Lục Mạch Thần Kiếm

Chương 47 : Cuộc bội chiến rùng rợn giữa hai phe khất đan

Ngày đăng: 17:35 18/04/20


Các tướng sĩ thấy Hoàng thượng thân hành đi trước nghênh địch liền cả tiếng hoan hô:



- Vạn tuế! Vạn vạn tuế!



Quân địch nghe thấy tiếng hô vạn tuế, ngoảnh đầu lên coi thấy Gia Luật Hồng Cơ mặc bào vàng giáp vàng đứng ở phía trước doanh trại.



Nhà vua oai phong lẫm liệt khiến cho quân địch bỗng nhiên chùn lại không dám tiến nữa.



Gia Luật Hồng Cơ thấy cơ hội thuận lợi liền hô lớn:



- Ðội tả quân kỵ binh xông trận!



Tướng chỉ huy cánh tả quân là Bắc Viện Khu Mật Sứ vừa nghe Hoàng thượng ra lệnh dẫn ba vạn kỵ binh quanh lại bao vây cạnh sườn mé hữu nghịch quân.



Bên địch sau khi trông thấy Gia Luật Hồng Cơ, lòng quân đã nao núng, không đề phòng cánh quân tinh nhuệ trong ngự doanh hùng dũng xông ra.



Bắc Viện Khu Mật Sứ lại là một danh tướng nước Liêu.



Quân hai bên giao chiến được hay thua là do khí thế mạnh hay yếu.



Ðịch quân đang lúc do dự thì đội kỵ binh bên ngự doanh đã xông đến.



Nghịch quân lập tức rối loạn hấp tấp lùi lại.



Bên ngự doanh lại thúc trống trận, cho cánh hữu quân xông ra nữa.



Nghịch quân vừa giao chiến mấy hợp bị thua phải rút lui.



Ngự quân ào ạt đuổi theo như vũ bão.



Kiều Phong cả mừng la lên:



- Cung hỉ đại ca! Trận nầy bên ta toàn thắng rồi.



Gia Luật Hồng Cơ hạ trại xong, nhảy lên lưng chiến mã dẫn quân ra tiếp ứng.



Bỗng nghe hiệu tù và nổi lên, cánh quân sinh lực bên địch xông ra.



Chớp mắt, tên bắn dao đâm vèo vèo, cuộc tranh đấu kịch liệt vô cùng.



Kiều Phong kinh hãi nghĩ thầm:



- Bình sinh ta chưa từng thấy cuộc giao phong nào khốc liệt như bữa nay. Một người dù có bản lãnh thiên hạ vô địch ở giữa đám thiên binh vạn mã này, cũng hết đất dụng võ. Có giỏi chăng nữa cũng chỉ giữ mình cho khỏi mất mạng là may. Cuộc giao chiến giữa những toán quân khổng lồ này so với những cuộc tỉ võ một người hay nhiều người trong võ lâm thật khác nhau một trời một vực.



Bất thình lình phía sau mặt trận, nghịch quân nổi hiệu thanh la lui binh.



Ðội kỵ binh nghịch quân rút lui thì đội cung nỏ bắn tên ra như mưa để yểm hộ cuộc rút lui.



Tướng chỉ huy trung quân cùng Bắc Viện Khu Mật Sứ dẫn quân xông trận ba lần đều không làm cho trận thế đối phương rối loạn được, mà bên ngự quân có đến vài ngàn binh sĩ bị bắn chết.



Gia Luật Hồng Cơ ra lệnh:



- Sĩ tốt tử thương quá nhiều rồi, hãy tạm lui quân!



Lập tức ngự doanh nổi hiệu thanh la lui binh.



Bên nghịch quân phái hai đội xông ra tập kích song ngự quân đã chuẩn bị trước tránh bại rút lui rồi bổ vây hai bên.



Hai đội nghịch quân độ ba ngàn người bị quân binh vây hãm, ngoài ra còn mấy trăm tên xuống ngựa đầu hàng.



Gia Luật Hồng Cơ vẫy tay một cái, quân sĩ trong trại doanh cầm trường mâu ra đâm chết hết ba trăm tên quân địch này.



Hai bên đánh nhau trong vòng một giờ mà cuộc thảm sát tàn khốc dị thường, rồi cả hai bên cùng rút lui chủ lực cách xa nhau tầm tên bắn không tới được.



Khu đất trống ở giữa hai mặt trận, thây phơi máu chảy ghê hồn những kẻ bị thương kêu gào thật thê thảm.



