Lục Mạch Thần Kiếm

Chương 38 : Người đẹp ai ngờ dạ hiểm sâu

Ngày đăng: 17:35 18/04/20


Kiều Phong tuy rất mong được cùng người bí mật kết giao, song nghĩ đến lão biểu đừng đuổi nữa, trong bụng đã ngần ngừ. Mặt khác ông nghĩ mình từng bị bọn hào kiệt Trung Nguyên thù ghét thì e rằng người này cũng vào hạng khinh bỉ người Khất Ðan, nên chỉ đưa mắt nhìn sau lưng người bí mật đi mỗi lúc một xa với tấm lòng cảm khái, than rằng:



- Người này khinh công tuyệt diệu, nội lực có thừa. Mình chưa được thấy mặt thực là đáng tiếc!



Kiều Phong dừng chân lặng lẽ nghỉ ngơi hồi lâu rồi mới đi vào thị trấn. Ông vào một tiểu điếm nhỏ, mua rượu uống. Mỗi khi cầm bát rượu lên nhắp, Kiều Phong lại vỗ bàn than thở:



Ðáng mặt nam nhi! Xứng tài hảo hán! Ðáng tiếc! Ðang tiếc!



Câu "Ðáng mặt nam nhi! Xứng tài hảo hán!" là khen người bí mật võ nghệ rất cao thâm, còn câu "đáng tiếc" là tỏ ý cảm khác chưa được giao kết bạn bè cùng người bí mật. Ta nên biết rằng Kiều Phong trước nay là người coi bạn bè trọng như tính mạng mình. Phen này ông bị đuổi ra khỏi Cái bang, kết mối thâm cừu với quần hùng tại Trung Nguyên.



Tình bằng hữu từ trước đến nay đã mất hết, trong lòng ông buồn thảm vô cùng. Bữa nay ngẫu nhiên được gặp một anh hùng, về võ công tương xứng với mình, mà mình vô duyên không được cùng lão kết giao, ông đành mượn rượu giải sầu. Uống hết luôn hai chục bát rượu, tính trả tiền hàng, rồi ra khỏi tửu lầu.



Ông nghĩ thầm:



- Ðoàn Chính Thuần chưa thoát nạn, bọn Nguyễn Tinh Trúc, Tần Hồng Miên... bị mình điểm huyệt nằm lăn quay. Âu là ta trở lại giải cứu cho bọn họ .



Nghĩ vậy, liền rảo bước quay về Mã gia.



Lúc này Kiều Phong thi triển môn khinh công đi thong thả hơn trước nhiều.



Về tới Mã gia thì trời đã quá trưa.



Kiều Phong không gặp người nào, trên mặt đất còn tuyết đọng bên ngoài Mã phủ.



Nguyễn Tinh Trúc, A Tử, Tần Hồng Miên, Mộc Uyển Thanh, bốn người đi sạch cả rồi.



Ông không khỏi kinh ngạc tự hỏi:



- Ai đã đến đây giải huyệt đạo để cứu bọn họ?



Kiều Phong đẩy cửa bước vào nhà, thấy thi thể Bạch Thế Kính nằm cong queo bên cạnh cửa. Ðoàn Chính Thuần không thấy đâu. Một người đàn bà nằm phục bên cạnh lò sưởi, mình đầy máu chính là Mã phu nhân.



Mã phu nhân ngoảnh đầu lại, khẽ nói:



- Tốt lắm! Mau lại giết ta đi!



Kiều Phong thấy mặt mụ xám ngắt, mới trải qua một đêm mà như người mụ đã già đi thêm hai chục tuổi. Con người hôm qua nguyệt thẹn hoa nhường mà nay đã xấu như quỷ dạ xoa. Ông cất tiếng hỏi:



- Ðoàn Chính Thuần đâu rồi?



Mã phu nhân đáp:



- Họ cứu đưa đi rồi! Bọn người độc ác đó... Ðột nhiên mụ hét lên tiếng kinh khủng:



- Trời ơi!



Thanh âm lanh lảnh nghe chói tai.



Trong lúc bất ngờ, Kiều Phong nghe mụ thét, giật nảy mình lùi lại một bước, hỏi:



- Phu nhân làm sao vậy?



Mã phu nhân thở hổn hển, nói:



- Ngươi... ngươi là Kiều... Bang chúa?



Kiều Phong nhăn nhó, gượng cười nói:



- Tôi có phải là Bang chúa Cái bang nữa đâu! Chẳng lẽ phu nhân không biết hay sao?



Mã phu nhân nói:



- Phải rồi! Ngươi đúng là Kiều Bang chúa. Hãy làm ơn làm phúc giết ta mau đi!



