Lục Mạch Thần Kiếm

Chương 29 : Ngư tiều canh độc lại xuất hiện

Ngày đăng: 17:35 18/04/20


Tiêu Phong từ từ rót rượu ra bát, uống cạn rồi nói:



- Việc dù thành bại, hiền Muội chẳng nên quan tâm cho lắm.



Chưa dứt lời, A Châu đột nhiên vừa nhảy vừa reo:



- A ha! Ðược rồi! Tôi biết chắc có người xem được chữ Phạn. Lão là một phiên tăng bản lãnh ghê gớm lắm.



Ðoạn nàng đem chuyện Quốc sư nước Thổ Phồn là Cưu Ma Trí đã bắt Ðoàn Dự thế nào, dẫn đến Cô tô tìm Mộ Dung công tử ra sao thuật lại một lượt.



Ðây là lần đầu tiên Tiêu Phong được nghe bản lãnh Cưu Ma Trí cao cường tới mực đó. Nhưng ông nghĩ rằng nàng hình dung bản lãnh lão chưa chắc đã đúng như vậy. Huống chi Cưu Ma Trí lại chưa chiến đấu với một tay cao thủ bậc nhất tại trước mặt nàng nên ông nghe đấy mà chẳng để vào lòng. Ông nghĩ rằng Cưu Ma Trí đến Cô tô không được như điều mong ước của mình, chắc lại trở về Thổ Phồn rồi.



Tiêu Phong gói pho "Dịch Cân Kinh" lại đưa trả A Châu.



A Châu nói:



- Ðại ca giữ lấy cũng vậy chứ sao? Chẳng lẽ giữa chúng ta còn chuyện riêng tư.



Tiêu Phong tươi cười rồi cất pho kinh vào bọc.



Ðoạn ông rót đầy ra bát lớn toan uống thì ngoài cửa bỗng có tiếng chân người .



Gã Ðại Hán mình đầy những máu, tay cầm cây búa lớn tróng lên chém loạn xạ.



Trên mặt Ðại Hán râu đâm tua tủa, coi tướng mạo đủ biết sức khỏe phi thường, song đôi mắt ngờ nghệch như mất trí đúng là mặt tên điên khùng.



Tiêu Phong thấy gã cầm cây búa lớn đúc bằng thép nguyên rất nặng. Thế mà gã vung lên coi rất nhẹ nhàng, công thủ rất đúng nguyên tắc, rõ ra là đệ tử một môn phái lớn.



Tiêu Phong biết rất nhiều nhân vật võ lâm ở Trung Nguyên nhưng không nhận ra Ðại Hán này, tự hỏi: Xem thủ pháp lúc này rất tinh thục mà sao mình chưa nghe thấy tiếng tăm bao giờ?



Ðại Hán sử dụng cây búa lớn mỗi lúc một nhanh, miệng la rầm lớn:



- Mau đi báo chủ nhân! Kẻ đối đầu đã đến.



Gã đứng trên đường lớn đông người qua lại.



Cây búa lớn chém ngang chém dọc, khiến người đi đường đều tránh xa gã, không ai đến gần.



Tiêu Phong thấy gã ra chiều hoảng hốt, tưởng chừng như rất kinh khủng.



Sau ông thấy đường búa đờ đẫn dường như mệt mỏi nhừ mà vẫn phải gắng sức chống chọi.



Miệng gã gọi bâng quơ:



- Chu lão đệ! Lão đệ tránh ra, để mặc ta với y, chạy đi mau, nhanh cho mau!



Tiêu Phong lẩm bẩm: người này đối với chủ thật hết lòng tình nghĩa, cũng là một tay hảo hán đây. Tinh lực gã đã bị hao tốn nhiều chắc là nội thương rất nặng.



Nghĩ vậy Tiêu Phong bước ra ngoài quán rượu, đến trại Ðại Hán hỏi:



- Lão đệ tôi mời lão huynh uống chén rượu được không?



Ðại Hán trừng mắt nhìn Tiêu Phong, đột nhiên gã la lên:



- Tên đại ác kia! đừng hại chủ ta!



Nói xong giơ búa lên chém Tiêu Phong.



Những người bên trong thấy tình thế nguy hiểm la rầm lên.