Hai bên cùng cho đội quân áo đen ba trăm người chạy ra kiểm điểm những người bị thương.



Kiều Phong tưởng họ ra khiêng thương binh về cứu chữa.



Không ngờ đội áo đen này ra đến nơi rút đao chém hết những thương binh đối phương.



Sau khi chém chết hết rồi, quân áo đen hai bên la hét om sòm quay ra đánh nhau.



Kiều Phong thấy hai đội quân áo đen này tuy nhân số chẳng có là bao nhưng đều là những tay võ giỏi.



Ánh đao lấp lánh hai bên chiến đấu cực kỳ kịch liệt.



Chỉ trong khoảnh khắc đã có đến hai trăm tên bị chém chết ngã lăn xuống đất.



Ðội quân áo đen bên ngự doanh mạnh hơn, mới bị chết có mấy chục người, thành ra số còn lại hai ba người hợp lại chọi một và thế được thua đã hiển nhiên.



Ðánh thêm một lúc nữa số người nhiều ít càng chênh lệch nhau ba bốn gã quân binh một tên nghịch quân.



Lạ thay quân hai bên chỉ reo hò trợ oai, mấy chục vạn nghịch quân cũng thỏng tay bàng quang chứ không thêm binh tiếp viện.



Sau cùng ba trăm nghịch quân áo đen đều bị giết hết. Ðội ngự quân áo đen còn trở về được hơn một trăm ba mươi tên.



Kiều Phong nghĩ thầm:



- Ðây hẳn là thể lệ tranh đấu của người Liêu như vậy?



Nhìn vào cuộc chiến tranh khốc liệt này, tuy lề lối đã kém xưa nhiều nhưng chí phấn đấu kinh hồn động phách của hai bên hãy còn thấy rõ.



Gia Luật Hồng Cơ giơ cây trường đao lên, lớn tiếng truyền lệnh:



- Nghịch quân tuy nhiều nhưng tướng sĩ không có lòng chiến đấu. Bên ta lại tiếp tục một trận nữa chắc phải thua.



Ngự quân nhất tề hoan hô:



- Vạn tuế! Vạn vạn tuế!



Tiếng hoan hô vừa dứt bỗng nghe bên địch quân nổi hiệu tù và.



Ba người cưỡi ngựa từ từ đi đến.



Người đi giữa hai tay cầm một mảnh da dê giương ra cất tiếng dõng dạc đọc, thì ra đây là chiếu thư của Hoàng thái Thúc.



Tờ chiếu như sau: "Gia Luật Hồng Cơ cướp ngôi, y chỉ là ngụy quân. Hiện nay Hoàng thái Thúc lên ngôi chính thống. Vậy đã là quan binh trung thành của nước Ðại Liêu, phải lập tức về triều quy thuận. Tân hoàng đế nhất lượt gia phong tam cấp."



Mười mấy tay cung nỏ bên ngự quân phóng tên ra veo véo nhằm bắn vào người đọc chiếu thư.



Người này được hai gã đi hai bên giơ mộc lên che đỡ phía trước.



Người đứng giữa toan tiếp tục đọc nữa thì đột nhiên ba con ngựa đều bị bắn trúng ngã khuỵu xuống.



Ba gã ẩn mình vào phía sau những lá mộc và một gã tiếp tục đọc xong chiếu thư của Hoàng thái Thúc rồi lui về bản trận.



Bắc Viện Ðại Vương thấy quan binh dưới trướng mình khi nghe xong ngụy chiếu thư có ý ngã nghiêng, liền hạ lệnh:



- Các ngươi ra thóa mạ lại đi!



Ba chục tên quan binh liền ra đứng trước trại.



Hai mươi tên giơ mộc lên che đỡ cho mười tay mạ thủ già giọng lớn tiếng thóa mạ.



Gã mạ thủ đầu tiên lớn tiếng mắng:



- Những tên phản quốc gian tặc kia! Chúng bay chết không có đất mà chôn đến nơi rồi!



Sau gã thứ nhứt, gã mạ thủ thứ hai nhiếc mắng còn tệ hại hơn.



Những tên về sau càng buông những lời tục tĩu ra chửi rủa.



Kiều Phong chưa biết tiếng Khất Ðan mấy, nên ông không hiểu những câu chửi rủa này, chỉ thấy Gia Luật Hồng Cơ gật đầu lia lịa ra chiều đắc ý thì chắc rằng những tay"mạ thủ"này đã chửi bới một cách hay ho.



