Lục Mạch Thần Kiếm

Chương 46 : Cuộc phiếm du đưa đến gặp hoàng gia

Ngày đăng: 17:35 18/04/20


Kiều Phong cùng A Tử đi sâu vào trong cánh đồng cỏ mấy ngày liền.



Nhằm gặp tiết thu, vòm trời quang đãng khí trời mát mẻ.



Mùi cỏ êm dịu thoảng đưa hương man mát, khiến du khách cảm thấy tinh thần khoan khoái.



Trong đồng cỏ rậm thiếu gì dã thú. Kiều Phong săn lấy nướng ăn, tâm hồn lâng lâng, chẳng bận một điều lo nghĩ chi hết.



Kiều Phong đi luôn mấy ngày nữa.



Hôm ấy vào khoảng giờ ngọ ông nhìn phía trước mặt, ở tận đằng xa thấy vô số doanh trại, không hiểu là nơi đồn trú quân binh hay là nhà ở một bộ lạc nào đó.



Kiều Phong bảo A Tử:



- Phía trước kia là chỗ đông người trú ngụ, chúng ta quay về thôi để tránh mọi sự phiền lụy có thể xảy ra.



A Tử nói:



- Ðừng! Ðừng quay về vội. Em muốn lại đó chơi. Tỉ phu ơi Em mới cất nhắc được hai tay, còn hai chân vẫn thuỗn ra. Em làm gì được mà tỉ phu e chuyện rắc rối?



Kiều Phong cười nói:



- Những chuyện rắc rối đâu có phải do một mình cô gây ra, có khi từ người khác đưa đến cho mình, muốn tránh cũng không được.



A Tử cười nói:



- Nếu vậy thì ta cứ lại xem, không hề gì đâu?



Kiều Phong biết nàng còn tánh trẻ con, thích coi những nơi náo nhiệt liền buông cương cho ngựa đi từ từ về phía doanh trại. Cánh đồng cỏ mặt bằng phẳng, tuy trông thấy doanh trại rồi mà hãy còn xa.



Kiều Phong cùng A Tử đi chừng được bảy tám dặm bỗng nghe tiếng hiệu tù và nổi lên inh ỏi, rồi thấy cát bụi mịt mù. Một đội kỵ mã chia làm hai cánh một toán chạy lên phía Bắc, một đội quay xuống phía Nam.



Kiều Phong kinh ngạc nói:



- Hỏng rồi! Lại bọn kỵ mã Khất Ðan.



A Tử nói:



- Họ là đồng hương với tỉ phu, thế là hay tuyệt. Sao tỉ phu còn kinh hãi?



Kiều Phong đáp:



- Nhưng mình đã quen biết họ đâu? Thôi ta về quách chẳng ở lại lôi thôi.



Dứt lời ông bắt ngựa quay về lối cũ.



Mới đi được mấy bước bỗng nghe trống thúc vang lên, tiếp theo lại thêm mấy đội kỵ mã Khất Ðan xông tới.



Kiều Phong tự hỏi:



- Sao bốn mặt không thấy địch quân? Chắc là họ tập trận hay săn dã thú chi đây?



Bỗng nghe tiếng reo hò vang dội:



- Bắn đi! Bắn hươu đi!



Cả ba mặt Tây, Nam, Bắc đều thấy tiếng hô bắn hươu.



Kiều Phong nói:



- Té ra họ săn hươu, binh sĩ Khất Ðan thanh thế lớn lắm.



Ông ôm A Tử ngồi trên lưng ngựa dừng lại ở mặt Ðông để coi.



Bọn kỵ mã Khất Ðan đều trong mặc thiết giáp, ngoài khoát cẩm bào.



Cách ăn mặc không khác gì lúc ra trận.



Cẩm bào có nhiều màu sắc: một đội hồng bào, một đội thanh bào, một đội hoàng bào và một đội tử bào.



Cờ hiệu đội nào cũng cùng màu sắc với cẩm bào đội ấy. Binh cường mã tráng, lui tới rong rủi, trông rất oai hùng.



Kiều Phong cùng A Tử trầm trồ khen ngợi.



Quân kỵ Khất Ðan tung hoành tiến thoái theo đúng quân lệnh.



Tên nào cũng cầm trường mâu đuổi hươu nai.



Họ thấy Tiều Phong cùng A Tử cũng chỉ ngó qua, chứ không hỏi han chi hết.



Ba cánh quân kỵ từ ba mặt dồn lại vây mấy chục con hươu vào giữa.



Ngẫu nhiên một con chạy lọt qua chỗ trống ra ngoài vòng vây.



Kiều Phong đang đứng xem chợt có tiếng la to:



- Có phải Kiều đại gia đó không?



Kiều Phong tự hỏi:



- Không biết ai đã nhận ra mình?



