Lục Mạch Thần Kiếm
Chương 139 : Những đồ hình quái dị trong thư phòng
Ngày đăng: 17:37 18/04/20
Ðoàn người đi thêm vài khúc quanh nữa, bỗng nghe tiếng nước chảy róc rách. Họ đã đến bên cạnh một khe suối. Trong chốn cấm cung mà đột nhiên thấy lạch nước sâu này, ai cũng không khỏi đem mối nghi ngờ.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, có kẻ nóng tính đã toan nổi hung.
Ả cung nữ kia nói:
- Muốn vào trong thư phòng kia phải qua dòng suối U Lan này. Mời các vị sang qua đi.
Hai bên suối có bốn bó đuốc ánh sáng lập loè.
Ðoàn người nhìn thấy ả cung nữ thò chân xuống suối được bất giác đều la hoảng.
Ngờ đâu thân hình ả mềm mại, nhẹ nhàng lướt trên mặt nước như đi trên không.
Ai nấy đều lấy làm kinh dị và ngờ là dưới nước suối có nhu cầu bằng dây sắt để người đặt chân xuống mà đi, chứ có lý nào người lại đi trên mặt nước được?
Mọi người chú ý nhìn thì quả nhiên thấy một đường dây sắt rất nhỏ buộc từ bờ bên này sang bờ bên kia. Sợi dây sắt này đã nhỏ lại đen sì trông lẫn với màu nước suối, hơn nữa trời đêm tối, dưới ánh đuốc chập chờn khi tỏ, khi mờ nên không nhìn thấy rõ.
Mọi người thấy dòng suối này khá sâu nếu xẩy chân ngã xuống dù chẳng đến nỗi chết đuối, cũng bị ướt hết quần áo nhơ nhớp khó coi. Nhưng những người này đến Tây Hạ cầu thân hoặc đi theo chủ nhân để hộ vệ nên võ công đều rất cao thâm, họ liền thi triển khinh công đi trên dây sắt để sang bờ bên kia.
Ðoàn Dự tuy không hiểu võ công, nhưng phép Lăng Ba Vi Bộ chàng đã luyện rất thành thuộc.
Ba Thiên Thạch dắt tay chàng, hai người nhẹ nhàng đi trên sợi dây bắt ngang suối.
Thực ra bây giờ Ðoàn Dự đã được thêm nội lực của Cưu Ma Trí, khinh công chàng có phần hơn cả Ba Thiên Thạch mà chàng không tự biết.
Ðoàn người đi qua suối rồi, ả cung nữ không hiểu có bấm vào cơ quan nào ở bên vách đá mà thấy đánh véo một tiếng. Sợi dây sắt đã tự co về ẩn vào trong đám cỏ rậm không thấy đâu nữa.
Mọi người kinh hãi vô cùng. Họ nghĩ thầm:
- Dòng suối này rất sâu và khá rộng, thiệt khó mà bay qua được. Hay là nước Tây Hạ quả có lòng mờ ám? Không thế thì sao công chúa ở trong khuê phòng lại còn đặt cơ quan này?
Mọi người đều ngấm ngầm đề phòng, nhưng không ai lên tiếng và chỉ âm thầm hối hận:
- Sao mà mình ngu dại đến thế? Lúc vào cung lại không đeo tuỳ thân binh khí.
Người cung nữ kéo sợi dây sắt xong rồi nói:
- Xin mời các vị vào trong này!
Ðoàn người đi theo ả xuyên qua khu rừng trúc lớn đến trước một sơn động.
Ả cung nữ gõ lên mấy tiếng.
Cánh cửa động mở ra, ả cung nữ giơ tay ra nói:
- Mời các vị! Rồi đi vào.
Ba Thiên Thạch khẽ hỏi Chu Ðan Thần:
- Chu hiền đệ tính sao?
Chu Ðan Thần trong lòng cũng hoang mang bất định, chẳng hiểu nên bảo Ðoàn Dự ở lại hay để chàng cùng dấn thân vào nơi nguy hiểm? Nhưng gã lại nghĩ rằng nếu không tiến vào sơn động thì cố nhiên không có cách nào bắn sẽ trúng đích được.
