Lục Mạch Thần Kiếm

Chương 91 : Những mối thù rùng rợn giữa đồng môn

Ngày đăng: 17:36 18/04/20


Người đàn bà áo trắng chưng hửng một lát rồi hỏi:



- Hừ! Y... sao y lại giao nhẫn cho sư tỷ? Nếu không phải là sư tỉ ăn cắp thì hẳn là đã cướp giật?



Ðồng Mỗ lớn tiếng nói:



- Lý Thu Thủy! Chưởng Môn phái Tiêu Dao truyền cho ngươi phải quỳ xuống để nghe mệnh lệnh.



Người đàn bà áo trắng tức Lý Thu Thủy nói:



- Chức chưởng môn nhân này chính là sư tỷ tự phong cho mình hay sao? Chắc là... chắc là sư tỷ đã ám hại y để ăn cắp nhẫn.



Lý Thu Thủy vốn là người hoà nhã, nhưng từ lúc trông thấy cái nhẫn sắt, bà không khỏi xúc động và trong lời nói đã ra chiều nóng nảy.



Ðồng Mỗ dõng dạc hỏi:



- Ngươi không chịu tuân theo mệnh lệnh của chưởng môn nhân và muốn phản nghịch sư môn, có phải thế không?



Ðột nhiên một làn bạch quang xẹt qua! Người Ðồng Mỗ tung lên rồi hất văng đi xa!



Hư Trúc thất kinh hỏi:



- Sao vậy?



Rồi nhà sư nhìn thấy trên mặt đất tuyết đọng có vết máu loang và ngón tay út của Ðồng Mỗ bị chặt đứt rớt xuống. Cái nhẫn lấy đã bị Lý Thu Thủy lấy được cầm trong tay.



Nguyên Lý Thu Thủy dùng thủ pháp mau lẹ tuyệt luân chặt đứt ngón tay út của Ðồng Mỗ rồi đoạt chiếc nhẫn.



Bà lại phóng chưởng hất mụ bắn ra xa, còn bà dùng thứ khí giới gì để chặt ngón tay Ðồng Mỗ thì Hư Trúc không nhìn rõ được vì bà ra tay lẹ quá!



Bỗng nghe Lý Thu Thủy nói:



- Ðại sư tỷ! Sư tỷ đã ám hại y cách nào, sư tỷ nói thật cho tiểu Muội nghe đi! Tiểu Muội đối với sư tỷ là chỗ tình nghĩa thâm trọng quyết không làm chuyện gì khó chịu cho sư tỷ đâu.



Bây giờ Lý Thu Thủy lấy được chiếc nhẫn rồi, giọng nói của bà ta trở lại rất ôn tồn.



Hư Trúc không nhịn được nữa, lên tiếng nói:



- Hai vị đã là chỗ sư tỷ Muội cùng môn phái, sao lại ra tay độc địa đến thế? Vô Nhai Tử lão tiên sinh nhất quyết không bị Ðồng Mỗ giết chết đâu. Tiểu tăng là người xuất gia chẳng khi nào nói dối thí chủ đâu...



Lý Thu Thủy quay sang hỏi Hư Trúc:



- Tại hạ không dám! Xin hỏi đại sư pháp hiệu là gì? Ngài xuất gia ở bảo tự nào? Tại sao lại biết danh hiệu sư huynh của tại hạ?



Hư Trúc đáp:



- Tiểu tăng pháp danh là Hư Trúc, đệ tử chùa Thiếu Lâm. Còn việc Vô Nhai Tử lão tiên sinh... nói ra dài quá...



Nhà sư chưa dứt lời thì đột nhiên Lý Thu Thủy phất tay áo một cái, hai đầu gối nhà sư chùn lại rồi cảm thấy tê nhức, khí huyết trong người bỗng chạy ngược đường. Nhà sư ngã lăn ra kêu lên:



- Trời ơi! Thí chủ làm gì thế? Tiểu tăng có điều gì đắc tội với thí chủ đâu, sao lại ra tay đánh tiểu tăng bị thương?



Lý Thu Thủy mỉm cười đáp:



- Tiểu sư phụ đã là cao tăng phái Thiếu Lâm, tại hạ chẳng qua muốn thử công lực một chút mà thôi! Hừ! Té ra tiếng tăm phái Thiếu Lâm lừng lẫy là thế mà cao tăng phái này chỉ có thế thôi ư?



Hư Trúc nhìn qua tấm mạng che trên mặt Lý Thu Thủy thì thấy nét mặt bà ta phảng phất như một thiếu phụ ngoài bốn mươi tuổi. Cặp lông mày rất xinh, nhưng trên má dường như có mấy ngấn máu lại tựa hồ như có vết sẹo nữa. Nhà sư nhìn không rõ nên trong lòng càng khủng khiếp.



Hư Trúc đáp:



- Tiểu tăng là một hoà thượng kém cỏi nhất tại chùa Thiếu Lâm. Tiền bối chẳng nên lấy một mình tiểu tăng là kẻ vô dụng mà mạt sát tệ phái.



Lý Thu Thủy không nói gì với nhà sư nữa, từ từ đến bên Ðồng Mỗ lên giọng ỏn thót:



- Sư tỷ ơi! Mấy năm nay nhớ sư tỷ biết chừng nào! Trời đã mở mắt cho tiểu Muội còn được gặp mặt sư tỷ một lần. Trước kia sư tỷ đối đãi với tiểu Muội tử tế quá! Tiểu Muội ngày đêm vẫn ghi nhớ trong lòng...