Kiều Phong lại đưa mắt nhìn sang bên trận địch thì thấy xa xa có chỗ che tàn che tán, ánh vàng rực rỡ và có hai người cưỡi tuấn mã đứng tay cầm roi ngựa chỉ trỏ.



Một người đầu đội mũ bình thiên, mình mặc áo hoàng bào. Dưới cằm chòm râu dài đã lốm đốm bạc.



Còn một người mặc áo giáp vàng lấp lánh dưới bóng dương quang. Người này mặt mũi gầy nhom nhưng có vẻ tinh thần tráng kiện.



Kiều Phong nghĩ thầm:



- Coi điệu bộ này thì hai người đó chắc là cha con Hoàng thái Thúc và Sở Vương.



Thốt nhiên mười gã mạ thủ ngừng lại thầm thì bàn nhau một hồi lại ngoạc mồm gân cổ bới móc những việc thầm kín của Hoàng thái Thúc cùng Sở Vương ra mà chửi rủa.



Hoàng thái Thúc dường như là người chính trực xuất thân, không chửi mắng vào chỗ nào được, mười gã mạ thủ chỉ xỉa xói vào Sở Vương. Họ kể tội y nào:



gian dâm phi tần của phụ thân, nào cậy thế cha làm càn.



Những câu chửi bới này để ly gián cảm tình giữa hai cha coa.



Cả mười tên đồng thanh chửi bới rất to và rất nhịp nhàng, thanh âm vọng ra xa đến mấy dặm.



Mấy chục vạn quân sĩ bên địch đến quá nửa nghe được rõ ràng.



Sở Vương cầm roi ngựa vẫy một cái nghịch quân la lối om xòm.



Tiếng la vang dội cả góc trời làm át mất hẳn tiếng chửi bới của mười tay mạ thủ.



Sau một hồi náo loạn bỗng thấy quân địch rẽ ra hai bên để đẩy mười chiếc xe ra đến trước ngự doanh.



Xe dừng lại, những tên quân theo xe lôi mấy chục đàn bà con gái ở trong xe xuống.



Có bà già tóc bạc phơ. Có cô trạc tuổi đang xuân. Người nào cũng ăn mặc cực kỳ lịch sự.



Bọn đàn bà vừa ra khỏi xe thì tiếng chửi mắng đôi bên đều im bặt.



Gia Luật Hồng Cơ kêu thét lên:



- Mẫu thân ơi! Mẫu thân! Hài nhi phải bắt quân nghịch phân thây muôn đoạn để báo thù cho mẫu thân.



Nguyên bà già tóc bạc này là đương kim Hoàng thái hậu, tức Tiêu thái hậu, mẫu thân Gia Luật Hồng Cơ, còn ngoài ra là Tiêu hoàng hậu, các vị phi tần, Công chúa vân vân...



Hoàng thái thúc cùng Sở Vương thừa dịp Hồng Cơ ra ngoài săn bắn nổi loạn bao vây cung cấm, bắt Hoàng thái hậu cùng hết thảy gia quyến nhà vua.


Bắc Viện Ðại Vương nhìn Kiều Phong, chắp tay nói:



- Xin kính mừng Kiều huynh! Tước Sở Vương trước nay chưa phong cho ai người họ khác.



Kiều Phong tạ ơn Hoàng thượng đi!



Kiều Phong tiến về phía Gia Luật Hồng Cơ nói:



- Thưa dại ca! Công cuộc hôm nay mà vãn hồi được là nhờ hồng phúc tày trời của đại ca khiến cho quan binh chịu thúc lòng qui thuận, mà bình định xong công cuộc phản loạn này, tiểu đệ bất quá đem chút sức mọn ra góp vào mà thôi có chi là đáng kể công lao. Huống chi tiểu đệ không biết làm quan mà cũng không muốn làm quan. Xin đại ca thu hồi sắc mạng cho.



Gia Luật Hồng Cơ cười ha hả đưa tay phải ra nắm lấy vai Kiều Phong nói:



- Tước vị Sở Vương, quan hàm Nam Viện Ðại Vương là chức quyền tối cao của Triều Ðình Ðại Liêu, nếu hiền đệ còn chê nhỏ không chịu thần phục ta, thì ca ca đây đành nhường luôn cả ngôi hoàng đế cho hiền đệ, ngoài ra không còn cách nào nữa.



