Lục Mạch Thần Kiếm

Chương 126 : Chung cô nương suýt bị móc tròng

Ngày đăng: 17:36 18/04/20


Chung Linh cười hích, suýt đổ chén thang gà xuống người Ðoàn Dự. Nàng vội lấy lại bình tĩnh, để thìa canh vào bên miệng Ðoàn Dự một cách chậm chạp.



Ðoàn Dự nuốt mấy thìa rồi nhìn thấy vẻ mặt Chung Linh tươi như ánh hồng buổi ban mai. Trên môi đọng mấy giọt mồ hôi lấm tấm.



Ðang tiết trời đại thử về tháng sáu, cánh tay nhỏ nhắn của Chung Linh thò ra ngoài tay áo, trong trắng như ngọc.



Ðoàn Dự đầu óc mơ màng, đột nhiên nghĩ bụng:



- Giả tỷ, lúc này người bón thang cho ta là Vương cô nương thì dù ta có phải nẫu ruột, nát gan cũng rất cam lòng.



Chung Linh thấy chàng cứ thộn mặt ra mà nhìn mình, nàng có hiểu đâu lúc này chàng đang nghĩ đến người khác, đôi môi nàng vẫn tủm tỉm cười hỏi:



- Có gì hay lắm sao mà nhìn người ta dữ vậy?



Ðoàn Dự toan trả lời bỗng nghe tiếng kẹt cửa rồi có người tiến vào.



Hai người này, một là Ðại Hán và một thiếu nữ.



Nàng con gái lên tiếng:



- Chúng mình hãy vào đây nghĩ một lúc.



Thanh âm của chàng trai đáp lại:



- Ðược rồi! Ðể cô nương khỏi mệt nhọc cõng tại hạ trên lưng đi lại, tại hạ áy náy vô cùng!



Thiếu nữ nói:



- Ðừng rườm lời nữa.



Ðoàn Dự nghe thanh âm hai người thì biết ngay là A Tử và Du Thản Chi. Chàng còn biết A Tử là con gái tư sinh của phụ thân mình, thì cô ta với mình cũng là anh em cùng cha, khác mẹ. Có điều cô này từ thuở nhỏ đã làm môn hạ phái Tinh Tú mà tiêm nhiễm tính nết gian ác, bướng bỉnh, điêu ngoa, ngang ngược. Phủ tiên Tiêu Lăng Thiên Lý, một trong Tứ ẩn nước Ðại Lý, bị cô ta làm nhục mà chết. Ðoàn Dự lại rất thân thiết với Tứ ẩn, Tam Công trong nước. Chàng nghĩ tới cái chết của Lăng Thiên Lý, đã không muốn nhìn mặt cô em tàn nhẫn ngang bướng này rồi. Huống chi, hôm qua, chàng đã giúp Tiêu Phong để đánh lại Du Thản Chi. Lúc này chàng đang bị trọng thương để gã thấy mặt thì mất mạng cũng chưa biết chừng.



Ðoàn Dự vội dơ ngón tay lên ra hiệu cho Chung Linh phải kín tiếng.



Chung Linh tự gật đầu, tay vẫn cầm bát thang gà không dám đặt xuống bàn, sợ phát ra tiếng động lọt vào tai mấy người mới đến.



Bỗng nghe phía ngoài A Tử cất tiếng gọi:



- Có ai trong ấy không?



Chung Linh đưa mắt nhìn Ðoàn Dự, vẫn im tiếng không trả lời.



Nàng nghĩ thầm:



- Thị này không chừng là Vương cô nương cũng nên. Thị đi cùng biểu ca nên Ðoàn lang không muốn để y thấy mặt. Nghĩ vậy, nàng cố ý nhìn lén cho thấy mặt Vương cô nương xem con người nguyệt thẹn hoa nhường thế nào mà khiến cho Ðoàn Dự phải điên đảo thần hồn. Nhưng nàng không dám rời chân cất bước.



Nàng nghĩ rằng:



- Nếu Ðoàn lang mà thấy mặt thị là có chuyện không hay, nên cứ để mặc A Tử la gọi. Chắc hai người kia gọi mãi không thấy ai rồi cũng bỏ đi.



A Tử càng gọi gắt hơn:



- Trong nhà này chết cả rồi hay sao mà không thấy đứa nào? Nếu không ra mau, bản cô nương sẽ phóng hoả đốt nhà!



Chung Linh lẩm bẩm:



- Con mụ Vương cô nương này ngang chướng thật!



Bỗng nghe Du Thản Chi khẽ nói:



- Ðừng lên tiếng! Lại có người đến nữa đó!



A Tử hỏi:



- Ai vậy? Bọn Cái Bang phải không?



Du Thản Chi đáp:



- Có đến bốn năm người. Có lẽ là tụi Cái Bang. Bọn chúng ở mé bên này đi tới.



A Tử nói:



- Mấy tên trưởng lão Cái Bang đối với công tử đã sinh lòng phản bạn. Nếu gặp bọn chúng thì hai ta đều nguy mất!



Du Thản Chi hỏi:



- Bây giờ biết làm thế nào?



A Tử đáp:



- Hãy vào phòng ẩn rồi sẽ tính. Công tử bị thương nặng lắm không thể động thủ với chàng được đâu.