Kiều Phong nhíu cặp lông mày, nói:



- Tôi không giết phu nhân. Phu nhân mưu hại thân phu để người Cái bang đến xử phu nhân.



Mã phu nhân năn nỉ:



- Ta... thực tình không chịu đựng được nữa rồi. Con tiểu tiện hạ nhân đó thủ đoạn cực kỳ thâm độc. Ta... ta chết thành quỷ sứ sẽ không tha cho nó. Ngươi... ngươi coi thân thể ta đây này...



Mã phu nhân nằm phục trong xó tối không trông rõ.



Ông đẩy cửa ra cho ánh sáng lọt vào phòng.



Kiều Phong vừa nhìn rõ người Mã phu nhân, bất giác run lên. Bả vai, cánh tay, dưới nách bắp đùi mụ chỗ nào cũng bị dao khoét. Những vết thương này đều bị kiến bâu đầy.



Kiều Phong mới nhìn những vết thương Mã phu nhân, biết ngay tứ chi cùng sau lưng mụ đều bị cắt gân cùng mạch máu, nên không nhúc nhích được.



Trường hợp này không giống như điểm huyệt. Người bị điểm, sau khi khai thông huyệt đạo lại cử động được như thường, đằng này Mã phu nhân bị cắt đứt gân mạch thì từ đây trở đi thành phế nhân. Kiều Phong còn lấy làm lạ là ở miệng các vết thương sao lại có kiến bâu đầy.



Bỗng nghe Mã phu nhân nói:



- Con tiện tỳ đó đã cắt đứt gân mạch chân tay ta làm cho khắp mình ta bị thương. Nó còn lấy mật ngọt bôi vào miệng vết thương cho kiến đốt, để ta phải chịu cực khổ suốt một ngày đêm, sống không được, chết chẳng chết cho nó mới cam lòng.



Kiều Phong trông những vết thương của mụ không khỏi rùng mình. Ông vốn không phải là hạng gan dạ mềm yếu. Nhưng dù có đốt nhà cũng chỉ thích làm cho mau lẹ, không có lòng độc ác hành hạ địch nhân. Ông buông một tiếng thở dài, ra cầu tiêu xách thùng nước rưới lên người mụ để kiến bò đi, đỡ cho mụ được cái nhức nhối bị đốt.



Mã phu nhân nói:



- Cám ơn ngươi! Ngươi thật là tốt bụng, nhưng ta không sống được nữa đâu. Ngươi làm phúc chém ta một nhát cho rồi.



Kiều Phong hỏi:



- Ai đã hành tội phu nhân? Mã phu nhân nghiến răng đáp:



- Một đứa tiện tỳ lỏi con, tuổi mới độ mười lăm, mười sáu mà tâm địa cùng thủ đoạn độc ác đến thế! Kiều Phong thất kinh, hỏi:



-Có phải A Tử không?



Mã phu nhân đáp:



- Ðúng rồi! Ta nghe một đứa đàn bà khác kêu nó thôi. Nhưng con lỏi này có lẽ muốn trị ta, nó bảo phải làm cho ta đau khổ vô cùng để báo thù cho cha mẹ.



Kiều Phong nhíu cặp lông mày, hỏi:
Kiều Phong nghiêm nét mặt nói:



- Ấy chết! Không thể thế được! Phu nhân là vợ Ðại Nguyên hiền đệ. Kiều Phong này là người quân tử biết giữ lễ giáo, đâu dám chớt nhả với người quả phụ của anh em.



Mã phu nhân hỏi:



- Ha ha! Ngươi đã biết thủ lễ, sao còn ẵm ta vào lòng?



Giữa lúc ấy, bỗng nghe phía ngoài cửa số có tiếng cười khúc khích rồi có thanh âm nói vọng vào:



- Gã Kiều Phong kia! Ngươi không biết xấu mặt! Ngươi đã giết chết tỷ nương ta, lại còn đi ôm ấp ngoại thất của gia gia ta để ăn trộm ái tình, thế mà không biết thẹn?



Người nói câu đó chính là A Tử.



Kiều Phong tự vấn lương tâm không có điều chi hổ thẹn, nên đối với câu nói của đứa trẻ nít chưa hiểu việc đời, ông chẳng buồn để vào lòng, chỉ nhìn Mã phu nhân, giục:



- Phu nhân nói mau đi! Gã "thủ lãnh đại ca" là ai?



Mã phu nhân hỏi bằng một giọng ỏn thót:



- Ta bảo ngươi cúi gần xuống nhìn vào mặt ta, sao ngươi lại lảng sang chuyện khác?



Giọng nói của mụ vẫn đầy vẻ cám dỗ.



