Lục Mạch Thần Kiếm

Chương 30 : Bên hồ tiểu kính gặp cừu nhân

Ngày đăng: 17:35 18/04/20


Thiếu phụ này rất thông thạo về thủy tính, đinh ninh rằng bấy nhiêu lần chưa thể chết người được.



Dè đâu cô gái thể chất yếu đuối nên chóng chết hơn.



Thiếu phụ hối hận, ôm cô gái nhảy phóc lên bờ, nói:



- Mau lên! Mau lên! Mình phải tìm cách cứu cô ta chứ!



Thiếu phụ bồng cô gái chạy như bay vào phía rừng trúc.



Người đứng tuổi cũng nhẩy vào bờ, cúi xuống xách ngư nhân lên quay ra hỏi Tiêu Phong:



- Tôn tính đại danh huynh ông là gì? Ghé đây có việc chi?



Tiêu Phong thấy y thái độ ung dung, dù mắt nhìn thấy cô gái bị thảm tử mà vẫn giữ được vẻ bình tĩnh như thường, thì trong lòng lấy làm kính phục, liền đáp:



- Tại hạ vốn người Khất Ðan, tên gọi Tiêu Phong, vâng lời dặn của hai ông bạn đến đây báo tin.



Cái tên Kiều Phong thì trên chốn giang hồ không ai là không biết.



Nhưng từ ông biết rõ đúng danh tính mình bèn tự xưng là Tiêu Phong và còn nói rõ thêm là người Khất Ðan nữa để tự giới thiệu gốc gác mình.



Người đứng tuổi đối với cái tên Tiêu Phong chưa quen biết nên vẫn thản nhiên, mà nghe đến ông là người Khất Ðan, cũng chẳng lấy chi làm quái dị thủng thẳng hỏi:



- Hai ông bạn nào đã ủy thác Tiêu huynh đến đây và để báo cáo tin việc gì?



Tiêu Phong đáp:



- Một vị sử búa, còn một vị ra vẻ quê mùa dùng bồ cào bác giơ tự xưng họ Ðổng, cả hai đều bị thương...



Người đứng tuổi nghe nói hai gã bị thương, giật mình hỏi:



- Thương thế có nặng không và hai vị đó hiện giờ ở đâu huynh! Hai vị đó cũng là bạn tôi, phiền Tiêu huynh cho biết tôi... tôi... đi cứu ngay mới được.



Ngư dân nói xen vào:



- Ðem cả tôi đi luôn! Tiêu Phong thấy hai người có lòng nghĩa khí, lại càng kính phục.



Hai vị đó tuy bị thương nặng, nhưng không nguy hiểm tính mạng, hiện ở phía bên kia thị trấn...



Người đứng tuổi vái dài một cái rồi nói:



- Xin đa tạ! Rồi không nói gì nữa, lập tức xách ngư nhân chạy theo đường Tiêu Phong vừa trỏ.



Giữa lúc ấy, trong rừng trúc tiếng thiếu phụ hô hoán vọng vào:



- Mau lên! Mau lên! vào đây mà xem... Kỳ lắm! Tiếng thiếu phụ la lối có vẻ hốt hoảng lạ thường.



Người đứng tuổi dừng chân nhưng còn do dự, bỗng thấy một người chạy như bay đến cất tiếng gọi to:



- Chúa công! Chúa công! Có ai đến đây sinh sự không?



Tiêu Phong nhìn ra thì chính là gã thư sinh ngồi trên cầu để họa ngược chiều lúc nãy.



Ông nghĩ bụng:



- Mình cứ tưởng là cản trở việc báo tin của mình, té ra hắn cùng phe với hai gã sử hồ sử bồ cào. Chủ nhân của bọn này chính là Ðại Hán đứng tuổi đây .



Gã thư sinh bây giờ đã nhìn rõ Tiêu Phong cùng A Châu đứng cạnh người đứng tuổi, không khỏi giựt mình.



Khi gã tới nơi, thấy người bị trói chặt thì vừa kinh hải vừa tức giận hỏi:



- Sao!... Sao thế này?