Ông ngoảnh đầu nhìn ra thì thấy một người trong đội thanh bào chạy lại, chính là gã đội trưởng trước đây mấy tháng đã được Gia Luật Cơ phái mang đồ lễ đến Kiều Phong.



Gã còn cách Kiều Phong chừng mười trượng đã xuống ngựa lật đật đi bộ đến trước mặt ông, quỳ phục xuống đất, nói:



- Chủ nhân tiểu tốt hiện ổ phía trước kia, cách đây không xa mấy. Người thường nhắc đến Kiều đại gia luôn, dường như nhớ mong đại gia lắm. Bữa nay cơn gió nào thổi đại gia đến đây? Xin kính thỉnh đại gia qua hội diện với chủ nhân tiểu tốt.



Kiều Phong nghe tin Gia Luật Cơ cũng ở gần đây thì vui mừng khôn xiết nói:



- Ta cũng đi chơi phiếm thôi, chả có việc gì cả, không ngờ nghĩa huynh ta cũng ở gần đây, thế thì may mắn biết chừng nào! Ngươi dẫn ta đến hội ngộ.



Gã đội trưởng vừa chủm môi huýt lên một tiếng sáo, đã thấy hai tên quân kỵ cưỡi ngựa chạy lại.



Gã đội trưởng nói:



- Các ngươi lập tức về bẩm chủ nhân có Kiều đại gia bên núi Trường Bạch qua chơi nghe!



Hai tên kỵ binh nghiêng mình nhận lệnh rồi chạy như bay.



Các đội khác vẫn tiếp tục săn hươu, gã đội trưởng đốc xuất đội kỵ binh áo xanh hộ vệ phía sau Kiều Phong và A Tử đi về hướng Tây.



Kiều Phong nghĩ thầm:



- Nghĩa huynh ta không phải tướng chắc cũng là mõt vị đại thần tại triều đình Khất Ðan, nên mới có thanh thế lớn như vầy được. Bọn kỵ binh chạy lui chạy tới trong cánh đồng cỏ liên miên không ngớt. Tên nào bào giáp cũng mới tinh, đầy vẻ hùng tráng.



Gã đội trưởng nói:




Trong cánh đồng cỏ trừ tiếng vó ngựa dồn dập, không còn một thứ âm thanh nào khác.



Ði đến giữa giờ ngọ, thốt nhiên nghe thấy tiếng tù và nổi lên inh ỏi, ai cũng hiểu là quân địch sắp đến nơi.



Tướng lệnh trung quân truyền ra:



- Xuống ngựa!



Bao nhiêu quân sĩ đều xuống ngựa hết, cầm cương dắt ngựa đi chỉ có Gia Luật Hồng Cơ cùng các đại thần là được ngồi nguyên trên lưng ngựa.



Kiều Phong không hiểu sao kỵ binh phải xuống ngựa, ông lộ vẻ nghi ngờ.



Gia Luật Hồng Cơ thấy vậy cười hỏi:



- Hiền đệ ở Trung Nguyên đã lâu, chưa hiểu cách hành quân của người Khất Ðan phải không?



Kiều Phong đáp:



- Tiểu nhân đang định xin bệ hạ chỉ giáo cho.



Gia Luật Hồng Cơ cười đáp:



- Các tiếng xưng hô: "bệ hạ"đó không biết có còn được hết ngày nay nữa không? Hiền đệ cùng ta nên kêu nhau bằng anh em. Song hiền đệ cứ gọi ta là bệ hạ hoài?



Kiều Phong nghe tiếng cười của nghĩa huynh có đượm vẻ chua cay liền nói:



- Vâng, vâng xin đại ca chỉ giáo cho.



Hồng Cơ nói:



- Cuộc giao phong ngoài bình nguyên điều cần nhất là phải dè dụm mã lực, thứ hai mới đến nhân lực.



Kiều Phong bấy giờ phải tỉnh ngộ nói:



- À, phải rồi! Sở dĩ kỵ binh phải xuống ngựa là để dưỡng sức cho ngựa đỡ mệt.



Hồng Cơ gật gầu nói:



- Dành sức ngựa để đến lúc lâm trận xung phong cho mạnh không sức nào ngăn trở được. Người Khất Ðan đánh Ðông dẹp Bắc bách chiến bách thắng phần lớn là nhờ ở bí quyết này.



Nhà vua nói đến đây, thanh âm trầm xuống vì thấy trước mặt cát bụi tung trời, chưa thấy người mà bụi đã bốc lên cao đến hơn mười trượng.



Hồng Cơ cầm roi ngựa trỏ về phía trước hỏi:



- Hoàng thái Thúc cùng Sở Vương đã lâu ngày từng trải chiến trận, đều là những kiện tướng của nước ta. Họ vẫn cho binh sĩ cưỡi ngựa phóng tới rất gấp sao không dè dặt mã lực? Chắc là họ nắm vững phần thắng, không còn e dè chi nữa.