Lúc đó A Tử đã bước vào phòng, cười hỏi:



- Mi còn chưa chết kia ư? Cái mặt ngươi bây giờ có khác chi quỷ dạ xoa, còn gã trai nào dám nhìn tới nữa?



Mã phu nhân hỏi:



- Mi nói cái gì? ... Mi... mi bảo ta xấu như quỷ dạ xoa ư? Gương đâu? Lấy cho ta soi lại!



Mụ hỏi mấy câu này với một giọng bàng hoàng.



Kiều Phong lại giục:



- Nói đi! Nói mau đi, tôi sẽ lấy gương cho!



A Tử thuận tay cầm chiếc gương trên bàn giơ vào trước mặt Mã phu nhân, cười nói:



- Gương đây, ngươi coi lại xem có đẹp hay không?



Mã phu nhân ngẩng lên nhìn vào trong gương, thấy mặt mình đầy máu me đất cát, đầy vẻ hoảng hốt, dữ tợn, độc ác, oán hờn. Tất cả bao nhiêu xấu xa, khả ố tập trung cả vào đầu mày khoé mắt. Còn đâu là sắc nước hương trời khiến người nhìn phải say mê, thương hương tiếc ngọc như trước nữa.



Mụ giương đôi mắt thao láo ra nhìn rồi không nhắm lại được nữa.



Kiều Phong nói:



- A Tử! Cất gương đi đừng để phu nhân phải căm hận.



A Tử nói:



- Tôi muốn cho mụ nhìn coi bộ mặt mụ đã thành quỷ dạ xoa chưa?



Kiều Phong nói:



- Nếu cô làm cho phu nhân tức uất lên mà chết thì hỏng việc.



Kiều Phong phát giác ra rằng Mã phu nhân không cử động mảy may nào nữa, lại không nghe thấy hơi thở. Ông vội để tay lên mũi thấy mụ đã tắt thở rồi.



Kiều Phong cả kinh la lên:



- A Tử! Hỏng rồi! Mã phu nhân tắt thở mất rồi!



Tiếng ông la hoảng chẳng khác gì vạ lớn đến cho mình.



A Tử bĩu môi, nói:



- Trong lòng ngươi thực tình thương mụ phải không? Cái loại đàn bà này chết đi làm gì mà ngươi phải hoảng hồn đến thế?



Kiều Phong dẫm chân nói:



- Trời ơi! Tuồng con nít còn có biết gì? Ta đang cần hỏi một việc, mà việc này trên đời chỉ còn có một mình mụ biết mà thôi. Nếu cô không đến quấy nhiễu thì mụ đã nói ra rồi.



A Tử cũng la lên:



- Úi chà! Thế ra ta làm hỏng việc lớn của ngươi phải không?



Kiều Phong thở dài, nghĩ bụng: "Người đã chết rồi không sống lại được nữa. A Tử là một đứa cứng đầu cứng cổ quen rồi, đến cha mẹ cô còn chẳng quản được, huống chi người ngoài. Dù sao mình cũng nghĩ tới A Châu, không tiện gây gổ với cô".



Kiều Phong đặt Mã phu nhân xuống giường, nói:



- Chúng ta đi thôi!



Ông đưa mắt nhìn khắp nơi một lượt, nhưng trong nhà chẳng còn gì cả, mụ lão tẩu cũng bỏ đi đâu rồi. Ông liền lấy đá quẹt lửa lên châm vào đống củi trong phòng. Chỉ trong khoảnh khắc lửa bốc ngất trời. Hai người ra đứng bên ngoài phòng thấy đàn chuột sợ lửa bỗng chui qua cửa sổ chạy ra ngoài. Trong vòng hai giờ sau, chắc người và nhà cháy thành than.



Kiều Phong hỏi:



- Cô không về chỗ gia gia má má cô sao?



A Tử đáp:



- Không! Ta không về với gia giá cùng má má nữa, vì bọn thủ hạ của gia gia hễ thấy ta là họ vểnh râu, trừng mắt lên nhìn ta, coi bộ rất khả ố. Ta bảo gia gia giết hết bọn chúng đi, nhưng người nhất định không nghe.



Kiều Phong nghĩ bụng:



- Cô đã làm chết mất Lăng Thiên Lý là người bạn thâm giao của Ðoàn Chính Thuần, hẳn làm cho ông ta bực mình lắm rồi. Có lý đâu còn nghe cô giết chết cả bọn thuộc hạ đầy lòng trung nghĩa? Cô này không biết điều lại còn giận gia gia, thật là một đứa mất nết .



Ông nghĩ vậy liền nói:



- Thôi! Ta đi đây!



Nói xong, ông trở gót trông hướng Bắc mà đi.