Lục Mạch Thần Kiếm
Chương 39 : Tiểu cô nương ám ảnh kiều phong
Ngày đăng: 17:35 18/04/20
A Tử nói:
- Ồ! Thong thả đã, chờ tôi một chút.
Kiều Phong dừng bước, quay lại hỏi:
- Cô đi đâu bây giờ? Phải chăng tìm về chỗ sư phụ?
A Tử đáp:
- Không, hiện giờ tôi chưa dám về với sư phụ tôi.
Kiều Phong ngạc nhiên, hỏi:
- Tại sao cô không dám về? Chắc lại gây ra tai vạ gì nữa rồi à?
A Tử đáp:
- Có gây ra tai vạ gì đâu? Tôi lấy của sư phụ tôi một bộ sách, giờ trở về người đoạt lại mất. Tôi phải tìm một nơi luyện xong mới về. Lúc đó sư phụ có lấy lại sách cũng không cần nữa.
Kiều Phong hỏi:
- Phải chăng là sách luyện võ? Ðã là tình thầy trò sao cô không hỏi xin, làm gì mà người chả cho? Vả lại cô tự luyện lấy, nhất định có nhiều chỗ mình không hiểu rõ. Sao bằng sư phụ ở bên chỉ điểm cho chẳng hay hơn ư?
A Tử bĩu môi đáp:
- Sư phụ đã biểu không cho rồi, năn nỉ cũng bằng vô ích.
Kiều Phong đối với cô bé tính nết giảo quyệt này vốn dĩ không ưa. Ông cự tuyệt:
- Thế bây giờ cô muốn làm gì thì làm hay đi đâu thì đi. Tôi không dính líu gì đến cô nữa.
A Tử hỏi:
- Bây giờ ông đi đâu?
Kiều Phong đưa mắt nhìn mấy gian phòng ốc trong Mã phủ lửa cháy ngất trời, thở dài nói:
- Tôi toan đi rửa hận, nhưng không biết kẻ thù là ai. Thế là suốt đời tôi trên cõi thế gian này, đành ôm mối hận ngàn thu, không còn bao giờ trả được nữa!
A Tử nói:
- À! Tôi biết rồi. Chỉ có Mã phu nhân là biết kẻ thù đó, nhưng tiếc rằng tôi đã chọc giận cho mụ chết rồi. Từ nay trở đi ông không còn cách gì tìm cho ra được kẻ thù. Hay lắm! Hay lắm! Oai danh Kiều Bang chúa lẫy lừng mà bị tôi làm cho mất sạch.
Kiều Phong đưa mắt nhìn A Tử, thấy nàng lộ vẻ hớn hở đắc chí sau khi đã gieo tai rắc hoạ cho người. ánh lửa hồng chiếu vào khuôn mặt tươi thắm rất khả ái, ông nghĩ ngay đến chỗ sau bộ mắt trái xoan tươi thắm này, che đậy biết bao nhiêu ẩn ý thâm độc.
Kiều Phong giận sôi máu, giơ tay lên toan tát nàng một cái thật mạnh, song ông nhớ đến A Châu lúc sắp chết, khẩn cầu mình chiếu cố cho cô em ruột độc nhất của nàng liền lẩm bẩm: "A Châu đã dặn ta hết sức trông nom cô bé này, có lý đâu ta lại phải bội di ngôn của nàng? Dù cô bé này có là kẻ đại gian đại ác đi nữa, ta cũng phải hết sức sửa cho cô, huống chi cô còn nhỏ tuổi, kiến thức nông cạn thì tính nết bướng bỉnh nghịch ngợm là thường".
A Tử ngẩng đầu lên, hất hàm hỏi:
- Sao? Anh định đánh chết tôi ư? Sao không đánh đi? Tỷ nương tôi đã bị anh đánh chết rồi. Bây giờ anh đánh chết cả tôi nữa cũng chả sao! Mấy câu này như mũi dao nhọn đâm vào gan ruột Kiều Phong, ông chua xót trong lòng, không còn biết nói sao, cắm đầu rảo bước đi trên con đường tuyết phủ, không ngoảnh cổ lại nữa.