Kiều Phong giật mình lẩm bẩm:



- Chết chưa! Ca ca ta vì mừng vui quá mà quyên cả hình thức mất rồi, không còn nhớ gì cả. Nếu mình do dự có thể gây nên biến cố.



Nghĩ vậy, Kiều Phong đành quì xuống bẩm:



- Thần là Kiều Phong xin lãnh chỉ. Ða tạ hoàng ân.



Gia luật Hồng Cơ tươi cười giơ tay ra nâng Kiều Phong dậy.



Kiều Phong nói:



- Hạ thần không dám nghịch chỉ, vâng mệnh lãnh quan tước. Song hạ thần là kẻ thảo dã tính tình lỗ mãng không hiểu pháp độ triều đình. Nếu có phạm lỗi, mong được bệ hạ khoan hồng.



Gia Luật Hồng Cơ vỗ vai Kiều Phong nói:



- Không hề chi mà ngại.



Nhà vua quay sang nhìn một người đứng tuổi trạc ngoài bốn mươi nói:



- Gia Luật Mạc Ca! Ta cho ngươi lãnh chức Nam Viện Khu Mật Sứ phò tá Kiều Phong đại vương, phụ trách quân vụ trong nước.



Gia Luật Mạc Ca cả mừng vội quỳ xuống tạ ơn Hoàng thượng, rồi khom lưng làm lễ tham bái Kiều Phong, nói:



- Thuộc hạ xin tham kiến đại vương.



Hồng Cơ nói:



- Mạc Ca! Ngươi bẩm với đại vương truyền lệnh cho, đặng thống lĩnh nghịch quân quay về Thượng kinh. Chúng ta lại vấn an Thái hậu.



Lúc đó trên núi chiên trống tưng bừng. Gia Luật Hồng Cơ cùng bá quan xuống núi. Các loạn tướng đã dẫn quân vào thỉnh Hoàng thái hậu, Hoàng hậu ra ngoài tù xa và cung kính mời ngồi chờ trong doanh trại.



Gia Luật Hồng Cơ tiến vào trong trướng. Mẹ con, vợ chồng làm lễ tương kiến. Trải qua một cuôc cải tử hồi sinh, mọi người đều hoan hỉ tán dương công lớn của Kiều Phong, bất tất phải thuật kĩ cho rườm lời.



Gia Luật Mạc Ca đi trước dẫn đường và giới thiệu Kiều Phong cùng các bộ thuộc Nam Viện để cùng nhau làm lễ tương kiến.



Vừa rồi Kiều Phong xông vào chỗ thiên binh vạn mã, anh dũng tuyệt luân, mọi người đều mắt thâùy. Các thuộc viên dưới trướng Sở Vương cũ thấy Kiều Phong thần oai lẫm liệt liền đem lòng khiếp sợ, không ai dám tỏ ý bất phục. Chẳng những Kiều Phong anh hùng làm họ kính sợ, mà Sở Vương trước tính nết nóng nảy chẳng được ai ưa.



Chúng vừa thấy Kiều Phong vào đến quân trung hết thảy đều nghe lệnh răm rắp.



Kiều Phong nói:



- Ðức Hoàng thượng đã miễn tội cho các ngươi đi theo kẻ phản thần làm loạn. Từ đây sắp tới, các ngươi phải biết hối cải ăn năn, đừng ăn ở hai lòng mà gây nên tội đại nghịch.



Một tướng râu bạc tiến ra nói:



- Bẩm Ðại Vương! Hoàng thái thúc cùng Thế tử bắt hết gia thuộc chúng tôi, bức bách chúng tôi phải theo hai người làm loạn. Nếu chúng tôi không theo họ, Thế tử sẽ chém hết cả nhà, chúng tôi lâm vào tình trạng bất đắc dĩ mà gây nên tội lỗi, mong rằng Ðại Vương tâu rõ lên thánh thượng cho.



Kiều Phong gật đầu nói:



- Các ngươi đã biết thế thì chúa thượng sẽ khoan dung không hỏi gì đến tội trước nữa.



Nói xong, Kiều Phong quay sang bảo Gia Luật Mạc Ca:



- Bây giờ cho tam quân nghĩ ngơi, ăn uống xong, lập tức nhổ trại về kinh.



