Lục Mạch Thần Kiếm

Chương 138 : Vào gác phượng quần hùng khiếp vía

Ngày đăng: 17:37 18/04/20


Ðoàn Dự đang lấy làm khoan khoái trong lòng thì Cưu Ma Trí lại lên tiếng:



- Công tử là người nhân hậu, sau này tất được hưởng hạnh phúc dồi dào. Lão tăng hôm nay xin cáo biệt. Từ đây về sau xa cách ngàn trùng, e rằng khó có ngày tái ngộ nữa. Cuốn kinh này xin gửi lại công tư. Nếu khi nào tiện dịp, nhờ công tư trả lại chùa Thiếu Lâm giùm cho. Lão tăng kính chúc hai vị nâng án ngang mày, trăm năm đầu bạc.



Cưu Ma Trí nói xong, đưa cuốn "Dịch cân kinh" giao lại cho Ðoàn Dự.



Ðoàn Dự hỏi:



- Bây giờ đại sư định về Thổ Phồn ư?



Cưu Ma Trí đáp:



- Cái đó chưa nhất định. Lão tăng hay đâu chầu đấy, về cũng nên mà không về cũng chưa biết chừng.



Ðoàn Dự hỏi:



- Vương tử bên quý quốc đang đến Tây Hạ cầu thân với công chúa. Ðại sư không chờ xong việc này rồi hãy đi ư?



Cưu Ma Trí mỉm cười nói:



- Lão tăng muốn làm người thoát tục thì còn chen chân vào chốn bụi trần làm chi. Từ đây lão tăng hạc nội mây ngàn tới đâu hay đó. Lão nói xong cầm đầu dây rút thư thì biết là đầu trên đã buộc vào một khối đã lớn. Lão liền từ từ bám vào dây trèo lên.



Cưu Ma Trí nhân kỳ giác ngộ này sau quả nhiên thành một bậc cao tăng nước Thổ Phồn.



Ðoàn Dự cùng Vương Ngọc Yến ngồi đối diện nhau yên lặng không nói câu gì nghe rõ cả từng hơi thở. Tuy hai người ở chốn bùn lầy mà trong lòng cực kỳ hoan lạc, chẳng ai muốn ra khỏi giếng khô này nữa. Hai người từ từ giơ tay ra nắm lấy tay nhau, tâm đầu ý hiệp, hai trái tim cùng hoà một nhạc điệu êm đềm.



Hồi lâu Vương Ngọc Yến mới lên tiếng:



- Ðoàn lang! Tiểu Muội e rằng Ðoàn lang bị thương ở cổ họng. Chúng ta phái đi lên trên xem sao?



Ðoàn Dự đáp:



- Ta chẳng thấy đau đớn chút nào hết, cần gì phái lên vội!



Vương Ngọc Yến dịu dàng nói:



- Ðoàn lang đã không muốn lên thì tiểu muội cũng ở lại đây bầu bạn với chàng.



Ðoàn Dự thấy điều gì nàng cũng theo ý mình, không muốn phản đối, thì chàng lại chiều ý nàng, cười nói:



- Nhưng để Yến muội ngồi mãi trong bùn lầy há chẳng tội nghiệp ư?



Rồi tay trái chàng ôm lấy tấm lưng thon của Vương Ngọc Yến, tay phái kéo đầu dây. Sức chàng mạnh vô cùng, chỉ hơi chuyển mình một cái là đã cao lên mấy thước.



Ðoàn Dự rất lấy làm kỳ, chàng có biết đâu mình đã hút thêm được toàn bộ công lực của Cưu Ma Trí. Hơn nữa lòng chàng khoan khoái, tinh thần phấn khởi nên khí lực gia tăng rất nhiều.



Hai người ra khỏi giếng rồi. Ánh dương quang chiếu vào mặt đối phương trông rất lem luốc. Hai người cùng hiểu là mặt mình cũng vậy thì không khỏi bật cười. Chàng và nàng tìm đến chỗ khe suối nhỏ, để cả quần áo lội xuống nước tắm rữa đồng thời giặt giũ quần áo cho sạch.