Tiếng thiếu phụ trong rừng trúc chu chéo đầy vẻ hoảng hốt vọng ra:



- Anh còn đứng chi đây không về? Trời ơi! Tôi... tôi...



Người đứng tuổi nói:



- Tôi về đây mà!



Ðoạn y xách ngư nhân lên rảo bước đi vào rừng trúc.



Trông thân pháp mau lẹ đủ biết công lực y vào hạng phi thường, chân bước nhanh như ngựa chạy.



Tiêu Phong quàng tay ra sau lưng A Châu sóng vai đi thong thả.



Người đứng tuổi nhìn Tiêu Phong bằng con mắt khâm phục.



Chính ra y không muốn mời Tiêu Phong vào căn nhà tại trong rừng trúc, nhưng thấy võ công ông tuyệt luân không khỏi đem lòng quyến luyến người hào kiệt.



Tuy nguời đứng tuổi chưa biết rõ Tiêu Phong đến đây có việc gì mà đã muốn kết giao, nên không coi ông như người ngoài nữa.



Tiêu Phong cùng A Châu cũng không biết người đứng tuổi là hạng người nào, chưa quyết định có nên vào rừng trúc hay không?



Bỗng thiếu phụ la hoảng cấp bách khác thường, chắc trong nhà lại thấy sảy ra chuyện gì, nên cũng đuổi theo người đứng tuổi.



Ði một lúc đến rừng trúc, quả nhiên thấy những cây trúc đều hình vuông.



Vào rừng trúc còn đi vài trượng nữa thì đến một căn nhà nhỏ ba gian bị rừng trúc che khuất đi.



Cách kiến trúc căn nhà này rất tỉ mỉ xinh xắn.



Thiếu phụ thấy tiếng chân người vào liền chạy ra nói:



- Anh... Anh lại mau xem cái gì đây?



Trong tay thiếu phụ giơ ra một sợi dây chuyền vàng.



Tiêu Phong nhìn thấy biết ngay là đồ trang sức thông thường của đàn bà con gái, chẳng có chi kỳ dị.



Bữa trước A Châu cũng đã tháo ở cổ ra một cái dây chuyền giống thế và một cái vòng xuyến đưa cho y đi đổi bạc.



Sau ông chỉ đổi chiếc xuyến vàng lấy tiền chi dùng còn dây chuyền thì trả lại cho A Châu.



Hiện giờ nàng vẫn còn đeo ở cổ.



Ngờ đâu người đứng tuổi vừa trông thấy dây chuyền thông thường chẳng có chi kỳ lạ này mà biến đổi sắc mặt, run run hỏi:



- Cái này ở đâu ra?



Thiếu phụ đáp:



- Tháo ở cổ nó ra đấy. Trên cánh tay nó còn có rõ cả dấu hiệu vạch vào. Anh... anh lại mà xem!



Thiếu phụ nói tới đây khóc nức nở không ra tiếng.



Người đứng tuổi rảo bước vào phòng, A Châu cũng lạng theo bước mau vào.



Nàng đi trước cả thiếu phụ, còn Tiêu Phong thì sau cùng.



Vào đến buồng trong, A Châu liếc mắt trong thì đây là phòng của thiếu phụ cách bài trí rất thanh nhã.



Nhưng trong cái thanh phòng đượm vẻ huyền bí.



Kiều Phong không tiện nhìn kỹ mọi cảnh trong phòng, ông thấy trên giường cô gái lúc nãy nằm yên không nhúc nhích, chết tự bao giờ.



Người đứng tuổi xắn tay áo lên nhìn cánh tay một lát rồi kéo xuống.



Tiêu Phong đứng sau y, không trông rõ cánh tay cô gái có những gì, ông thấy sau lưng người đứng tuổi rung động rõ ra tâm thần bị cảm xúc rất mạnh.



Thiếu phụ níu áo người đứng tuổi vừa khóc vừa nói:



- Anh giết con rồi. Chính anh ra tay giết chết nó! Anh không nuôi nó lại còn giết nó! Trời ơi! Anh thật là một người cha xấu vô cùng!