Tiêu Phong nghe thấy ba tiếng "Tên đại ác" bỗng giựt mình, nghĩ thầm: mình cùng A Châu đang đi tìm "Tên đại ác" để báo thù. Ðại Hán gọi kẻ đối đầu là "Tên đại ác" ở miệng gã nói ra chưa chắc đã phải là"tên đại ác"kẻ thù của mình, nhưng mình hãy cứu gã trước đã rồi sẽ tính sau.



Nghĩ vậy ông tiến gần lại, đưa tay ra điểm huyệt trên lưng Ðại Hán.



Không ngờ tuy thần trí gã hôn mê song võ công gã rất cao cường.



Gã đưa cây búa đập trở lại vào bụng Tiêu Phong.



Giả tỷ bản lãnh Tiêu Phong không hơn gã nhiều thì đã bị gã đánh trúng.



Tiêu Phong lập tức đưa tay trái ra, nhanh như chớp nắm lấy cán búa rồi giựt mạnh.



Ông nội lực rất thâm hậu mà Ðại Hán đã mệt nhoài làm sao chịu nổi.



Toàn thân gã rung chuyển rồi ngã chúi về phía trước.



Dường như gã đã chẳng coi cái chết vào đâu nên liều mạng với đối phương, chết thì cùng chết.



Tiêu Phong quàng cánh tay dài ngoằng ra phía sau, ôm chặt lấy Ðại Hán, khẽ vận nội lực khiến gã bất động.



Lúc đó người hai bên đường phố rất đông, thấy Tiêu Phong chế phục được gã điên khùng, hoan hô rầm rĩ.



Tiêu Phong ôm gã lôi xềnh xệch vào quán rượu ấn đầu cho gã ngồi xuống rồi bảo:



- Người anh em! Hãy uống rượu rồi sẽ tính!



Vừa nói vừa rót rượu vào bát lớn đặt trước mặt Ðại Hán.



Ðại Hán vẫn dương cặp mắt điên khùng nhìn Tiêu Phong trừng trừng hồi lâu rồi nói:



- Ngươi là người tốt hay người xấu?



Câu hỏi vừa thốt ra khỏi miệng, Tiêu Phong giật mình chưa biết trả lời thế nào cho phải thì A Châu cười nói xen vào:



- Dĩ nhiên y là người tốt rồi, ta đây là người tốt, ngươi cũng là người tốt nữa. Chúng ta là đồng chí cùng nhau đi đánh"Tên đại ác".



Ðại Hán hết giương mắt nhìn nàng lại nhìn Tiêu Phong, vẻ mặt chẳng ra tin cũng chẳng ra không.



Hồi lâu gã hỏi lại:



- Ðánh "Tên đại ác" đó ư?



A Châu nhắc lại:



- Ðã là chỗ bạn bè, vậy chúng ta hiệp nhau lại đánh y.



Ðại Hán đột nhiên đứng phắt dậy, lớn tiếng nói:



- Không được! Không được! "Tên đại ác" này lợi hại vô cùng, mau về báo chủ nhân để người đi lánh gấp. Ta ở lại đây chống chọi cùng "Tên đại ác", ngươi đi báo tin nhé?



Nói xong gã cầm búa đứng dậy.



Tiêu Phong đưa tay ra ấn vai gã xuống hỏi:



- Này ông bạn! "Tên đại ác" chưa đến, vội gì? Chủ nhân bạn là ai? Hiện ở đâu?



Ðại Hán la lên:



- "Tên đại ác" kia rồi! Lại đây mau. Lão gia quyết đấu với ngươi ba trăm hiệp. Mi không được hại chủ ta. Tiêu Phong cùng A Châu đưa mắt nhìn nhau, không biết làm thế nào.



Thốt nhiên A Châu la:



- Chao ôi! Không xong rồi! Chúng ta phải mau đi báo với chủ nhân. Chủ nhân hiện ở đâu? Ðừng để "Tên đại ác" tìm đến chủ nhân mới được.



Ðại Hán nói:



- Phải lắm, phải lắm! Người chạy đi thông báo mau, chủ nhân chắc đến nhà họ Nguyên ở Tiểu Kính hồ rừng Phương Trúc. Ði đi.



Gã luôn giục miệng ra chiều nóng nảy.