Các quan viên dưới trướng Nam Viện Ðại Vương đều được giữ nguyên chức vào lạy mừng Kiều Phong. Kiều Phong tuy trước kia chưa làm quan, nhưng ông đã từng làm Bang chúa Cái Bang lâu ngày, cầm đầu bao nhiêu anh hùng hảo hán một cách rất oai nghiêm. Nay ông thống lĩnh bọn hào kiệt Khất Ðan cũng chẳng khác gì mấy với qui cựu hào kiệt đất Trung Nguyên. Dù trong việc cầm quân nước Liêu có lề luật riêng, Kiều Phong cũng chỉ để ý một chút là hiểu hết. Hơn nữa ông lại được tay phò tá Gia Luật Mạc Ca phân phái các bộ thuộc cùng thu xếp mọi việc rất đúng phép tắc.



Kiều Phong thống lĩnh đại quân sắp lên đường thì Hoàng thái hậu cùng Hoàng hậu phái sứ giả đưa mũ áo tiền bạc đến ban cho.



Kiều Phong tạ ơn xong, Thất Lý hộ vệ A Tử cũng vừa tới nơi.



Nàng mặc áo gấm cưỡi tuấn mã đều do Hoàng thái hậu ban cho.



Kiều Phong thấy A Tử thân hình loắt choắt, mặc bộ áo rộng thùng thình. Bộ mặt nàng bé nhỏ, bị cổ áo che lấp quá nửa.



A Tử chưa được mắt thấy Kiều Phong bắn chết Sở Vương, bắt sống Hoàng thái thúc, nhưng nàng được nghe bọnThất Lý thuật chuyện lại. Khi người ta thuật lại chuyện gì, thế nào cũng thêm thắt vào cho câu chuyện thêm đậm đà, để công cuộc oai hùng của Kiều Phong càng thêm vẻ li kỳ.



A Tử vừa nhìn thấy Kiều Phong đã trách ngay:



- Tỷ phu ơi, tỷ phu lập nên công trạng lớn lao mà không nói trước cho em hay, để em như người ngồi trong ống chẳng biết chi hết.



Kiều Phong cười nói:



- Ðó chẳng qua là vận hên lập được chút công nhỏ mọn, trước đã biết đâu mà nói? Cô vừa thấy tôi lại nói chuyện trẻ nít rồi.



A Tử nói:



- Tỷ phu ơi! Tỷ phu lại gần đây!



Kiều Phong liền đến bên nàng, ông thấy bộ mặt gầy ốm xanh xao vì hân hoan quá đỗi mà thoáng hiện ánh hồng. Khi trông đến áo xiêm nàng bận, thấy nàng buồn cười lại vừa khả ái.



Kiều Phong không nhịn được phá lên cười ha hả.



A Tử làm mặt giận nói:



- Em nói chuyện đứng đắn sao tỷ phu lại cười hô hố thật là kỳ quá.



Kiều Phong cười nói:



- Tôi trông cô mặc áo chẳng khác gì người đóng trò, coi rất thú vị.



A Tử hậm hực nói:



- Tỷ phu coi em là tuồng con nít để làm trò cười cho tỷ phu chắc?



Kiều Phong nói:



- Không phải thế! A Tử cô nương! Lần này tôi tưởng cả hai người chúng ta cùng chết mất mạng, ngờ đâu lại được thoát chết. Tôi lấy làm khoan khoái quá, còn những chức tước Nam Viện Ðại Vương chi chi đó, tôi thật không màng. Mình được sống sót đã là may mắn lắm rồi.



A Tử hỏi:



- Tỷ phu sợ chết lắm hay sao?



Kiều Phong ngẩn ngơ giây lát rồi gật đầu đáp:



- Phải rồi! Gặp lúc nguy hiểm, dĩ nhiên tôi sợ chết.



A Tử nói:



- Em thì cho tỷ phu là bậc anh hùng hảo hán không sợ chết. Nếu tỷ phu sợ chết thì sao dám xông vào chỗ thiên binh vạn mã?



Kiều Phong đáp:



- Cái đó kêu bằng:



tìm sự sống trong đất chết. Giả tỷ không liều lĩnh xông pha thì chết còn gì. Thế đâu có phải là dũng cảm với anh hùng? Chẳng qua mình chỉ như con dã thú đến bước đường cùng thì phải liều mạng mà thôi. Tỷ như chúng ta bao vây con gấu hay con cọp, nó không có đường chạy thoát thì nó phải nhảy xổ vào cắn xé ta may ra thoát chết.



A Tử mỉm cươì nói:



- Tỷ phu lại đem ví mình với giống súc sinh rồi.



