Lục Mạch Thần Kiếm
Chương 137 : Mất nội lực nhà sư tỉnh ngộ
Ngày đăng: 17:37 18/04/20
Quan Thượng thư bộ Lễ đứng bên ngự toạ, mở cuốn trục ra lớn tiếng đọc:
- Thuận thiên thừa vân, Quảng Thánh thần võ Tây Hạ Hoàng đế xuống sắc chỉ: "Các khanh nghe lời hiệu triệu, từ xa đến đây, trẫm rất khen ngợi và ban ngự yến. Khâm thư"
Mọi người đứng dậy tạ ơn.
Hoàng đế nâng ly để lên môi ra hiệu rồi dời chỗ ngồi quay về nội đường.
Bọn nội thị cũng theo sau.
Ai nấy đều ngạc nhiên không ngờ vị Hoàng đế này chẳng nói một câu mà cũng không uống một ly rượu, chỉ ra thi lễ tiếp khách rồi trở vào cung ngay.
Mọi người đều tự hỏi:
- Sao nhà vua chẳng nhìn một ai thì biết mình thế nào được? Cách tuyển lựa phò mã chẳng hiểu theo phương pháp nào?
Quan Thượng thư bộ Lễ lên tiếng:
- Xin mời các liệt vị tuỳ tiện ăn uống.
Nhà bếp đưa các thức ăn lên. Tây Hạ là một nơi rất giả lạnh, ngày thường chỉ lấy thịt bò, thịt cừu làm món ăn chính.
Bữa ngự yến trong hoàng cung cũng rất nhiều thịt bò, thịt cừu.
Mộc Uyển Thanh thấy bọn Tiêu Phong đứng chầu hầu một bên, trong lòng rất lấy làm n, khẽ nói:
- Tiêu đại ca! Hư Trúc nhị ca! Các vị ngồi cả xuống đây uống rượu.
Tiêu Phong cùng Hử Trúc mỉm cười lắc đầu.
Mộc Uyển Thanh biết Tiêu Phong thích rượu liền nghĩ ra một kế vẫy tay nói:
- Rót rượu đi!
Tiêu Phong vâng lời, rót rượu vào bát.
Mộc Uyển Thanh nói:
- Ngươi hãy uống thử đi!
Tiêu Phong sướng quả, đưa bát rượu lên, miệng uống một hơi cạn sạch.
Mộc Uyển Thanh lại hô:
- Ngươi uống nữa đi.
Tiêu Phong lại uống thêm một bát.
Vương tử nước Thổ Phồn ngồi bàn tiệc bên Ðông uống mấy hớp rượu rồi gắp một miếng thịt bò lớn lên ăn. Y ăn thịt rồi, còn lại miếng xương. Chẳng hiểu vô tình hay hữu ý, liệng về phía Mộc Uyển Thanh. Kình phong rít lên veo véo, nội lực y thiệt vào hạng ghê gớm.
Chu Ðan Thần giơ quạt lên quạt một cái. Khúc xương bò bay lộn trở về nhằm bắn vào Tôn Tân Vương tử. Một tên võ sĩ Thổ Phồn vươn tay ra chụp lấy, chưi đổng một câu, rồi cầm lấy một chiếc bát lớn liệng lại Chu Ðan Thần.
Ba Thiên Thạch phóng chưởng ra. Chiếc bát còn lơ lửng trên không đã bị chưởng phong đạp vỡ tan tành thành mấy chục mánh. Những mánh bát nhằm bắn vào bọn võ sĩ Thổ Phồn.
Một tên võ sĩ Thổ Phồn vội cởi áo ngoài ra phất một cái, cuốn hết mấy chục mánh bát vỡ vào trong áo. Thủ pháp gã rất là lanh lẹ.
Mọi người lúc đến hoàng cung dự yến cũng đã nghĩ đến cuộc hội họp này chẳng có gì là hứng thú, yến ẩm cũng chẳng có gì là ngon lành. Họ cầm chắc trong yến tiệc sẽ xảy ra cuộc tranh đấu. Nhưng họ không ngờ người ta chưa nói đã đánh, chưa hầm hè đã động thủ.
Mọi người nhốn nháo cả lên. Những tiếng đĩa bát chạm nhau choang choảng.
Bỗng thấy Cưu Ma Trí lên tiếng:
- Cô nương chỉ nói đúng có một nửa. Ta tuy là ác tăng, nhưng Ðoàn công tử không phái chết vì tay ta.
Vương Ngọc Yến cả kinh hỏi lại:
- Chẳng lẽ... biểu ca ta đã hạ độc thủ? Lòng dạ y lại độc đến thế?
Giữa lúc ấy Ðoàn Dự cũng tỉnh lại, nghe tiếng Vương Ngọc Yến nói bên tai thì trong bụng rất mừng. Chàng lại cám thấy người mình đang được nàng ôm vào lòng, nên chàng không dám nhúc nhích, sợ nàng phát giác rồi đẩy mình ra.