Tiêu Phong lấy làm lạ, tự hỏi: "sao? Cô gái đó là con hai vị này ư? À phải rồi! Chắc là sau khi sanh đứa bé này, vợ chồng để chỗ khác nuôi dưỡng. Cái dây chuyền vàng nọ cùng dấu hiệu trên tay kia đều là dấu tích của cha mẹ cô gái ghi vào cho nhớ "Ðột nhiên A Châu mặt đầy nước mắt, xiêu người đi ghé nằm xuống bên giường.



Tiêu Phong cả kính, vội lại nâng đỡ nàng. Lúc ông cúi xuống thấy mắt tử thi cô gái hay còn động đậy. Mắt cô nhắm nghiền nhưng trông mắt vẫn mắp máy, trông qua làn da ngoài mới thấy.



Ông chỉ quan tâm đến A Châu, liền hỏi nàng:



- Nàng làm sao vậy?



A Châu ngồi dậy lau nước mắt gượng cười đáp:


- Ba hiền đệ ra chiến đấu với người bạn già đi, để tôi cùng với hiền đệ đối phó với mụ hia.



Ba Thiên Thạch y lời tiến ra đánh Vân Trung Hạc, Phạm Hoa cùng Lăng Thiên Lý cùng nhảy ra.



Khí giới thường dùng của Lăng Thiên Lý là một cây cần câu đã bị A Tử ném xuống hồ mất rồi.



Lăng Thiên Lý cầm cây bồ cào của Ðông Tư Qui hăm hở bước ra.



Phạm Hoa xông thẳng vào Diệp Nhị Nương.



Diệp Nhị Nương vừa mỉm cười vừa nhìn thân pháp đối phó, biết ngay là kẻ tình địch, không dám coi thường, xách đứa nhỏ đang bồng trong tay quăng xuống đất.



Khi trở tay thì mụ đã cầm một lưỡi dao vừa lớn vừa mỏng, trước biết đã dấu đâu.



Lăng Thiên Lý la ó vang trời xông thẳng lại chỗ Ðoàn Diên Khánh.



Phạm Hoa cả kính la lên:



- Lăng Hiền đệ! Lăng Hiền đệ! Trở lại đây!



Lăng Thiên Lý vờ như không nghe thấy cầm cây cuốc nhằm Ðoàn Diên Khánh phạt ngang.



Ðoàn Diên Khánh cười lạt, không cần né tránh, cầm cây trượng trúc điểm vào mặt đối phương.



Tay cao thủ vừa đánh ra quả nhiên đã khác nguời thường.



Lão phóng cây trượng coi nhẹ nhàng như không và chẳng trệch chút nào.



Lăng Thiên Lý ra đón trước, lão phóng trượng sau mà lại tới trước, thật là ghê gớm vô cùng.



Cây trượng vừa đánh vừa gạt. Lăng Thiên Lý bắt buộc phải tránh né.



Ðoàn Diên Khánh mới ra một chiêu đã đoạt được thượng phong.



Ngờ đâu Lăng Thiên Lý thấy đối phương phóng trượng ra điềm, vờ như không biết, dốc hết kình lực vào cánh tay bổ mau xuống lưng đối phương.



Ðoàn Diên Khánh giựt mình tự hỏi: chẳng lẽ gã này điên rồi hay sao?



Nếu lão muốn liều mạng với Lăng Thiên Lý thì chỉ một trượng có thể đâm chết đối phương ngay, nhưng như thế thì lưng lão cũng sẽ trúng bồ cào và ít ra cũng bị thương nặng.



Lão liền chí đầu gậy xuống đất nhảy tung ngừơi lên tránh.



Lăng Thiên Lý thấy Ðoàn Diên Khánh nhảy lên liền hất đầu bồ cào vào bụng đối phương.



Dùng bồ cào làm binh khí cũng là sự thường trong võ lâm.



