Lục Mạch Thần Kiếm
Chương 141 : Những chuyện gặp gỡ ly kỳ
Ngày đăng: 17:37 18/04/20
Vương Ngọc Yến vội chạy đến bên Ðoàn Dự hỏi:
- Hắn đánh chàng có đau không?
Ðoàn Dự cười đáp:
- Không có gì đáng ngại cả! Nhị ca đưa cho tiểu huynh một lá thư, gã Vương tử kia hiểu lầm, hắn ngờ là công chúa mời tiểu huynh vào hội kiến.
Bọn võ sĩ Thổ Phồn thấy chủ nhân bị người đánh ngã, kẻ lại nâng đỡ, kẻ thì vẻ mặt hầm hầm toan lại gây chuyện với Ðoàn Dự.
Ðoàn Dự bảo Vương Ngọc Yến:
- Chốn này nhiều chuyện thị phi, ở lại vô ích. Chúng ta về đi thôi!
Ba Thiên Thạch vội nói:
- Ðiện hạ đã tới đây sao lại hấp tấp bỏ đi ngay?
Chu Ðan Thần cũng nói:
- Nơi đây ở trong nội điện hoàng cung nước Tây Hạ, còn sợ gì bọn Thổ Phồn hung hăng? Không chừng công chúa sắp triệu kiến, điện hạ bỏ đi chẳng là khiếm lễ ư?
Hai gã mỗi người một câu cố tình lưu Ðoàn Dự ở lại.
Quả nhiên, trong Nhất phẩm đường có người chạy ra quát mắng bọn võ sĩ Thổ Phồn không được vô lễ.
Tôn Tản Vương tử lồm cồm bò dậy, gã thấy bức thư tiên không phải công chúa mời Ðoàn Dự vào diện kiến, cũng bình tâm lại.
Giữa lúc nhốn nháo, Mộc Uyển Thanh đột nhiên đưa tay ra vẫy gọi Ðoàn Dự, tay trái nàng cầm một mảnh giấy giơ lên.
Ðoàn Dự gật đầu bước lại đón lấy.
Mộc Uyển Thanh hoá trang làm Ðoàn Dự lẩn vào trong đám đông từ nãy giờ không ai lưu ý, bây giờ Tôn Tản mới để tâm đến hành động của Ðoàn Dự. Gã chợt thấy Mộc Uyển Thanh vẫy gọi chàng. Cách phục sức của hai người giống hệt nhau, nên vừa trông thấy ai cũng tưởng là một người biến thành hai.
Tôn Tản giật mình kinh hãi lẩm bẩm:
- Yêu quái! Ðúng là quân yêu đúng là quân yêu quái!
Gã lại thấy Ðoàn Dự mở bức thư tiên ra coi, sắc mặt chàng luôn luôn biến đổi, gã nghĩ ngay: "Ðây mới đúng là thử triệu kiến của công chúa", gã liền lớn tiếng quát: Lần thứ nhất ngươi còn lừa gạt ta, chứ lần này thì đừng hòng.
Gã nhảy xổ lại đưa tay cướp lấy bức thư. Lần này gã khôn hơn không dám vung quyền đánh vào người Ðoàn Dự nữa. Gã cướp được thư rồi, liền vung chân phải đá vào bụng Ðoàn Dự. Gã tiếp tục phóng cước đá luôn theo thế "Uyên ương liên hoàn". Thế đánh đã lợi hại mau lẹ vô cùng. Không ngờ hai chân Tôn Tản đá trúng vào khu huyệt "Ðan Ðiền" dưới rốn Ðoàn Dự. Ðó là nguồn gốc luyện nội tức của con người, không cần vận chuyển nội kình cũng có phản ứng.
Nội kình của Ðoàn Dự phản ứng một cách mau lẹ phi thường!
Vừa nghe đánh bốp một tiếng, Tôn Tản đã rú lên, người gã bị hất tung ra, vượt qua mấy chục đầu người đụng vào làm đổ bảy tám kỷ chè, rồi mới té xuống đất.
Tôn Tản da thô thịt dày, Ðoàn Dự lại không cố ý vận khí hại gã nên tuy gã bị té một cái tựa bằng trời giáng, mà vẫn không bị nội thương.