A Tử cười, hỏi:
- Ơ kìa! Thong thả đã, đi đâu mà vội thế?
Kiều Phong đáp:
- Tôi không ở Trung Nguyên được, phải về ải Bắc và từ đó không trở lại đất này nữa...
A Tử ngoẹo đầu hỏi:
- Anh đi đường nào? Kiều Phong nói:
- Trước hết tôi tới Nhạn Môn quan.
A Tử vỗ tay reo:
- Thế thì may quá! Tôi định đi đến Tần Dương, cùng anh đi đường cho có bạn.
Kiều Phong hỏi:
- Cô đến Tần Dương làm gì? Ðường xa kể hàng ngàn dặm, một cô gái bé nhỏ đi một mình sao được?
A Tử cười, nói:
- Ha ha! Ðường xa diệu vợi thì sợ cóc gì? Tôi đã từ Tinh Tú Hải về đến đây, xa gấp mấy còn đi được. Ðã có anh là bạn đồng hành, sao lại bảo đi một mình?
Kiều Phong lắc đầu, đáp:
- Tôi không đi với cô được.
A Tử hỏi:
- Sao vậy?
Kiều Phong tiếp:
- Tôi là đàn ông, cô là con gái ít tuổi. Ngày đi đêm nghỉ có điều bất tiện.
A Tử nói:
- Anh nói gì mà kỳ vậy? Tôi chả bảo bất tiện thì thôi, còn anh thì việc gì mà bất tiện? Anh đi với tỷ nương tôi cũng chẳng ngày đi đêm nghỉ, đường xa muôn dặm là gì?
Kiều Phong hạ thấp giọng nói:
- Tôi đi với tỷ nương cô vì cùng nhau ước hẹn cuộc hôn nhân, đâu phải chuyện tầm thường?
A Tử vỗ tay cười, nói:
- Trời ơi! Thế mà nghĩ không ra. Tỷ nương tôi cũng như má má tôi, mà anh cũng như gia gia tôi, chưa kết nghĩa phu thê mà sớm đã thành đôi lứa rồi.
Kiều Phong tức mình quát lên:
- Cô không được nói nhăng. Tỷ nương cô đến lúc chết vẫn còn tiết sạch giá trong. Ðối với nàng, tôi vẫn một mực thủ lễ, một niềm kính trọng.
A Tử thở dài, nói:
- Anh lớn tiếng hăm doạ tôi làm chi? Tỷ nương tôi đãbị anh đánh chết rồi còn chi nữa?
Kiều Phong nghe A Tử nói Tỷ nương tôi đã bị anh đánh chết rồi thì trong lòng đau như cắt. Ông ôn tồn bảo A Tử:
- Cô nên về Tiểu Kính hồ ở với má má cô. Nếu không thì tìm nơi nào thanh vắng, đem cuốn sách đó ra luyện tập cho mau thành tài, rồi về chỗ sư phụ cô, đi Tấn Dương làm gì?
A Tử vẫn nằng nặc:
- Có phải tôi đi dông dài đâu? Tôi tới đó vì một việc khẩn yếu trọng đại. Kiều Phong lắc đầu, nói:
- Tôi không đi với cô.
Nói xong cất bước chạy nhanh.
A Tử cũng thi triển khinh công, vừa đuổi theo vừa gọi:
A Tử cười, hỏi:
- Nhị ca! Sao vậy? Tiểu Muội mời nhị ca xơi rượu mà nhị ca không nể mặt tiểu Muội ư?
Kiều Phong nghĩ bụng:
- Thứ rượu này độc vô cùng, quyết gã kia không phải nhịn nhục để cô ả muốn nói khích thế nào thì nói, chẳng lẽ gã uống vào để mất mạng ư? Dù người có nội công ghê gớm đến đâu cũng không thể chống lại được với thứ thuốc độc này .
Ngờ đâu gã mũi sư tử ngẫm nghĩ một lúc rồi đưa bát rượu lên môi húp "Ừng ực" rồi nuốt xuống bụng.
Kiều Phong giật mình tự hỏi:
- Chẳng lẽ gã này nội lực thâm hậu đến thế ư? Sao gã có thể chống nổi với bát rượu độc này?
