Cừu cùng phụ thân Ðoàn Dự là Ðoàn Chính Thuần kết thành mối thâm thù. Hắn thiết kế để toan gia hại thanh danh nhà chàng thì trời kia đất nọ xui khiến lại phản thùng. Lúc Ðoàn Dự ở trong nhà thạch thất đi ra, tay chàng lại đang bồng Chung Linh, áo quần xốc xếch. Hắn toan hại người lại hoá ra tự hại mình, hắn tức chết đi được.
Sau đó Chung Linh bị Vân Trung Hạc cướp đem đi. Rồi không biết lạc lõng nơi đâu. Ðoàn Dự có khi nghĩ đến nàng không khỏi phiền muộn. Ngờ đâu nay lại gặp nàng ở đây.
Chung Linh và Ðoàn Dự vừa chạm mắt nhau, mặt nàng ửng hồng tựa như cười mà không phải cười, nàng hỏi:
- Ðoàn công tử quên ta rồi ư? Công tử còn nhớ họ tên ta chăng?
Ðoàn Dự sực nhớ lại bức hoạ "Sống" lúc nàng ngồi vắt vẻo trên xà nhà, hai chân bỏ thõng, đưa đi đưa lại, miệng cắn hạt dưa. Nhưng lạ ở chỗ hôm đó nàng đi đôi giày màu xanh biếc, trên mũi giày có thêu một đoá hoa sắc vàng mà lúc này lại đi đôi giày khác. Bất giác chàng buột miệng hỏi:
- Ðôi giày thêu đoá hoa vàng ngày trước của cô nương đâu?
Chung Linh đỏ mặt lên nghĩ bụng:
- Chàng vẫn còn nhớ rõ ràng đôi giày của ta, đủ tỏ ra chàng không quên ta.
Nàng liền mỉm cười đáp:
Chung Linh đột nhiên sa nước mắt hằn học đáp:
- Ðến bây giờ ngươi còn định lừa gạt ta ư? Lúc nằm mơ ngươi đã thấy gì?
Ðoàn Dự thở dài nói:
- Sau khi tiểu huynh bị thương rồi, mê man chẳng còn biết chi nữa. Thực tình không nhớ đã nói những gì.
Chung Linh hỏi như người quát lên:
- Vương cô nương là ai? Vương cô nương là ai? Tại sao trong lúc mê man mà ngươi còn gọi tên thị?
Ðoàn Dự cảm thấy trước ngực đau nhói lên, hỏi lại:
- Tiểu huynh đã gọi Vương cô nương ư?
Chung Linh đáp:
- Chứ còn gì nữa? Ngươi đang lúc mê man mà gọi đến tên thị. Hừ! Thế là ngươi tưởng nhớ đến thị lắm chứ gì? Ðược rồi. Bây giờ ngươi gọi Vương cô nương đến trông nom cho, ta không thèm hỏi gì đến ngươi nữa.
Ðoàn Dự thở dài nói:
- Trong lòng Vương cô nương không nghĩ gì đến tiểu huynh đâu. Dù tiểu huynh có nghĩ đến nàng cũng bằng vô ích mà thôi.
Chung Linh hỏi:
- Tại sao vậy?
Ðoàn Dự đáp:
- Nàng chỉ say mê biểu ca nàng, chứ có nghĩ gì đến tiểu huynh đâu?
Chung Linh đổi giận làm mừng, cười nói:
- Tạ ơn trời đất. ác nhân tất bị kẻ khác trả nợ.
Ðoàn Dự hỏi:
- Tiểu huynh là ác nhân ư?
Chung Linh nghiêng đầu sang một bên, mái tóc xoã ra. Nàng cười nói:
- Ðồ đệ ngươi. Nhạc lão Tam, là một trong bốn tên đại ác. Ðồ đệ đã là ác nhân thì sư phụ còn trên ác nhân một bậc, nghĩa là đại ác.
Ðoàn Dự cười hỏi:
- Sư phụ đã vậy, còn cô nương thì sao?
Chung Linh mặt đỏ lên, chúm môi huýt sáo, dường như trong lòng nàng rất cao hứng. Nàng đứng lên trở gót chạy xuống bếp rồi bưng lên một bát thang gà nói:
- Nồi canh gà này đã nấu nửa ngày trời để chờ ngươi tỉnh lại, thành ra cứ để lửa hoài.
Ðoàn Dự nói:
- Tiểu huynh không biết cảm ơn Linh muội đến chừng nào mà kể!
Chàng thấy Chung Linh bưng thang gà vào, toan cố gượng ngồi dậy, nhưng vết thương nơi ngực đau quá không chịu được, rên lên một tiếng.
Chung Linh vội nói:
- Ngươi đừng dậy nữa. Ðể ta bón cho cha nội tên ác nhân.
Ðoàn Dự bật cười hỏi:
- Sao lại gọi ta bằng cha nội tên ác nhân?
Chung Linh cười đáp:
- Ngươi là sư phụ ác nhân, thế chẳng phải cha nội ác nhân là gì?
Ðoàn Dự cười nói:
- Thế thì Linh Muội...
Chàng đang nói dở câu, Chung Linh cầm thìa canh đưa tới trước mặt chàng, nàng làm mặt giận ngắt lời:
- Ngươi lại sắp nói năng gì đó? Nhìn thìa canh nóng đây này, đổ vào mặt bây giờ.
Ðoàn Dự thè lưỡi ra nói:
- Không dám! Tại hạ không dám đâu. Tiểu nhưng nhưng! Ác nhân quả là lợi hại!