Bỗng Cưu Ma Trí lại nói tiếp:
- Ðoàn lang của cô nương chẳng những không mất mạng về tay ác tăng mà trái lại suýt nữa ác tăng bị uổng mạng về tay Ðoàn lang.
Vương Ngọc Yến sa nước mắt nói:
- Ðến lúc này mà lão còn nói giỡn được ư? Lão không biết ta đây lòng đau như cắt? Sao lão không bóp cổ ta chết nốt đi cho rồi? Ðể ta theo Ðoàn lang xuống cửu tuyền.
Ðoàn Dự nghe miệng nàng nói ra những câu ân tình thắm thiết thì trong lòng sung sướng vô cùng.
Cưu Ma Trí tuy mất hết nội lực nhưng tâm thần hắn vẫn rất tỉnh táo và kiến thức vẫn siêu phàm như cũ. Hắn nghe rõ Ðoàn Dự cố nín thở rất khẽ thì biết ngay chỗ dụng ý của chàng, liền thở dài nói:
- Ðoàn công tử! Ta nghĩ lầm, học cả bảy mươi hai môn tuyệt kỹ phái Thiếu Lâm, suýt nguy hiểm đến tính mạng. Nếu không được công tử hút nội lực đi thì đến phát điên lên mà chết. Bây giờ tuy ta đã mất hết võ công, nhưng còn bảo toàn được tính mạng. Vậy ta phái tạ ơn công tử đã cứu sống cho.
Ðoàn Dự vốn là người quân tử khiêm nhượng, nghe Cưu Ma Trí chuyện tạ ơn không nhịn được nữa, liền nói:
- Ðại sư bất tất quả khiêm nhượng. Tại hạ có tài đức gì mà dám tự nhận là đã cứu
được tính mạng cho đại sử?
Vương Ngọc Yến đột nhiên thấy Ðoàn Dự lên tiếng thì nỗi mừng biết lấy chi cân. Nhưng nàng hiểu ngay là chàng cố ý không nhúc nhích để cho mình ôm lấy người chàng thì bất giác thẹn đỏ mặt lên, vội vàng đứng dậy tựa vào thành giếng.
Cưu Ma Trí nói:
- Lão tăng tuy là đệ tử nhà Phật nhưng lòng hiếu thắng còn mạnh hơn cả người thường, cái quả ngày nay là do cái nhân ba mươi năm trước mà ra. Hỡi ơi! Bây giờ còn biết nói sao được nữa?
Ðoàn Dự trong lòng hoang mang không hiểu được Vương Ngọc Yến có giận mình không? Chàng nghe Cưu Ma Trí nói mấy câu chản đời bỗng sinh dạ đồng tình với hắn, liền hỏi:
- Sao đại sử lại thốt ra những lời chản nản như vậy? Lúc nãy trong người đại sư khó chịu lắm hiện bây giờ đã đỡ chưa?
Cưu Ma Trí yên lặng hồi lâu không đáp. Hắn ngấm ngầm vận khí thì quả nhiên công trình mấy chục năm tu luyện bị mất hết trong một lúc. Nhưng hắn nguyên là người đại trí tuệ. Về Phật học cũng rất là sâu rộng, chỉ vì luyện nhiều nội công mà lòng hiếu thắng trở nên cực thịnh, đồng thời, tấm lòng hướng về Phật sinh ra hững hờ.
Bữa nay ngồi trong đống bùn lầy, hắn chợt tỉnh ngộ lẩm bẩm:
- Nhà Phật giới tham, giới sân, giới si, giới vọng mà mình đã đều phạm vào. Bữa nay, võ công mất hết. Biết đâu đó chẳng là Phật Tổ điểm hoả cho mình biết cái tà quy chính?
Hắn nghĩ lại từ đầu, tưởng đến những hành động trong mấy chục năm, mồ hôi toát ra đầm đìa. Hắn vừa xấu hổ vừa đau lòng.
Ðoàn Dự thấy Cưu Ma Trí không trả lời liền hỏi Vương Ngọc Yến:
- Mộ Dung công tử đâu rồi?
Ngọc Yến "Ồ" lên một tiếng, rồi đáp:
- Biểu ca tiểu muội ư? Trời ơi! Suýt nữa tiểu muội quên mất!
Ðoàn Dự nghe nàng nói đến câu: "Suýt nữa tiểu muội quên mất" thì mừng rỡ quả. Chàng biết là trước nay nàng để hết tâm trí vào Mộ Dung Phục mà hiện giờ hàng nửa ngày, nàng đã không nghĩ tới y nữa. Như vậy đủ tỏ nàng chí thành để tâm đến mình thay thế vào con người Mộ Dung Phục ngày trước.