Tiêu Phong, A Châu chưa biết tính sao, bỗng thấy tửu bảo khoát:



- Có đi Tiểu Kính hồ không? Ðường khá xa đấy.



Tiêu Phong nghe biết Tiểu Kính hồ đúng là một địa danh, nói thêm:



- Tiểu Kính hồ ở địa phương nào? Cách đây bao xa?



Tửu bảo tiếp:



- Nếu quý khách hỏi người khác thì vị tất có ai biết rõ. May hỏi đúng vào tôi, để tôi chỉ cho. Vì tôi quê ở Tiểu Kính hồ nên mới biết rõ.



Tiêu Phong nghe tửu bảo mồm miệng liến thoắng nói dềnh dàng liền đập tay xuống bàn giục:



- Ngươi nói rõ đường lối đi, mau lên.



Gã tửu bảo toan gỡ gạc chút tiền thưởng rồi mới nói, song thấy Tiêu Phong đập bàn, sợ quá không dám dềnh dàng nói tiếp:



- Tiểu Kính Hồ ở về phía Tây Bắc quán này. Quý khách ở đây ra thoạt tiên đi về hướng Tây bảy dặm rưỡi thì đến một khu trồng liễu, cứ bốn cây một hàng. Cả thảy bốn hàng vị chi mười sáu cây. Khỏi khu trồng liễu thì ngoẹo sang phía Bắc. Ði chín mười dặm nữa thì đến một chiếc cầu đá xanh, phải nhớ kỹ đừng sang qua cầu này, nếu sang qua sẽ bị lạc đường.



Rồi gã lại tự đặt câu hỏi và trả lời:



- Nhưng không qua cầu thì làm thế nào qua được bên kia? Tôi nhấn mạnh như vậy là đừng qua chiếc cầu đá xanh ở mé tả mà phải qua cây cầu ván gỗ ở mé hữu. Sang bên kia cầu nhắm hướng Tây mà đi một quãng rồi rẽ sang hướng Bắc. Ðến chỗ ngã ba lại rẽ sang hướng Tây. Từ bên kia đầu đi hai mươi mốt dặm rưỡi nữa thì trông thấy một hồ nước trong như gương. Ðó chính là Tiểu Kính hồ. Kể từ đây đi, ng bốn mươi dặm. Ðúng ra là ba mươi tám dặm rưỡi chứ chưa đến bốn chục dặm.



Tiêu Phong phải nghe gã nói dài dòng rất bực mình nhưng cố nhiên nhẫn nại.



Gã nói xong A Châu cười bảo:




- Ngươi cởi tấm lưới trên mình người bạn ta ra mau!



Cô gái cười nói:



- Cái đó dễ lắm.



Nói xong chạy đến bên mình ngư nhân, cúi xuống vờ cởi màng lưới ra, tay trái khẽ giơ lên, một ánh sáng xanh lè lấp loáng, nhìn người đứng tuổi phóng tới.



A Châu rú lên một tiếng "ối chao" vì nàng biết cô phóng ra một thứ ám khí cực độc.



Thủ pháp phóng ám khí của cô rất lợi hại. Người đứng tuổi lại đứng gần kề thì làm gì mà chả trúng?



Tiêu Phong chỉ tủm tỉm cười vì ông vừa thấy y giơ tay đã chế phục được cô gái, rõ ra là người có nội lực rất thâm hậu thì món ám khí nhỏ bé kia làm gì được y.



Quả nhiên người đứng tuổi phất tay áo phóng ra một luồng khí kinh lực khiến cho những mụi kim nhỏ xanh lè đều phóng chệch sang bên, rơi xuống hồ nước.



Người đứng tuổi thấy màu sắc những mũi kim nhỏ đã biết ngay những kim đó tẩm thuốc kịch độc hễ chạm vào máu là người chết ngay lập tức.



Y tự hỏi:



- Mình cùng cô bé này mới gặp nhau lần đầu, không thù không oán, sao lại hạ độc thủ đến thế?



Người đứng tuổi căm giận vô cùng, liền cho cô gái một bài học.



Y vẫy tay áo lên phủi một cái, phát ra luồng chưởng lực veo véo, nhấc người cô gái bổng lên rồi hất xuống hồ.