Người vừa chấm đất, gã đã giơ bức thư vừa cướp được lên, lớn tiếng đọc: "Có một nhân vật cực kỳ lợi hại định giết gia gia tại hạ và cũng là gia gia Dự ca nữa. Mau mau đi cứu ứng!"
Mọi người nghe chẳng hiểu đầu đuôi ra làm sao.
Ðoàn Dự cùng Ba Thiên Thạch, Chu Ðan Thần biết ngay bức thư này do Mộc Uyển Thanh viết ra. Câu gia gia tại hạ và cũng là gia gia Dự ca là để trỏ Ðoàn Chính Thuần. Mấy người liền lại bên Mộc Uyển Thanh để hỏi dò nàng về chuyện này.
Mộc Uyển Thanh đáp:
- Bọn ca ca tiến vào một lúc rồi thì Mai kiếm và Lan kiếm cũng tiến vào. Hai vị tỷ tỷ này có việc muốn gặp Hư Trúc tiên sinh để bẩm báo.
Hư Trúc Tử không ra, hai nàng liền nói cho ta biết là chúng được tin có mấy nhân vật cực kỳ lợi hại bố trí cơ quan, cố ý gia hại phụ thân. Những cạm bẫy này họ bố trí tại một giải Thục Nam, chính là đường gia gia phải đi qua để trở về Ðại Lý. Hai vị tỷ tỷ đó còn phái bộ Huyền Thiên và bộ Chu Thiên thuộc cung Linh Thứu rượt theo gia gia trước, để dặn người phải coi chừng cẩn thận, đồng thời có hay được chuyện gì sẽ trở lại báo tin.
Ðoàn Dự vội hỏi:
- Có Mai kiếm, Lan kiếm đến đây ư? Sao ta lại không thấy?
Mộc Uyển Thanh đáp:
- Trong mắt ca ca chỉ có một mình Vương cô nương mà thôi, thì còn nhìn thấy ai nữa? Mai kiếm, Lan kiếm muốn báo tin cho ca ca nhưng đã gọi ca ca mấy lần mà ca ca chẳng đoái hoài. Chẳng lẽ ca ca không thấy thật ư?
Ðoàn Dự đỏ mặt lên nói:
- Ta... ta không nhìn thấy thiệt.
Mộc Uyển Thanh lạnh lùng nói:
- Hai cô cần tìm Hư Trúc nhị ca rất gấp, không đợi ca ca được. Tiểu Muội gọi ca ca, nhưng chắc ca ca cũng lờ đi, nên phải viết mấy chữ đưa cho ca ca.
Nàng chưa dứt lời, lão họ Giả đã đẩy cửa bước vào rồi tiện tay khép lại.
Lão thấy những chỗ thiếu sót trên câu đề bức hoạ đã được điền thêm vào cho đủ thì lộ vẻ vui mừng, cười nói:
- Thưa quý khách! Tiểu lão thật là thất kính. Bức hoạ này do một ông bạn già vẽ nên, mà lúc đề lại quên mất mấy chữ. Y nói về nhà tra lại sách, lần sau đến sẽ thêm vào. Hỡi ơi! Không ngờ y về nhà rồi bị bệnh liệt giường, không đến đây để viết thêm vào nữa. Ngờ đâu Dư công tử học quán cổ kim, đã hoàn thành tâm nguyện cho người vong hữu của lão phu. Người nhà đâu! Bầy rượu ra đây mau!
Lão vừa gọi vừa bước ra.
Chẳng bao lâu lão họ Giả thay mặc một bộ trường bào bằng tơ tằm vào mời bọn Ðoàn Dự uống rượu.
Mọi người nhìn qua cửa sổ thấy trời vẫn mưa như trút nước.
Bao nhiêu khe, cử, ngoài lạch nước đầy ăm ắp vọt lên tung toé, khó lòng khởi hành được, lại thấy lão họ Giả có ý chân thành nên không tiện từ khước, liền cùng nhau lên sảnh đường ngồi vào ăn uống.
Bữa tiệc có đủ cá tươi, thịt ướp, gà vịt cùng rau xanh bày ra đến mười mấy đĩa.
Bọn Ðoàn Dự tạ ơn chủ nhân ngồi vào bàn tiệc.