Chưa dứt lời bỗng thấy tả quân và hữu quân đồng thời hiệu tù và.



Kiều Phong dùng hết nhãn lực để nhìn ra xa thì thấy về phía Ðông có hai cánh quân mã, phía tây có hai cánh, kể cả toán chính diện nữa là năm toán đánh ập vào một toán.



Gia Luật Hồng Cơ biến sắc, ra lệnh cho tướng chỉ huy trung quân:



- Ngươi cho hạ trại đi!



Tướng chỉ huy trung quân dạ một tiếng rồi phóng ngựa chạy ra truyền lệnh cho ba quân hạ trại.



Lập tức các đội tiền quân và hữu quân đều quay lại.



Bao nhiêu quân sĩ trồng cột dựng nên một tòa doanh trại rất lớn.



Cả bốn mặt trước sau, tả hữu đều có kỵ binh đóng giữ.



Mấy vạn quân cung nỏ nấp vào phía sau những cột lớn và dương cung sẵn sàng chỉ còn chờ lệnh là bắn ra.



Kiều Phong nhíu cặp lông mày nghĩ thầm!



- Cuộc đại chiến này chưa biết ai thắng ai bại, thì người cùng dòng giống Khất Ðan cũng lâm vào thảm cảnh thây phơi đầy nội máu chảy thành sông. Nếu may mà nghĩa huynh thắng trận chẳng nói làm chi. Giả tỷ mà người bị hại, thì ta phải nghĩ kế cứu người cùng A Tử được an toàn và đưa đi ẩn lánh một nơi, còn cái ngôi hoàng đế chẳng làm thí thôi cũng chẳng cần gì.



Doanh trại của Liêu vùa mới dựng xong thì đội tiền phong bên phản loạn đã đến nơi.



Ðội tiền phong này không xông vào khiêu chiến, dừng ngựa ở đằng xa vừa tầm cung cứng tên mạnh bắn tới.



Ðồng thời hiệu trống và hiệu tù và liên thanh bất tuyệt.



Các đội ngũ bên địch bao vây khắp bốn mặt, trận thế rất chỉnh tề không hỗn độn chút nào.



Kiều Phong đưa mắt nhìn ra thấy quân địch không biết cơ man nào mà kể, ông trông không rõ hết được, nghĩ bụng:



- Trận đánh này e rằng nghĩa huynh mình tất bị thất bại. Ban ngày khó lòng phá vòng vây để trốn thoát phải cân chống đỡ cho được đến đêm, trời tối mình sẽ tìm cách cứu nguy rồi chạy trốn.



Ông nhìn bóng nắng chiếu xuống những cây cột bóng hãy còn ngắn chủn, mặt trời mới qua ngọ chưa được mấy tý.



Thốt nhiên không gian nổi lên mấy tiếng le te.



Mọi người ngẩn nhìn lên thì ra một đàn nhạn đang bay lưng trời.



Gia Luật Hồng Cơ cũng ngẩng đầu lên nhìn đàn nhạn giây lát rồi gượng cười nói:



- Giả tỷ lúc này ta có hóa làm giống chim nhạn kia cũng khó lòng bay ra thoát khỏi vòng vây này.



Bắc Viện Ðại Vương cùng viên tướng chỉ huy trung quân nhìn nhau thất sắc vì biết nhà vua thấy quân tình chênh lệch quá nhiều đâm ra khiếp sợ.



Ðột nhiên quân địch nổi trống trận vang trời.



Tướng chỉ huy trung quân bên Liêu chúa cũng lớn tiếng ra lệnh:



- Thúc trống!



Mấy trăm cái trống khua lên ầm ầm.



Tiếng trống bên địch vừa dứt, mấy vạn kỵ binh reo hò vang động ca góc trời, cầm trường mâu xông lại.



Ðội tiền phong bên địch đa lại tới vừa tầm tên bắn.



Tướng chỉ huy trung quân phất cờ một cái, tiếng trống im bật.



Mấy vạn mũi tên đuôi có tra lộng bắn ra vun vút.



Ðội tiền phong bên địch tới tấp ngã ngựa.



Song hàng trước ngã thì hàng sau lại xô lên ào ạt. những người ngựa phía trước ngã ra biến thành những ụ thịt đỡ tên cho những đội sau tiến lên.



Quân cung nỏ bên địch dùng mộc che mình để tiến lên nhằm ngự doanh bắn vào.



Gia Luật Hồng Cơ lúc ban đầu rất là khiếp sợ, nhưng đã đến lúc tiếp chiến thì nhà vua lại hăng hái bội phần, tay phải cầm một thanh trường đao ra hiệu lệnh chỉ huy ba quân.