Lục Mạch Thần Kiếm

Chương 127 : Nhìn cảnh cũ đau lòng hào kiệt

Ngày đăng: 17:36 18/04/20


Ban đầu Tiêu Phong thấy A Tử làm điều càn rỡ, sai người móc mắt Chung Linh thì trong lòng tức giận vô cùng, nhưng ông thấy cặp mắt nàng vô thần, lại nhớ ngay tới lời dặn của A Châu lúc lâm tử mà không bao giờ ông quên được. Thảm kịch dĩ vãng lại hiện ra trước mắt.



Hôm ấy trời đang mưa to gió lớn, A Châu bị ông đánh lầm một đòn trí mạng bên cầu đá xanh. Nàng nói: Tiểu Muội chỉ có một đứa em cùng cha khác mẹ sinh ra từ thuở nhỏ, hai chị em không được ở với nhau, khẩn cầu Kiều ca ca chiếu cố cho y. Tiểu muội vẫn lo lắng là y đi theo một đường lối khác. Rồi ông bảo nàng: Ðừng nói một điều, ngay trăm ngàn điều, tiểu huynh cũng ưng chịu. Thế mà A Tử suốt đời chạy theo con đường khác lại hỏng đến cả hai mắt.



Ông lẩm bẩm:



- Bất luận y làm nên tội vạ gì mà mình không bảo vệ cho y được chu đáo cũng là trái với lời hứa trước.



Tiêu Phong nghĩ tới đây, trong lòng chua xót, nét mặt ôn hòa trở lại.



A Tử tuy không nhìn thấy mặt Tiêu Phong, nhưng nàng ở với ông lâu ngày nên đã hiểu rất rõ tính tình ông, chỉ cần nhắc đến A Châu thì dù việc khó đến đâu, ông cũng thuận theo.



Nàng căm hận Chung Linh mắng mình là đứa đui mù, nàng rủa thầm:



- Ta phải cho mi nếm cái mùi vị làm kẻ đui mù mới được.



Nàng liền mặt buồn rười rượi thở dài, nhìn Tiêu Phong nói:



- Tỷ phu ơi! Mắt tiểu muội đui mù rồi, chẳng nhìn thấy chi hết. Thà là chết đi còn hơn.



Tiêu Phong an ủi nàng:



- Ngươi hãy theo gia gia quay về nước Ðại Lý. ở nơi vương phủ cực kỳ phồn hoa phú quý trăm, ngàn kẻ hầu người hạ thì dù đui mắt tưởng cũng không đến nỗi khó chịu cho lắm.



A Tử nói:



- Mẫu thân tiểu muội không phải là một vị vương phi chân chính. Tiểu muội về Ðại lý, càng xảy ra bo nhiêu sự bất ngờ phiền phức. Huống chi mình lại đui mù thì khó lòng đề phòng được kẻ khác âm mưu ám hại.



Tiêu Phong thấy lời nàng nói cũng có lý, liền bảo:



- Vậy ngươi theo ta về Nam Kinh, ta phái người phục thị ngươi, thì chẳng còn lo gì nữa, hơn là dấn thân vào những cuộc phong ba trên chốn giang hồ.



A Tử nói:



- Lại trở về vương phủ của tỷ phu ư? Trời ơi! Trước kia, tiểu muội chưa bị đui mắt mà còn buồn đến sinh bệnh, bây giờ còn về đó làm chi nữa? Tỷ phu lại chẳng giống như Vương bang chúa. Vương chưởng môn kia nhất thiết y đều phải nghe tiểu Muội, không dám trái lệnh, vậy tiểu Muội thà rằng chịu trôi nổi trên chốn giang hồ điên đảo, còn có được một chút sinh thú.



Tiêu Phong liếc mắt nhìn Du Thản Chi nghĩ bụng:



- Vụ này mình chẳng nên gây vào nữa. Xem chừng A Tử thân thiết với anh chàng Vương bang chúa Cái Bang kia lắm.



Rồi ông chợt cảm thấy có điều gì càng thêm chán ghét Du Thản Chi, quay nhìn ra phía khác hỏi:



- Ngươi đã hỏi lai lịch vị Vương huynh kia bao giờ chưa?



A Tử đáp:



- Dĩ nhiên là tiểu muội đã hỏi rồi. Có điều nói về lai lịch một cá nhân nào, chưa chắc đã tin vào đó cả được. Ngay như tỷ phu, trước kia, làm Bang chúa Cái Bang có chịu nói cho người ngoài biết mình là người Khất Ðan không?