Hai gã còn đang ngần ngừ thì Ðoàn Dự đã cùng Tiêu Phong sánh vai đi vào, Ba, Chu đành dắt tay nhau đi theo sau.
Ðoàn người vào sơn động, đang tiến theo một con đường hầm thì đột nhiên có ánh sáng loà.
Mọi người đã vào đến một toà đại sảnh.
Toà sảnh đường này so với căn nhà ngồi uống trà vừa rồi rộng gấp ba lần.
Nguyên là một chỗ sơn động thiên nhiên và đã được vô số nhân công kiến trúc tu chỉnh lại. Tường vách cực kỳ nhẵn nhụi, chỗ nào cũng treo tranh vẽ hoặc đối liễn. Ðại khái các sơn động đều ẩm ướt, song nơi đây lại rất khô khan sạch sẽ.
Ðoàn Dự là người vui sướng hơn hết. Chàng quyết ý lấy bức tranh "Thiên song thích tú đồ" để rồi cùng Vương Ngọc Yến sóng vai mà thưởng ngoạn.
Tôn Tản Vương tử nghe đi nghe lại thấy ả cung nữ đại diện cho công chúa để phát ngôn, trong lòng nóng nảy vô cùng.
Gã lớn tiếng nói:
- Công chúa! Chỗ này không tiện thắp đèn lửa. Công chúa không nhìn thấy tại hạ mà tại hạ cũng không nhìn thấy công chúa. Vậy chúng tôi đến nơi khác để diện kiến được chăng?
Ả cung nữ lại lên tiếng:
- Các vị muốn được thấy dung nhan công chúa nương nương cũng chẳng gì là khó. Trong bóng tối hàng trăm tiếng la:
- Chúng tôi chỉ muốn thấy dung nhan công chúa!
Lại có nhiều người hét lên:
- Mau mau thắp đèn lên! Chúng tôi nhất định không xem những đồ hình trên vách nữa!
Có người lại nói:
- Chỉ cần thắp mấy ngọn đèn quanh mình công chúa là đủ. Chúng tôi chỉ muốn xem công chúa chứ không muốn xem đồ hình.
Có người phụ hoạ:
- Phải đó, phải đó! Xin công chúa nương nương xuất hiện.
Tiếng người huyên náo một lúc rồi dần yên lặng trở lại.
Ả cung nữ lại từ từ lên tiếng:
- Công chúa nương nương mời các vị đến Tây Hạ là cốt ý để hội kiến cùng giai khách. Hiện công chúa có vấn đề đưa ra hỏi các vị. Vị nào trả lời trúng sẽ được công chúa mời vào tương kiến.
Mọi người nghe nói tinh thần lại phấn khởi.
Có người nói:
- Té ra đây là một vụ khảo thí.
Có người nói:
- Tại hạ chỉ biết vung đao múa thương thì làm sao mà trả lời được những đề mục về thi thư? Thế này thì chết tại hạ rồi!
Ả cung nữ hỏi:
- Những đề mục công chúa muốn hỏi đã bảo cho tỳ tử hay. Vậy tiên sinh nào muốn trả lời?
Mọi người lại tranh nhau lên tiếng:
- Tại hạ xin trả lời trước! Tại hạ xin trả lời trước!
Thấy mọi người nhao nhao cả lên, ả cung nữ cười khanh khách nói:
- Các vị bất tất phải tranh nhau. Người trả lời trước thường hay bị loại.
Mọi người nghĩ lại thấy ả nói có lý. Càng để về sau càng được nghe khuynh hướng của nhiều người rồi mình thâu thập ý kiến để đáp lại, chắc là đúng hơn.
Mọi người nghĩ thế rồi chẳng ai tiến lên nữa.
Bỗng có tiếng người nói:
- Các vị lên trước tại hạ sẽ theo sau. Nếu các vị sợ đi trước bị loại thì để tại hạ xung phong cho. Tại hạ là Bao Bất Ðồng đã có vợ con rồi. Chỉ cần nhìn phương dung công chúa một cái, chứ không có ý gì khác cả.