Kiều Phong còn đang ngẫm nghĩ thì gã mũi sư tử đã uống cạn bát rượu, đặt bát xuống mặt bàn. Hai ngón tay cái còn rượu ướt đầm đìa gã tiện tay lấy vạt áo ra lau.
Kiều Phong là người có tính cách hào sảng, xong xử sự rất là tinh tế. Ông trầm lặng suy nghĩ một lúc rồi hiểu ngay, lẩm bẩm một mình:
- Phải rồi! Thằng cha này đã luyện được môn hoá độc đại pháp của Tinh Tú Lão Ma truyền cho. Trước khi gã uống, lúc cầm bát gã thò hai ngón tay cái vào trong rượu hồi lâu không uống ngay, thì ra gã đã thi triển môn hoá độc đại pháp đem nội lực chế hoá chất độc trong rượu. Khi chế hoá được chất độc rồi, gã mới uống vào bụng thì không còn gì đáng ngại nữa.
A Tử chờ gã mũi sư tử uống cạn bát rượu độc rồi ra chiều kinh ngạc, gượng cười nói:
- Nhị sư huynh! Công lực nhị sư huynh tiến bộ rất nhiều! Tiểu Muội xin mừng cho sư huynh.
Gã mũi sư tử mặc kệ cho A Tử muốn nói gì thì nói, gã ăn như rồng cuốn một lúc, cả bàn đồ nhắm mười phần đã hết chín rồi vỗ bụng, đứng lên nói:
- Ði thôi!
A Tử nói:
- Xin sư huynh cứ tuỳ tiện. Chúng ta còn có ngày tái ngộ.
Gã mũi sư tử trừng đôi mắt một to một nhỏ, nói:
- Sư Muội nói chi... Có ngày tái ngộ, sư Muội đi với ta ngay bây giờ!
A Tử lắc đầu, đáp:
- Tiểu Muội không đi.
Ðoạn nàng chạy đến bên Kiều Phong, nói tiếp:
- Tiểu Muội đã có lời hẹn ước với đại ca đây, chuyến này cùng đi Giang Nam với nhau.
Gã mũi sư tử trừng mắt nhìn Kiều Phong, hỏi:
- Cha này là ai?
A Tử nói:
- Sư huynh nói cái gì mà cha này với cha nọ? Y là thân phu tỷ nương tiểu Muội. Tiểu Muội là em vợ y. Thế là họ gần lắm.
Gã mũi sư tử nói:
- Sư Muội ra đề tiểu huynh đã làm bài xong rồi. Còn sư Muội quên lề luật của môn phái ta rồi ư?
Kiều Phong nghĩ bụng:
- Té ra A Tử kêu gã mũi sư tử uống rượu độc là đưa ra một vấn đề khó khăn, không ngờ gã lại giải quyết được .
A Tử lại nói tiếp:
- Sư huynh sao lại bảo là tiểu Muội ra đầu đề? Phải chăng sư huynh nói về chuyện uống bát rượu vừa rồi? Ha ha! Buồn cười quá! Bát rượu đó tiểu Muội dành cho gã tửu bảo uống, không ngờ đường đường một bậc cao đồ phái Tinh Tú lại đi uống thứ nước dơ dáy của gã tửu bảo uống thừa. Gã tửu bảo uống vào chẳng sao thì sư huynh uống có gì là lạ? Tiểu Muội xin hỏi sư huynh, gã tửu bảo tầm thường kia còn uống được thì đời nào tôi lại đem cái đó làm đề mục?
Tuy nàng cãi cối như vậy, nhưng muốn bác ý kiến của nàng cũng không phải là dễ. Gã mũi sư tử tuy trong lòng tức giận nhưng cố dịu, nói:
- Sư phụ có lệnh bảo ta đến tìm sư Muội về, sư Muội không về, sư Muội muốn chống lại mệnh lệnh của sư phụ phải không?
A Tử cười, đáp:
- Nhị ca ơi! Sư phụ thương tiểu Muội lắm kia! Nhờ sư huynh về bẩm lại với sư phụ rằng tiểu Muội đang đi đường thì gặp người anh rể cùng xuống Giang Nam du ngoạn ít bữa, đồng thời xem có thứ đồ cổ hoặc châu báu thì mua đem về biếu sư phụ.