Có điều bồ cào không thể đem phương thức nhẹ nhõm khéo léo ra thi triển được mà phải dùng lối đánh mãnh liệt để thủ thắng.



Ðổng Tư Quí quen dùng cây bồ cào này vì y là người béo lùn, chất phác, nên sử dụng nó mới được thuần phục.



Còn Lăng Thiên Lý thì võ công sở trường về những khí giới nhỏ, nhẹ, nên bồ cào chưa quen tay.



Y chỉ đánh rất ngộ, ra chiêu loạn xạ mà chiêu nào cũng nhằm thẳng vào những chỗ hiểm yếu của đối phương, không kể gì đối với sống chết của mình nữa.



Người ta thường nói rằng: "Một kẻ liều mạng, muôn người đánh địch", Ðoàn Diên Khánh tuy võ công cao cường nhưng gặp phải những kẻ liều mạng như người phát điên, nên bị bách phải lùi lại luôn luôn.



Trên bờ Tiểu Kính hồ, trong chớp mắt đã thấy máu tươi tang tóc trên ngọn cỏ cùng với mắt đất.



Nguyên mỗi lúc Ðoàn Diên Khánh lùi lại là một lần ra chiêu, trượng nào cũng điểm đúng vào Lăng Thiên Lý thành một lỗ sâu.



Song Lăng Thiên Lý tựa như không biết đau đớn là gì nữa, đầu bồ cào vung lên bổ xuống càng mau.



Ðoàn Chính Thuần vội kêu lên:



- Lăng hiền đệ hãy lui ra, để ta đấu với tên ác đồ cho!



Ông trở tay giật lấy cây kiếm ở trong tay Nguyễn Tinh Trúc lại giáp chiến Ðoàn Diên Khánh.



- Xin Chúa công lui ra!



Ðoàn Chính Thuần khi nào chịu nghe, cầm kiếm đâm luôn Ðoàn Diên Khánh.



Ðoàn Diên Khánh chỉ đầu trượng bên phải xuống đất, trượng bên trái lên gạt bồ cào của Lăng Thiên Lý rồi thuận tay đánh vào mi mắt Ðoàn Chính Thuần.



Ðoàn Chính Thuần không đánh liều mạng như Lăng Thiên Lý, nghiêng người đi lùi lại một bước.



Lăng Thiên Lý gầm lên như con mãnh thú bị thương, đột ngột, cầm bồ cào quay lại bổ Ðoàn Chính Thuần.



Ðoàn Chính Thuàn có bao giờ ngờ đến người anh em trước nay vốn một lần trung trực quay lại phản mình.



Ông vội nhảy lùi lại vài bước, xuýt chút nữa thì trán ông đụng đầu bồ cào đến ngã lăn ra.



Bọn Phạm Hoa, Hách Cấn, Chu Ðan Thần la rầm lên:



- Lăng huynh đệ! Lăng huynh đệ! Hãy nghỉ đi.



Lăng Thiên Lý vẫn gầm lên quay lại đánh Ðoàn Diên Khánh rất rát.



Lúc đó bọn Phạm Hoa, cùng Diệp Nhị Nương, Nam Hải Ngạc Thần thấy Lăng Thiên Lý có những hành động quái lạ đều ngừng cả lại để theo dõi Lăng Thiên Lý đấu với Ðoàn Diên Khánh.



Chu Ðan Thần gọi to.



- Lăng đại ca! đại ca hãy lui ra!



Chu vừa gọi vừa kéo Lăng Thiên Lý ra thì bị Lăng xoay tay lại tát mạnh vào mũi sưng vếu lên.



Ðoàn Diên Khánh cũng không muốn gặp phải đối thủ liều lĩnh như vậy .



Lão đã đấu với Lăng Thiên Lý ngoài hai chục chiêu, điểm trúng đến mười mấy chỗ, song Lăng Thiên Lý vẫn cả tiếng gầm thét.



Ðoàn Diên Khánh cùng những người bàng quang ai cũng cảm thấy và kinh hãi và cảm thấy đây là một cuộc đấu phi thường rùng rợn.