Lúc đó hai người đều cưỡi trên lưng ngựa sánh vai mà đi. Kiều Phong đưa mắt nhìn ra xa, trên cánh đồng cỏ bát ngát cờ xí tung bay, đội ngũ tề chỉnh kéo một hàng dài không biết đến đâu là cùng. Chung quanh hai người vô số sĩ tốt hộ vệ.



A Tử khoan khoái vô cùng, nàng nói:



- Ngày nọ em đoạt được chân thừa kế phái Tinh Tú. Hai ba đời phái này mới được vài trăm đệ tử. Trừ sư phụ ra thì em là người có quyền lớn hơn cả, trong lòng đã lấy làm hí hửng. Nhưng bây giờ so với tỷ phu thống lĩnh dư hai mươi vạn nhân mã thì chẳng ăn thua vào đâu. Tỷ phu! Em nghe nói Cái Bang không cho tỷ phu làm Bang chúa. Chà! Chà! Một Cái Bang nhỏ xíu lấy gì làm quí. Bây giờ tỷ phu đem binh mã đến giết sạch họ đi!



Kiều Phong lắc đầu lia lịa nói:



- Cô nương lại nói chuyện trẻ con rồi! Tôi là người Khất Ðan, Cái Bang không cho làm Bang chúa là hợp lý hợp tình. Vả lại, người Cái Bang đều là bạn cũ của tôi sao lại giết họ?



A Tử nói:



- Bọn chúng đuổi tỷ phu ra khỏi Bang, đối xử bất nhân với tỷ phu, thì nên giết sạch đi chớ để làm gì? Sao tỷ phu còn bảo họ là bạn?



Kiều Phong chưa biết trả lời ra sao, chỉ lắc đầu quầy quậy. Ông nhớ lại khi ở Tụ Hiền Trang đã tuyệt giao và chặt đứt mối tình cũ với bạn bè thì không khỏi bùi ngùi trong dạ.



A Tử hỏi:



- Giả tỷ bọn họ biết tin tỷ phu làm đến Nam Viện Ðại Vương nước Ðại Liêu, chắc là họ hối hận lắm, nhưng họ có muốn rước tỷ phu về làm Bang chúa Cái Bang, chắc tỷ phu cũng không chịu làm nữa.



Kiều Phong tủm tỉm cười nói:



- Ðâu lại có lý thế được? Các bậc anh hùng hảo hán ở nhà Tống đều coi người Khất Ðan là phường tội ác ngập đầu. Tôi ở nước Liêu càng làm quan to bao nhiêu, họ càng căm hận tôi bấy nhiêu.



A Tử nói:



- Úi chà! Họ căm hận tỷ phu thì làm cóc gì? Mình tha căm hận cho họ là tốt.



Kiều Phong buông luồng nhởn tuyến nhìn ra chân trời xa trong rừng núi chập chùng lẩm bẩm:



- Qua dãy núi bên kia là đến Trung Nguyên rồi đó.



Tuy ông là người Khất Ðan, nhưng ở Trung Nguyên từ thuở nhỏ nên trong thâm tâm ông thích nhà Ðại Tống hơn nước Ðại Liêu nhiều. Giả tỷ người Cái Bang bao dung cho ông làm một tên tiểu tốt vô danh, một gã đệ tử hạng bét chưa được đeo túi, có lẽ ông còn khoái hơn làm tới chức Nam Viện Ðại Vương tại nước Ðại Liêu.



A Tử lại nói:



- Tỷ phu ơi! Em cho rằng đức Hoàng thượng thật là thông minh. Người phong cho tỷ phu làm Nam Viên Ðại Vương để ngày sau nước Ðại Liêu có giao tranh với nước ngoài tỷ phu sẽ lãnh binh đi chinh phạt, tất là đánh đâu được đấy. Tỷ phu chỉ có việc xông vào trận địch bắn chết chủ tướng, tất nhiên địch quân phải quì xuống xin hàng, như thế là toàn thắng.



Kiều Phong mỉm cười nói:



- Bộ hạ Hoàng thái thúc đều là quan binh nước Liêu trước nay vẫn nghe mạng lệnh hoàng thái thúc. Hôm nay sở dĩ họ phải đầu hàng là vì Sở Vương bị chết, Hoàng thái thúc bị bắt. Còn trường hợp hai nước giao tranh thì tình hình lại khác hơn. Mình có giết được quan nguyên soái thì họ còn phó soái cầm đầu, Giết đư