Gã mũi sư tử lắc đầu, nói:
- Không được! Không được! Sư Muội lấy cắp của sư phụ...
Nói tới đây, gã đưa mắt nhìn Kiều Phong, tựa hồ sợ tiết lộ bí mật.
Ngừng một lát, gã lại nói tiếp:
- Sư phụ giận lắm đấy! Bảo sư Muội phải về ngay.
A Tử năn nỉ:
- Nhị sư huynh cũng biết là sư phụ khi đã nổi lôi đình mà còn bắt tiểu Muội phải về thì chắc là người có ý làm cho sư Muội phải đau khổ. Nếu lần này sư huynh không bênh vực tiểu Muội thì lần sau sư phụ có trách phạt sư huynh, tiểu Muội cũng không van xin cho nữa đâu.
A Tử nói câu này tựa hồ khiến cho gã mũi sư tử phải động tâm. Gã nghĩ đến A Tử còn nhỏ tuổi lại được Tinh Tú Hải Lão Ma rất cưng chiều. Nàng nói câu gì cũng được lão hay nghe. Gã mũi sư tử trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Nếu sư Muội không chịu về thì phải đưa cho ta vật gì đem về làm bằng để phục mệnh. Có thế sư phụ mới nguôi giận được.
A Tử nói:
- Sư huynh bảo sao? Bây giờ phải đưa thứ gì để sư huynh đem về, tiểu Muội không hiểu?
Gã mũi sư tử dằn giọng nói:
- Này ta bảo cho sư Muội biết! Sở dĩ ta chưa động thủ mạo phạm đến sư Muội là ta còn nghĩ tình đồng môn đó. Vậy sư Muội phải biết điều chút mới được.
A Tử cười, nói:
- Tiểu Muội biết điều phải trái lắm chớ. Tiểu Muội mời sư huynh ăn cơm uống rượu là điều phải, còn sư huynh bức bách tiểu Muội phải về với sư phụ là điều trái.
Gã mũi sư tử nói:
- Nhiều lời vô ích. Bây giờ chỉ có hai đường, sư Muội chọn lấy một. Một là sư Muội giao cho ta hai vật đó đem về trình sư phụ, hai là sư Muội phải theo ta đi.
A Tử vẫn nằng nặc:
- Tiểu Muội không về đâu. Còn hai vật sư huynh nói đó, tiểu Muội chưa hiểu là vật gì? Phải chăng là những vật tiểu Muội đeo trong mình. Nếu vậy thì được...
Nàng vừa nói vừa rút cành kim thoa trên đầu ra, nói tiếp:
- Sư huynh cần có thứ để làm bằng cớ trình sư phụ. Vậy hãy cầm cành kim thoa này về là được.
Gã mũi sư tử tức giận nói:
- À, ra mi bắt buộc ta phải động thủ mới xong hả?
Nói xong gã tiến thêm lại một bước. A Tử biết nhị sư huynh mình đã học được sáu bảy thành những tuyệt nghệ của sư phụ. Bản lãnh gã cao hơn mình nhiều, quyết là mình không thể địch nổi. Huống chi võ công phái Tinh Tú cực kỳ hiểm độc. Nguyên ba mươi sáu đường quyền cước hoặc chiêu thức bằng khí giới của phái Tinh Tú không có chiêu nào là nhẹ nhàng cả.
Ðối phương chỉ trúng phải một chiêu thì không chết cũng không bị trọng thương đến thành tàn phế suốt đời, mà chết cũng thảm khốc phi thường. Vì thế mà các sư huynh đệ trong môn phái này không giao đấu với nhau bao giờ. Chỉ một chiêu hay một quyền để phân cap thấp là có người bị chết hay bị thương.
Giữa sư phụ và đồ đệ cũng không bao giờ diễn thử võ nghệ. Tinh Tú Lão Ma truyền thụ những yếu quyết cho đồ đệ rồi, mỗi người đi một chỗ mà rèn luyện. Bản lãnh cao thấp thế nào ai biết phận người nấy mà thôi. Trừ khi cùng nhau đối địch mới rõ hơn kém.