Vương Ngọc Yến đã hết nội lực, may mà gặp tiết Trung thu trời chưa giá lạnh nên còn chịu đựng được khi dầm mình xuống nước suối.



Hai người đầm đìa những nước ở dưới suối bước lên lại nhớ đến đêm trước Ðoàn Dự rớt xuống hồ. Cũng trong tình trạng này nhưng tâm tình lại khác hẳn, tưởng chừng như đã đổi sang cuộc đời mới.



Vương Ngọc Yến nói:



- Chúng ta ở trong hoàn cánh này mà để cho người ngoài trông thấy thì thật thẹn chết đi được.



Ðoàn Dự nói:



- Vậy chúng ta ở đây phơi nắng cho khô đi, chờ đến tối hãy về.



Vương Ngọc Yến gật đầu khen phái rồi tựa vào bên táng đã núi.



Ðoàn Dự ngắm nghía nàng thấy người đẹp như ngọc, tóc xanh như mây thì trong lòng vui sướng khôn tả.



Vương Ngọc Yến thấy tình lang đứng ngó qua ngó lại thì mặt thẹn đỏ bừng.



Hai người mãi cuộc say sữa vui thú, nào hay ngày vui ngắn chẳng tày gang, trông ra ác đã ngậm gương non đoài.



Góc trời Ðông, mãnh gương nga tròn vành vạnh mà sáng tỏ, từ từ đi lên ngọn cây tùng.



Ðoàn Dự đang lúc vui say, chợt nhớ tới Mộ Dung Phục liền nói:



- Yến muội! Hôm nay tâm niệm ta được đền bồi, tưởng thần tiên cũng không bằng. Nhưng chẳng hiểu biểu ca nàng đến cầu hôn công chúa Tây Hạ, việc biết có thành không?



Vương Ngọc Yến nguyên đã nặng tình với Mộ Dung Phục. Mỗi khi nàng tưởng đến tâm sự mình thì đâu lòng muốn tự tuyệt. Bây giờ nàng đã biến đổi tâm tình, nhưng đối với Mộ Dung Phục không khỏi có chút lòng vấn vương. Nàng rất mong cho biểu ca lấy được công chúa Tây Hạ, liền nói:




- Chắc cô định hỏi ta: Không hiểu vị tiên sinh này có điều chi đê kiến? Nhưng ta thấy cô thẹn thùng e lệ, nên miễn cho cô hỏi lại mà ta đã nói trước.



Ả cung nữ mỉm cười đáp:



- Ða tạ tiên sinh!



Bao Bất Ðồng nói:



- Bọn ta đường sá xa xôi, kể hàng muôn dặm đến đây với mục đích để được nhìn thấy mặt công chúa. Dọc đường đã bị trăm cay nghìn đắng. Có người phơi thây ngoài bãi sa mạc vì không chịu nổi phong sương, có kẻ mất mạng nơi hàm heo miệng cọp. Mười phần đến Linh Châu chỉ còn được một hai mà thôi. Tất cả những người đến đây với mục đích duy nhất là được thấy dung nhan công chúa. Chỉ vì gia nương sớm sinh ra mất mấy năm tuổi ngoài tứ tuần. Nếu không đạt được mục đích thì thật uống công một phen lặn lội gian nan. Giả tỷ tại hạ biết công chúa có dụ này thì nay ta quyết ra đời muộn mấy năm.



Ả cung nữ không nhịn được phái toét miệng ra cười nói:



- Tiên sinh nói giỡn rồi! Con người ta sinh ra sớm hay sinh muộn, đâu có phái tự ý mình được.



Tôn Tản thấy Bao Bất Ðồng nói lăng nhăng hoài thì quắc mắt lên nhìn gã, quát hỏi:



- Công chúa nương nương đã có huấn dụ, ai nấy đều phái tuân theo. Sao ngươi còn già giọng mãi?



Bao Bất Ðồng cả giận đã muốn nổi hung.



