Lục Mạch Thần Kiếm
Chương 128 : Dời phật địa đau lòng hư trúc
Ngày đăng: 17:36 18/04/20
Lúc này trời đã tối mịt.
Cúc kiếm thắp ngọn đèn dầu lên ánh đèn lửa vàng khè in bóng Tiêu Phong lớn như ông Hộ pháp vào bức tường đất. Tay ông bóp khẽ một cái, con cọp nhỏ bằng cây nát ra như cám. Ông từ từ mở bàn tay ra, mặt lộ vẻ thương tiếc.
Mắt ông dịu hiền nói:
- Nghĩa phụ nghĩa mẫu cho ta con cọp này khi ta mới lên năm. Khi đó, ta kêu nghĩa phụ bằng gia gia... bên ngọn đèn dầu này, gia gia ngồi đẽo con cọp. Má má ngồi trong chiếc xe này. Ta ngồi dưới chân gia gia, nhìn thấy con cọp đã có tai có mũi, ta thích quá...
Bọn Ðoàn Dự và Hư Trúc đều biết Tiêu Phong gặp cơn bất hạnh rồi được vợ chồng Kiều Tam Hoè nuôi nấng cho ông khôn lớn. Nhưng cha ruột ông là Tiêu Viễn Sơn lại giết chết vợ chồng Kiều Tam Hoè. Lúc này, ông nhớ tới nguồn ân ái của cha mẹ nuôi đối với ông mà ông khôn xiết ngậm ngùi thương cảm!
Nguyên lúc vị Thần tăng vô danh kia đang thuyết pháp cho mọi người nghe thì Cưu Ma Trí đột nhiên hạ độc thủ đả thương Ðoàn Dự.
Vô danh lão tăng liền phất tay áo bào đẩy Cưu Ma Trí ra xa mấy trượng.
Cưu Ma Trí không dám chần chờ nữa, băng mình chạy xuống núi dông tuốt.
Tiêu Phong thấy Ðoàn Dự bị trọng thương, vội vàng lại cứu cấp.
Huyền Sinh đại sư chùa Thiếu Lâm đã đưa linh dược trị thương, nhưng Ðoàn Dự bị chiêu "Hoả diệm đao" của Cưu Ma Trí cực kỳ lợi hại. Giả tỷ, nội lực chàng không được thâm hậu, ánh kình tự nhiên phát sinh đề kháng thì thế nào đao này đã làm chàng chết uổng mạng ngay đương trường.
Lúc ấy, Tiêu Phong lại trị thương cầm máu, vận khí để tiếp tục cho chàng thì bên này Tiêu Viễn Sơn cùng Mộ Dung Bác đã sụp lạy Thần tăng xin làm đồ đệ và chính thức quy y cửa Phật.
Tiêu Phong thấy giữa nơi hoang dã, luồng gió núi thổi lên mãnh
(Thiếu 1/2 trang)
- Phụ thân mình đã cao niên, bây giờ không được tương kiến thì ngày sau e rằng cũng khó lòng gặp kỳ trùng hội.
Ông lại nghĩ đến mình đang làm Nam Viện đại vương nước Ðại Liêu, nhận trọng trấn giữ biên cương. Ông định bụng: Nếu nhà Ðại Tống dẫn quân xâm lấn Ðại Liêu thì mình điều binh khiển tướng, ngăn cản Nam quân không cho Bắc tiến. Còn hoàng thượng Ðại Liêu có phát binh đánh Tống, mình cũng cực lực can ngăn.
Tiêu Phong còn đang ngẫm nghĩ, bỗng nghe có tiếng chân người vang lên. Bảy tám vị lão tăng từ trong chùa đi ra.
Chính là bọn Thần Quang thượng nhân, Triết La Tinh mấy vị cao tăng bên ngoài trở về bản tự. Bọn Huyền Tịch, Huyền Sinh theo ra tiễn chân.
Ba La Tinh đứng ở phía sau Huyền Tịch. Ai nấy đều chắp tay tiễn khách.
Triết La Tinh nói:
- Sư đệ! Bữa nay ta từ biệt trở về Thiên Trúc. Từ đây, quan san muôn dặm, biết ngày nào cho được trùng phùng? Sư đệ quyết ý không trở về cố hương nữa, định bỏ mình ở Trung Nguyên hay sao?
Ba La Tinh cười đáp:
- Sao sư huynh còn chưa giác ngộ? Thiên Trúc cũng là Trung Thổ mà Trung Thổ cũng là Thiên Trúc. Trước kia Ðạt Ma tổ sư cũng đã đông lai đấy thôi!
Triết La Tinh trong lòng rung động nói:
- Một lời của sư đệ chỉ điểm làm cho ta tỉnh ngộ. Ngươi không phải là sư đệ ta nữa mà là sư phụ ta.
Ba La Tinh tươi cười nói:
- Vào cửa thiền, chẳng phân biệt kẻ trước người sau, cùng là giác ngộ sớm hay muộn. Sớm cũng hay mà muộn cũng hay, hễ giác ngộ là được.
Hai người trông nhau tươi cười, mấy chục năm trời là sư huynh sư đệ, đến bây giờ mới chân chính không trái tâm tư của mình.
Tiêu Phong ẩn mình một bên chờ cho bọn Thần Quang, Ðạo Thanh, Triết La Tinh xuống núi rồi, ông mới từ từ theo sau.