- Ngươi nói cái gì? Ai là Vương cô nương?



Chung Linh đáp:



- Cô... Cô không phải là Vương cô nương ư? Vậy cô là ai?



A Tử tủm tỉm cười nói:



- Ta cùng vị công tử đây tuy là người nhà nhưng ta không phải họ Vương. Nếu y muốn ta là họ Vương thì ta bảo câu gì cũng phải tuân theo không được trái lệnh.



Du Thản Chi trống ngực đánh thình thình. Gã nghe A Tử nói câu này thì dường như mình phải vĩnh viễn theo ý nàng. Có thể nàng mới chịu hạ mình để kết lứa đôi.



Bất giác gã hốt hoảng la:



- Ðoàn... Ðoàn...



Rồi không nói hết lời được.



A Tử đặt Du Thản Chi xuống đất để gã ngồi tựa gốc cây rồi nói:



- Ðã thế, công tử phải móc mắt con bé kia đi!



Du Thản Chi dạ một tiếng rồi vươn tay ra nắm lấy đầu Chung Linh.



Chung Linh hốt hoảng kêu rú lên:



- Ðừng móc mắt ta! Ðừng móc mắt ta!



Ðoàn Dự nằm thẳng cẳng dưới đất, thần trí đã mê man. Nhưng chàng còn biết rằng hai người kia đang chực móc mắt Chung Linh để làm mắt giả cho A Tử. Chàng biết rõ Chung Linh đã thoát thân rồi, chỉ vì muốn cứu mình mà mắc bẫy.



Chàng liền hít mạnh một hơi chân khí rồi la lên:



- Các ngươi... móc luôn cả mắt ta đây nữa! Chúng ta là người một nhà... thêm vào càng tốt...



A Tử không hiểu chàng nói gì, cũng không hỏi nữa, lên tiếng giục Du Thản Chi:



- Sao ngươi chưa động thủ?



Du Thản Chi "dạ" một tiếng, kéo Chung Linh lại gần, giơ ngón tay trỏ ra toan móc mắt Chung Linh.



Bỗng nghe thanh âm một người đàn bà la lên:



- Trời ơi! Các ngươi làm chi vậy?



Du Thản Chi ngẩng đầu lên, lập tức sắc mặt xám ngắt. Gã thấy dưới gốc cây liễu bên khe suối có hai chàng trai và bốn cô gái đứng đó.



Hai chàng trai là Tiêu Phong và Hư Trúc. Còn bốn cô gái là Tứ kiếm: Mai, Lan, Cúc, Trúc.



Tiêu Phong nhanh mắt, vừa nhìn đã biết ngay là Ðoàn Dự nằm dưới đất. Ông vội nhảy phóc tới ẵm Ðoàn Dự lên, chau mày nói:



- Vết thương lại vỡ, ra nhiều máu lắm!



Ông quỳ chân trái xuống, để tựa người chàng lên đùi đặng nhìn vết thương.



Hư Trúc chạy lại gần nhìn vết thương Ðoàn Dự nói:



- Ðại ca bất tất phải hoang mang. Thuốc "Cửu chuyền hùng xà hoàn" của tiểu đệ trị thương rất linh nghiệm.



Hư Trúc nói xong, giơ tay ra điểm vào vết thương Ðoàn Dự để cầm máu, rồi lấy "Cửu chuyền hùng xà hoàn" cho chàng uống.



Ðoàn Dự sắc mặt lợt lạt, thoáng lộ nụ cười nói:



- Ðại ca! Nhị ca! Ðừng để chúng móc mắt Chung cô nương!



Tiêu Phong và Hư Trúc đồng thời nhìn về Du Thản Chi.



Du Thản Chi trong lòng sợ hãi đang nắm đầu Chung Linh vội buông ra.



A Tử nghe biết rõ là thanh âm của Tiêu Phong liền hỏi:



- Tỷ phu! Tỷ nương lúc lâm tử đã dặn tỷ phu những gì? Tỷ phu đánh chết Tỷ nương, rồi những lời dặn dò cũng quên luôn cả hay sao?



Tiêu Phong nghe A Tử nhắc đến A Châu thì vừa thương tâm vừa oán hận, ông hắng giọng một tiếng chứ không trả lời.



A Tử lại nói:



- Tỷ phu chẳng chiếu cố gì đến ta. Ðinh lão quái làm ta đui mắt, tỷ phu cũng chẳng quan tâm. Tỷ phu! Ai cũng bảo tỷ phu là đệ nhất đại anh hùng ngày nay, thế mà chẳng bảo vệ được cho đứa em bé nhỏ. Chẳng lẽ tỷ phu không có bản lãnh đáng kể chăng? Hừ! Rõ ràng Ðinh lão quái không địch nổi tỷ phu thì bản lãnh tỷ phu không phải tầm thường. Có điều tỷ phu chẳng muốn nhìn nhõi gì đến ta hay bảo vệ cho ta mà thôi.



Tiêu Phong nói:



- Ngươi đột nhiên không từ biệt bỏ đi thì ta biết là ngươi đi đâu? Nhưng cặp mắt ngươi bị đui mù mà trách ta là bảo vệ không chu toàn thì lòng ta thực cũng áy náy.