Lão họ Giả tự rót rượu vào chén uống một hớp rồi cười nói:
- Nơi đây quê mùa chẳng có chi là cao lương mỹ vị. Dư công tử! Tiểu lão là nhân sĩ ở Giang Nam. Hồi tuổi trẻ tranh đấu giết mất hai kẻ thù, không thể ở lại quê nhà được nữa, nên trốn vào đất Thục này. Hỡi ôi! Chốc đã mấy chục năm trời, lắm lúc nghĩ thật nhớ quê hương. ở nhà quê tiểu lão rượu ngon hơn thứ rượu này nhiều.
Lão vừa nói vừa rót rượu cho mọi người.
Mọi người nghe lão tự thuật thân thế, tuy không tin hẳn nhưng cũng bớt nỗi lo âu.
Lão họ Giả rót rượu xong lại nói:
- Lão xin cạn chén trước để tỏ lòng kính khách!
Lão đưa chén rượu lên môi uống một hơi cạn sạch.
Mọi người yên tâm cũng nâng chén rượu lên uống.
Ba Thiên Thạch cùng Chu Ðan Thần đều là những người tinh tế cẩn thận.
Hai gã uống rất ít mà bất cứ món ăn nào cũng chờ cho lão họ Giả xuống đũa trước rồi mới gắp ăn sau.
Cơm rượu xong, trời vẫn mưa rả rích.
Lão họ Giả lại thành khẩn lưu khách, bọn Ðoàn Dự gặp khi trời tối liền ngủ trọ lại một đêm.
Lúc sắp đi ngủ, Ba Thiên Thạch khẽ nói với Mộc Uyển Thanh:
- Mộc cô nương! Ðêm nay cô ngủ tỉnh một chút! Tại hạ xem chừng nơi đây có lẽ là một tà môn!
Mộc Uyển Thanh gật đầu, để nguyên áo nằm trên lò sưởi. Trong tay áo chuẩn bị những mũi tên độc. Nàng lắng nghe mưa rơi dào dạt bên ngoài, mà vẫn không thấy gì khác lạ đến lúc trời sáng.
Sáng sớm hôm sau mọi người rửa mặt xong thấy ngoài trời ngớt mưa liền cáo từ lão họ Giả.
Giả lão tiễn chân khách ra ngoài mấy chục trượng rồi kính cẩn thi lễ xong mới quay về. Ðoàn người đi xa rồi mới tấm tắc cho là chuyện lạ.
Ba Thiên Thạch nói:
- Lão họ Giả này không hiểu gốc gác ra sao, thiệt là khó hiểu. Lần này lão qua được mắt mình rồi.
Chu Ðan Thần nói:
- Ba huynh! Tiểu đệ xem ra chúng mình không lầm đâu. Lão họ Giả này có lòng bất lương, nhưng thấy công tử ta điền vào những chữ thiếu trong bức vẽ, thì lão đột nhiên biến sắc. Công tử! Công tử thử nghĩ coi bức hoạ đó cùng những chữ đề có quan hệ gì không?
Ðoàn Dự lắc đầu đáp:
- Bức hoạ này vẽ mấy khóm sơn trà, là một chuyện rất tầm thường. Hai khóm trà thì một là Phấn Hầu, một là Tuyết Tháp. Tuy đó là những thứ danh trà, nhưng không phải hiếm có.
Mọi người đoán mãi không ra dụng tâm của lão họ Giả, rồi đành bỏ đi.
Chung Linh đột nhiên cười nói:
- Dọc đường ước gì cứ gặp mấy bức hoạ đồ khuyết chữ để ca ca thêm vào. Mỗi cái vẩy bút của ca ca là được hai bữa cơm rượu một đêm ngủ mà chẳng phí đồng tiền nào. Mọi người nghe Chung Linh nói đều cười ồ. Thiệt là kỳ quái! Chung Linh chỉ nói đùa một câu chơi, ngờ đâu sau đó vào chỗ trọ nào cũng xuất hiện những bức hoạ đồ mà đều vẽ sơn trà. Có bức viết lộn chữ, có bức hoạ đề thiếu chữ, có bức có cành lá mà chẳng có hoa, hoặc có hoa mà không có lá.
Ðoàn Dự thấy thế thì lại viết thêm vào. Cứ mỗi lần chàng cất bút là lại được chủ nhân ân cần mời mọc và được thết đãi rượu ngon đồ nhắm tốt.
Mọi người ăn uống no say mà chẳng phải trả đồng tiền phân bạc nào hết.