Nhưng đột nhiên gã nghĩ ra một kế, thản nhiên nói:



- Vương tử! Tại hạ nói vậy là cho Vương tử. Năm nay Vương tư đã bốn mươi mốt tuổi, tuy chưa phải là hạng già nua, nhưng cũng đã ngoại tứ tuần rồi. Theo chỉ dụ của công chúa thì Vương tử cũng không được vào. Hôm trước tại hạ đoán số cho Vương tử nên nhớ rõ ràng Vương tử sinh năm Bính Dần, tháng Canh Tý, ngày Ất Sửu, giờ Nhâm Thìn. Như vậy tính ra vừa đủ bốn mươi mốt tuổi.



Thực ra Tôn Tản Vương tư mới hai mươi tám tuổi. Nhưng gã râu ria đầy mặt, khó mà ước lượng được tuổi gã. Huống chi ả cung nữ bữa nay mới thấy mặt đàn ông là lần đầu thì đoán tuổi họ thế nào được? Ả lại không biết Bao Bất Ðồng nói thật hay nói dối, và thấy Tôn Tản Vương tử mặt giận hầm hầm muốn sấn lại đánh Bao Bất Ðồng thì trong lòng khiếp sợ, vội nói:



- Tại hạ nói... là các vị tự nhớ rõ ngày sinh của mình hơn, vậy vị nào ngoài bốn chục tuổi xin ở lại đây. Vị nào chưa đầy bốn chục tuổi xin mời vào thư phòng.



Tôn Tản nói:



- Hay lắm! Tại hạ ba chục còn chưa đến, dĩ nhiên là vào thư phòng được.



Gã dứt lời liền lạng người tiến vào.



Ả cung nữ muốn ngăn lại nhưng sợ hết hồn, không dám nói gì.



Mọi người chen lấn nhau kéo ùa vào.



Cả đến hạng năm sáu mươi tuổi cùng vô số người tiến vào.



Chỉ có mười mấy vị bản tính nghiêm trang, hành động mực thước mới ngồi lại ngoài sảnh đường.



Mộc Uyển Thanh cùng Vương Ngọc Yến cũng ở lại.



Ðoàn Dự muốn ở lại bầu bạn với Ngọc Yến, nhưng bị nàng thúc giục phái theo vào để giúp đỡ Mộ Dung Phục.



Ðoàn Dự tiến vào mà lòng quyến luyến không nỡ dời tay.



Mỗi bước chân đi chàng quay đầu lại đến ba bốn lần, tưởng chừng như phái đi xa muôn dặm ra nước ngoài và phái cách biệt năm ba năm mới có ngày tái hội.



Ðoàn người đi qua một con đường khả dài, ai cũng nóng nảy lẩm bẩm:



- Coi bề ngoài Thanh Phụng Các này tưởng không có gì là rộng lớn cho lắm. Ngờ đâu bên trong còn có bầu trời khác và một khu vực bát ngát thế này.



Ðoàn người đi hết con đường dài mấy chục trượng, đến trước hai cánh cổng đá lớn.



Ả cung nữ lấy ra một miếng sắt đập vào cánh cổng lạch cạch mấy tiếng.



Cánh cổng kêu cót két một hồi rồi mở ra.



Ðoàn người này phần nhiều là những tay kiến thức rộng rãi, thấy cánh cữa đã dày đến một thước, kiên cố dị thường, liền nghĩ ngay:



- Chúng mình vào rồi họ đóng cữa đá lại, chẳng khác gì chui đầu vào lưới. Biết đâu nước Tây Hạ chẳng mượn tiếng vời phò mã để quét một mẻ anh hùng hảo hán khắp thiên hạ?



Tuy ai cũng nghĩ vậy, nhưng vì đã xem hội thì phái vào chùa, có lý đâu lại trở ra tỏ vẻ con người khiếp nhược?



Mọi người bước qua cữa đã rồi, quả nhiên cánh cữa từ từ đóng lại.



Bên trong cữa đá lại còn một lối đi rất dài. Hai bên đường đèn thắp sáng trưng.



Ði hết con đường đã lại đến một tầng cổng đá khác. Qua cổng đã thứ hai lại đi một lúc nữa vào đến trước ba cổng đá lớn.



Lúc này dù là người gan dạ đến đâu cũng không khỏi cảm thấy trong lòng hồi hộp.