Tiêu Phong thấy nàng nói câu nào cũng có châm chọc mình thì rất là khó chịu. Ông chỉ đằng hắng một tiếng rồi không nói gì nữa. Ông không quyết định được là có nên bỏ mặc A Tử đi theo Vương Tinh Thiên nữa hay thôi.



A Tử lại nói:



- Tỷ phu! Tỷ phu không ngó ngàng gì đến tiểu muội nữa ư?



Tiêu Phong chau mày hỏi lại:



- Ngươi muốn ta làm gì cho ngươi bây giờ?



A Tử đáp:



- Việc này dễ lắm! Tỷ phu móc cặp mắt vị tiểu cô nương kia, làm mắt giả cho tiểu Muội.


A Tử sẵng giọng:



- Ði thì đi chứ cần gì?



Rồi nàng hùng hục bước đi. Không ngờ đang lúc nóng giận nàng đi lẹ quá, va đầu vào cửa đánh "binh" một tiếng. Nàng vẫn không nói gì, sờ soạng tìm đường rồi vẫn hấp tấp chạy đi.



Tiêu Phong thấy thế không khỏi đau lòng. Ông chạy lại nắm lấy vai nàng ôn tồn hỏi:



- A Tử! Ngươi có đau không?



A Tử quay lại, nhảy xổ vào lòng ông rồi khóc rống lên.



Tiêu Phong khẽ vỗ lưng nàng nói nhỏ:



- A Tử! Ta đối với ngươi tàn bạo như thế là không phải .



A Tử vừa khóc vừa nói:



- Tỷ phu biến tính rồi! Tỷ phu biến tính rồi! Tỷ phu đối với tiểu muội không được như trước nữa.



Tiêu Phong nói:



- Ngươi hãy ngồi xuống đây uống trà đã.



Rồi ông cầm chén trà để vào bên miệng A Tử. Tay trái ông ôm lấy lưng nàng. Ta nên nhớ rằng, ngày trước A Tử bị Tiêu Phong đánh gãy xương sườn, ông săn sóc nàng hơn một năm trời. Nào bón cơm nước, nào thay quần áo, chải đầu rẽ tóc. Bất cứ việc gì cũng làm cho nàng. Một là ông nhớ tới lời dặn của A Châu, hai là nhận mình quá nặng tay làm nàng bị thương, nên ông tận tâm phục thị, coi nàng như cô em út, tuyệt không nghĩ đến tình trai gái.



Ngày ấy A Tử bị gãy xương sườn không thể ngồi được. Khi ông đổ thuốc cho nàng, bao giờ cũng phải một tay giữ người nàng rồi thành thói quen. Bây giờ ông cho nàng uống trà cũng giữ như vậy.



A Tử ở trong tay Tiêu Phong uống trà trong lòng vui sướng mỉm cười hỏi:



- Tỷ phu! Bây giờ tỷ phu còn đuổi tiểu muội nữa không?



Tiêu Phong buông nàng ra, quay lại đặt chén trà lên bàn.



Lúc này trời đã gần tối, đột nhiên mắt ông chạm phải hai tia nhỡn quang hung dữ đầy vẻ oán hờn chiếu thẳng vào mặt ông.



Tiêu Phong cũng hơi rùng mình nhìn ra thì là Du Thản Chi đang ngồi dưới đất góc nhà. Gã nghiến răng ken két, mũi thở phập phồng, dường như muốn nhảy xổ lại cắn ông.



Tiêu Phong tự hỏi:



- Không hiểu gã này lai lịch ra sao? Mà ở đâu gã cũng có thái độ cổ quái?



Bỗng nghe A Tử lại hỏi:



- Tỷ phu! Tiểu muội phá vỡ cái xe làm gì mà tỷ phu cáu giận thế?



Tiêu Phong thở dài đáp:



- Ðây là nhà nghĩa phụ, nghĩa mẫu ta. Ngươi đập tan cái xe của nghĩa mẫu ta, khiến cho ta phải đau lòng.



Mọi người giật mình kinh hãi.



Ðoàn Dự hỏi:



- Có phải đại ca đã cứu tiểu đệ đem về đây không?



Tiêu Phong gật đầu đáp:



- Phải rồi!



Ông cầm con cọp bằng cây đặt lên bàn tay to tướng.