Chu Ðan Thần biết rằng còn đánh nữa thì Lăng Thiên Lý không thể nào thoát chết, bất giác dòng lệ tuôn rơi, muốn xông ra trợ chiến nhưng vừa bước ra bỗng nghe một tiếng gầm lên, Lăng Thiên Lý thu tàn lực nhằm đối phương ném bồ cào rất mạnh ra.



Ðoàn Diên Khánh phóng gậy trúc đúng vào cán bồ cào, khẽ đẩy đi một cái, cây bồ cào đã bay ra phía sau.



Tuyệt kỹ này gọi là "tứ lạng chống ngàn cân". Người bàng quang ai cũng phải khen là tuyệt diệu.



Cây bồ cào chưa rớt tới đất, Lăng Thiên Lý đã nhảy xổ vào Ðoàn Diên Khánh.



Ðoàn Diên Khánh tủm tỉm cười lạt, cầm trượng đâm vào ngực đối phương.



Ðoàn Chính Thuần, Phạm hoa, Hoa Hách Cấn, Chu Ðan Thần bốn người đồng thanh kêu rú lên:



Thôi nguy rồi! Ðồng thời chạy đến cứu.



Nhưng Ðoàn Diên Khánh chưởng ra lẹ quá, đánh "sột" một tiếng, cây trượng trúc cắm vào ngực của Lăng Thiên Lý suốt từ trước ngực ra tới sau lưng.



Cây trượng bên hữu rớt ra thì cây trượng bên tả chỉ xuống đất một cái, Ðoàn Diên Khánh nhảy ra ngoài xa mấy trượng.



Trước ngực cũng như sau lưng Lăng Thiên Lý máu tươi chảy như suối, thế mà y còn toan đuổi theo Ðoàn Diên Khánh, nhưng vừa cất bước đã thấy kiệt lực, liền quay lại nói với Ðoàn Chính Thuần:



- Chúa công! Lăng Thiên Lý này thà chết chứ không chịu nhục. Thế là một đời Lăng mỗ đã tỏ được hết dạ với Ðoàn gia.



Ðoàn Chình Thuần gạt nước mắt nói:



- Lăng hiền đệ ơi! Tại ta không biết dạy con, để đến nỗi đau với hiền đệ, ta lấy làm hổ thẹn vô cùng!



Lăng Thiên Lý quay lại mỉm cười bảo Chu Ðan Thần:



- Chu hiền đệ. Ta làm anh dĩ nhiên phải đi trước. Hiền đệ…



Nói tới đây, đột nhiên dừng lại rồi tắt hơi mà chết.



Lăng Thiên Lý chết mà vẫn đứng sững, không ngã ra.



Mọi người nghe Lăng Thiên Lý lúc lâm chung nói "thà chết chứ không chịu nhục" đều biết bản ý y không muốn đánh liều mạng với Ðoàn Diên Khánh mà cái chết của y đã nảy mầm từ lúc bị A Tử so bằng màng lưới.



Nguyên các người trong võ lâm, ai cũng nhớ câu "vỏ quýt dày có móng tay nhọn" mình dẫu giỏi đến đâu cũng có người giỏi hơn là lẽ thường. Nếu võ công thua người ngoài thì bất luận cái nhục nào nhanh chóng thì chày năm bảy năm hay mười lăm năm vẫn hy vọng để báo thù được. Ðằng này Lăng Thiên Lý là gia thần họ Ðoàn và con gái Ðoàn Chính làm nhục, thì cái nhục đó, chung thân không, nên y đành mượn cuộc chiến đấu với Ðoàn Diên Khánh để liền nối.



Chu Ðan Thần khóc rống lên, Ðổng Tư Quy cùng Tiêu Ðốc Thành bị trọng thương chưa khỏi mà cũng muốn thí mạng với Ðoàn Diên Khánh.



Thốt nhiên có tiếng nói lanh lảnh của một cô gái vang lên:



- Gã này võ công tầm thường, chết toi mạng như vậy phỏng có gì đáng phàn nàn?