Người đứng tuổi chỉ đầu ngón chân xuống một cái nhảy xuống con thuyền nhỏ đậu dưới gốc cây liễu, rồi cầm mái chèo bơi mấy cái đã ra tới chỗ cô gái rớt xuống, định chờ cô nổi lên mặt nước, sẽ nắm lấy cô kéo lên.



Lúc cô gái rớt xuống hồ chỉ kịp la lên một tiếng "ối chao!" rồi mất tăm.



Thường thường người ta chết đuối ai cũng nhô lên, chìm xuống mấy lần kỳ cho đến lúc uống no nước rồi mới chìm hẳn. Song cô này lại như một khối đá lớn, rơi xuống là chìm nghỉm, chờ mãi không thấy nhô lên.



Người đứng tuổi càng chờ lâu càng nóng ruột. Ông không có ý giết cô. Vì thấy cô còn nhỏ tuổi mà đã sinh lòng ác độc ghê gớm nên muốn răn dạy cô một phen. Nếu cô bị chết thật thì y hối hận vô cùng.



Ngư nhân rất giỏi nghề bơi lội có thể nhẩy xuống hồ cứu cô dễ dàng được, nhưng lại bị màng lưới trói chặt, không nhúc nhích được.



Tiêu Phong cùng A Châu không biết lội nước đành bó tay.



Bỗng nghe người đứng tuổi lớn tiếng gọi:



- "A Tỉnh! A Tỉnh ra đây mau!"



Từ trong rừng trúc ở phía xa có âm thanh một cô gái vọng ra:



- Có chuyện gì vậy? Tôi không ra đâu!



Tiêu Phong nghe giọng cô nghĩ thầm: cô này âm thanh trong trẻo nhưng có vẻ quật cường, chắc cũng lại là một cô gái tinh nghịch, cùng A Châu và cô gái vừa rớt xuống hồ kết thành bộ ba được.



Người đứng tuổi lại gọi:



- Có người chết đuối, ra vớt mau lên!



Cô gái kia lại nói:



- Có phải anh chết đuối không?



Người đứng tuổi lại gắt giọng:



- Thôi đừng đùa dai nữa! Tôi chết đuối sao cô còn nói được? , mau ra cứu người nghe!.



Cô ta vẫn nheo nhéo:



- Có anh chết đuối thì tôi mới cứu, còn ai chết thì tôi càng thích xem.



Người đứng tuổi hỏi gặng:



- Có ra hay không thì bảo? Y vừa nó vừa dậm chân xuống ván thuyền, ra chiều cực kỳ nóng nảy.



Cô kia vẫn một giọng nũng nịu:



- Có là đàn ông thì tôi mới cứu, còn đàn bà thây kệ. Thanh âm mỗi lúc một gần, một loáng người đã ra đến bờ hồ.



Tiêu Phong cùng A Châu nhìn xem thì là một thiếu phụ mặc áo màu xanh lợt như nước hồ, cặp mắt to đen lay láy và có vẻ lạnh chai. Nhan sắc xinh đẹp, luôn luôn như cười nửa miệng.



Lúc Tiêu Phong nghe thanh âm tưởng là cô gái chừng hai chục xuân xanh. Ngờ đâu lại là một thiếu phụ đứng tuổi.



Thiếu phụ này ăn mặc diêm dúa, dường như khi mụ nghe tiếng gọi đi cứu người, một mặt trêu tức người đứng tuổi, một mặt vẫn nhanh chân lẹ tay thay đổi áo quần.



Gã đứng tuổi thấy mụ đến thì mừng rỡ vô cùng nói:



- A Tỉnh! Lẹ lên! Ðây là người tôi vừa lỡ tay đánh té xuống hồ, nào ngờ không thấy nổi lên nữa.



Thiếu phụ xinh đẹp nói:



- Tôi hỏi rõ trước, nếu là trai thì tôi mới cứu, còn là gái thì thây kệ.



Tiêu Phong cùng A Châu rất lấy làm kỳ nghĩ bụng: Theo lẽ thường thì người đàn bà không chịu nhảy xuống hồ cứu đàn ông là để tránh sự ôm ấp, đụng chạm cho khỏi hoen ố thanh danh thì mới phải lẽ sao mụ này lại có những hành vi trái ngược là chỉ cứu đàn ông không chịu cứu đàn bà?