A Tử chúm môi nói:
- Con nha đầu thối tha kia! Mi đã biết là ta mắng mi lắm miệng, sao mi còn nói ra? Bọn mi bốn đứa, đều lẻo mép và hay nói leo. Chủ nhân mi đang nói chuyện với bọn ta mà tụi mi cũng dúng miệng vào?
Bỗng ngoài cửa sổ có thanh âm thiếu nữ nói vọng vào:
- Ðoàn cô nương! Sao cô nương lại mắng tỷ tỷ tại hạ? Cô nương nên biết rằng chính tại hạ giữ chìa khoá Thần nông và cung Linh Thứu. Nếu cô nương muốn chủ nhân tại hạ chữa mắt cho thì phải tay tại hạ về Thần nông các, tìm sách thì không xong.
Người nói đó chính là Cúc kiếm.
A Tử run lên lẩm bẩm:
- Con nha đầu thối tha này chỉ sợ nói thực. Nhà sư chết băm chết bầm kia chưa kịp chữa mắt cho mình, thì mình không thể làm mất lòng con nha đầu này được, vì nó có thể thọc gậy bánh xe bằng cách ngấm ngầm đổi thuốc làm hư công cuộc chữa mắt cho mình. Chà! Ðể bản cô nương chữa mắt xong rồi sẽ cho tụi mi biết thủ đoạn của ta. Ðoàn Dự nhìn Lan kiếm nói:
- Ða tạ tỷ tỷ đã cho hay tin đó.
Rồi chàng quay lại hỏi với Tiêu Phong:
- Ðại ca! Có phải cả bọn Mộ Dung công tử đều qua Tây Hạ cả không?
Tiêu Phong gật đầu đáp:
- Ðúng thế! Tiểu huynh cũng nghe mong manh. Lúc Mộ Dung cáo từ phụ thân, y có nói là đi Tây Hạ.
Ðoàn Dự trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Bọn y đi Tây Hạ có việc gì?
Hư Trúc nói:
- Tam đệ! Vụ này tiểu huynh biết rõ. Tiểu huynh nghe Công Dã Càn bảo trưởng lão Cái Bang: bọn chúng giữa đường gặp một tên đệ tử Cái Bang ở Tây Hạ quay về Trung Nguyên lấy được tấm bản văn của quốc vương Tây Hạ đem về. Trong bản văn nói công chúa đã tới tuần cập kê, định kén rể vào ngày trung thu tháng tám, có mời anh hùng hào kiệt khắp thiên hạ thi văn, diễn võ, để kén kẻ sĩ tài mạo song toàn vào làm phò mã.
Trúc kiếm đứng ngoài cửa cũng nói chõ vào:
- Sao chủ nhân không qua Tây Hạ thử coi. Nếu Tiêu đại hiệp cùng Ðoàn công tử không tranh đoạt thì chủ nhân có thể trúng tuyển làm phò mã Tây Hạ như trở bàn tay.
Bốn ả Mai, Lan, Cúc, Trúc tính tình vui vẻ. Ðồng Mỗ coi bốn cô như con cháu. Tuy tiếng là chủ bộc mà thực ra như tình bà cháu. Trước kia Ðồng Mỗ nghiêm khắc, bốn chị em cô còn sợ hãi, không dám phóng túng. Nhưng Hư Trúc rất ôn hoà, lại có vẻ kính cẩn họ, nên mấy cô không còn uý kỵ nữa.
Hư Trúc nghe Trúc kiếm nói vậy thì xua tay gạt đi:
- Không được! Không được! Ta là người xuất...
Y muốn nói là người xuất gia nhưng chưa dứt lời thì trong phòng Lan kiếm, Trúc kiếm, ngoài phòng Mai kiếm, Cúc kiếm đã đồng thời cùng cười ồ.
Hư Trúc thẹn quá đỏ mặt lên, ngoảnh lại nhìn trộm Chung Linh thì thấy nàng ngây người ra ngó Ðoàn Dự, dường như không để ý gì đến câu nói của mình.
Ðột nhiên y động tâm tự nghĩ:
- Mình đã cùng Mộng Cô chạm mặt nhau tại nhà hầm nước đá, trong Vương cung nước Tây Hạ. Không chừng lúc này Mộng Cô còn ở Linh Châu cung. Tam đệ đã không chịu nói cho mình biết nàng ở đâu? Chi bằng mình qua Tây Hạ để dò la tin tức.
Hư Trúc còn đang ngẫm nghĩ thì Ðoàn Dự hỏi:
- Nhị ca! Cung Linh Thứu của nhị ca ở gần nước Tây Hạ. Nay nhị ca có trở về thì cũng nên qua nước Tây Hạ một chuyến xem sao. Nên chăng? Trúc kiếm tỷ tỷ muốn nhị ca đi làm phò mã. Tuy đó là câu nói đùa nhưng tiểu đệ tưởng ngày trung thu tháng tám, hào kiệt bốn phương đều tới tụ hội ở Linh Châu. Thiệt là một cảnh náo nhiệt. Cả đại ca nữa. Ðại ca bất tất phải về Nam Kinh làm chi. Chúng ta cùng nhau đến chơi Tây Hạ một chuyến. Ðồng thời trở về cung Linh Thứu để thăm phong cảnh thiên sơn, và thưởng thức thứ rượu của Ðồng Mỗ đã cất trăm năm, thiệt là một phen khoái lạc.