Gã đứng tuổi dậm chân nói:



- Trời ơi! đây chỉ là cô bé chừng mười bốn... mười lăm tuổi mà đừng nghĩ lẩn thẩn.



Thiếu phụ xinh đẹp nói:



- Thôi! Cô bé thì sao? Dù cô bé mười bốn, mười lăm tuổi, bà già bảy, tám mươi đã đến đây thì cũng chẳng...



Ý mụ muốn nói: "Thì cũng chẳng khỏi mắc tay bợm già".



Liếc mắc nhìn thấy Tiêu Phong cùng A Châu, mặt mụ hơi đỏ lên vội bụm miệng lại không nói hết câu.



Người đứng tuổi đứng trên đầu thuyền xá dài nói:



- A Tỉnh, mình mau xuống cứu cô ta lên rồi bảo gì tôi cũng xin vâng.



Thiếu phụ nói:



- Có thật điều gì anh cũng theo tôi không?



Gã đứng tuổi nói:



- Ðúng thế! Trời ơi, bây giờ mà cô bé còn chưa nổi lên, thế chết mất rồi.



Thiếu phụ nói:



- Bây giờ tôi bảo anh đứng đây suốt đời, anh có nghe không?



Người đứng tuổi lộ vẻ băn khoăn ấp úng nói:



- Cái đó... cái đó...



Thiếu phụ nói:



- Anh chỉ được cái miệng xoen xoét, nói ngon, nói ngọt là không ai bằng để đánh lừa tôi vui lòng trong chốc lát, tôi mới bảo có thế mà không chịu.



Mụ nói đến đây, thanh âm có vẻ nghẹn ngào.



Tiêu Phong và A Châu đưa mắt nhìn nhau đều lấy làm lạ là thiếu nữ nầy đã đứng tuổi rồi mà còn nói năng cử chỉ ra vẻ nồng nhiệt, mà chẳng khác gì đôi bạn trẻ đang tuổi thanh xuân. Coi bộ cặp nầy không phải vợ chồng, nhất là thiếu phụ đang đứng trước mặt người thốt ra những câu ngang chướng, chẳng còn úy kỵ ai cả. Hơn nữa, ngay cạnh người lâm vào tình trạng cấp bách thập tử nhất sinh mà mụ vẫn ăn nói nhấm nhắn, không có vẻ sốt sắng chi hết.



Gã đứng tuổi thở dài vừa bơi thuyền đi vừa nói:



- Thôi bỏ! Chẳng cần cứu nữa. Cô ta đem lòng hiểm độc phóng ám khí chực ngầm hại tôi, chết là đáng kiếp. Chúng ta về thôi!



Thiếu phụ lại trở giọng vênh mặt lên hỏi:



- Sao lại không cứu? Tôi thích cứu cô ta. Cô ta phóng ám khí định giết anh à? Nếu vậy hay! Sao anh lại không chết? Tiếc quá! Tiếc quá!



Thiếu phụ cười hì hì tung người lên nhảy xuống hồ. Nghề bơi lặn của mụ thật là tuyệt. Mụ ngụp xuống nhẹ nhàng, nước không bắn lên tung tóe mà người đã xuống tận hồ.



Thuyền gần tới nơi, người đứng tuổi đưa tay ra đón cô gái áo tía thấy cô mắt nhắm nghiền, dường như đã tắt thở, bất giác lộ vẻ bùi ngùi hối hận.



Thiếu phụ la lên:



- Không được đụng vào người cô ta. Anh thật là con quỷ háo sắc không thể chịu được.



Người đứng tuổi làm mặt giận dữ nói:



- Ðừng có nói quàng! Suốt đời tôi chưa hề háo sắc bao giờ.



Thiếu phụ cười khi ôm thiếu nữ nhảy lên thuyền nói:



- Phải rồi, anh không háo sắc bao giờ, chỉ có nét lẳng lơ. Trời ơi!



Sở dĩ thiếu phụ bật lên tiếng la hoảng vì sờ vào ngực cô gái không thấy tim đập nữa, để tay vào mũi cũng thấy ngừng thở, không hy vọng cứu sống lại nữa.



Có điều bụng cô chưa chương lên, tỏ vẻ uống nhiều nước.