Ðột nhiên một làn bạch quang loé ra, Ðồng Mỗ rú lên một tiếng bi thảm rồi lăn trên mặt đất đây tuyết phủ máu chảy thành vũng. Chân trái Ðồng Mỗ đã bị chặt đứt lìa khỏi mình.



Hư Trúc thấy thế kinh hãi vô cùng. Nhà sư cả giận quát hỏi:



- Ðã là chỗ đồng môn mà tỷ muội... sao thí chủ lại nhẫn tâm hạ thủ đến thế được? Thí chủ... thí thủ thật là dã man không bằng giống cầm thú.



Lý Thu Thủy từ từ quay đầu lại, bà kéo tấm khăn lên, để lộ bộ mặt trái xoan trắng nõn nà.



Hư Trúc vừa nhìn thấy đã la lên một tiếng kinh ngạc, trống ngực đánh thình thịch. Mặt bà bị kiếm thương hai vệt ngang hai vệt dọc thành hình chữ Tinh. Vết kiếm thương đã làm cho mắt bên phải bà lồi ra ngoài, miệng bên trái méo xệch đi. Bộ mặt rất xinh đẹp biến thành xấu xa, khủng khiếp.



Lý Thu Thủy nói:



- Những năm trước kia có kẻ dùng mũi kiếm vạch vào mặt tại hạ đến nỗi thế này. Tiểu sư phụ chùa Thiếu Lâm thử nghĩ xem có nên trả thù hay không?



Lý Thu Thủy nói xong lại từ từ kéo tấm khăn xuống che mặt.



Hư Trúc hỏi lại:



- Ðây có phải là Ðồng Mỗ đã tàn hại thí chủ không?



Lý Thu Thủy đáp:



- Tiểu sư phụ thử hỏi lại y xem.



Ðồng Mỗ tuy bị chặt chân máu chảy ra như suối mà mụ vẫn không chết ngất, lên tiếng đáp:



- Ðúng rồi! Chính ta đã vạch vào mặt nó. Năm ta hai mươi sáu tuổi, luyện công sắp đến ngày thành tựu, có thể làm cho người ta cao lớn lên như những người đàn bà thông thường. Nhưng rồi ta bị nó hãm hại làm cho thân thể liệt bại. Vậy ta hỏi ngươi mối thâm thù này có nên báo hay không?



Hư Trúc ngước mắt nhìn Lý Thu Thủy và nghĩ thầm:



- Nếu lời Ðồng Mỗ quả đúng sự thực thì Lý Thu Thủy là người gây ác nghiệt trước.



Ðồng Mỗ lại nói:



- Bữa nay ta đã lọt vào tay mi thì còn nói gì nữa? Còn vị tiểu hoà thượng đây là bạn vong niên với Vô Nhai Tử. Mi không được động đến một sợi lông của nhà sư. Nếu mi càn rỡ thì y quyết không tha đâu.



Lý Thu Thủy thở dài đáp:



- Sư tỷ! Sư tỷ đã lớn tuổi hơn mà lại thông minh hơn tiểu muội. Nhưng bữa nay sư tỷ muốn gạt tiểu muội không phải là chuyện dễ đâu. Sư tỷ đã nói y... Y hiện nay hãy còn trên thế gian thì cái nhẫn sắt này sao lại lọt vào tay sư tỷ được? Vị tiểu sư phụ này đối với tiểu muội đã không thù không oán, vả tiểu muội vốn là người nhát gan, chẳng bao giờ dám gây thù với phái Thiếu Lâm là núi Thái Sơn là sao Bắc Ðẩu trong võ lâm. Tiểu muội không làm cho nhà sư bị thương đâu. Sư tỷ đừng ngại gì hết. Tiểu muội có mang theo hai viên Cửu chuyền hùng xà hoàn, xin mời sư tỷ uống vào cho vết thương đừng chảy máu nữa.



Hư Trúc nhìn tay bà ta, những ngón tay tháp bút rất xinh xắn đang cầm hai viên thuốc vàng khè, giống hệt như thuốc mà Ô lão đại uống lúc trước. Nhà sư lẩm bẩm:



- Thiên đạo tuần hoàn, cuộc báo ứng thật mau lẹ, người ta phải khiếp sợ.



Bỗng thấy Thiên Sơn Ðồng Mỗ la lên:



- Tiểu hoà thượng! Ngươi phóng mạnh chưởng vào đỉnh đầu cho ta chết đi, đừng để cho ta phải chịu những sự đau đớn nhục nhã của con tiện nhân này nữa.



Lý Thu Thủy cười nói:



- Vị tiểu hoà thượng đó mệt lắm rồi. Bây giờ y cần nằm dài ra để nghỉ ngơi một chút.



Thiên Sơn Ðồng Mỗ biết là Lý Thu Thủy đã điểm huyệt Hư Trúc bằng phép Hán tụ phát huyệt để kiềm chế y rồi, mụ tức quá, trong ngực đau nhói lên.



Lý Thu Thủy lại nói:
Ðồng Mỗ hỏi:



- Có điều làm sao?



Hư Trúc đáp:



- Nơi trọng địa của Lý Thu Thủy chỉ sợ có người khác. Nếu mình bị bọn họ khám phá ra hành tung bí mật thì...



Ðồng Mỗ đằng hắng ngắt lời:



- Nếu là chỗ không có ai thì sao gọi là mạo hiểm được? Có dấn thân vào chỗ cực kỳ gian nan nguy hiểm mới đáng mặt nam tử, mới là hành vi của bậc đại trượng phu.



Hư Trúc lẩm bẩm:



- Giả tỷ vì việc cứu nhân độ thế thì dù dấn thân vào nơi nguy hiểm mới xứng đáng. Nhưng đây cả mụ lẫn Lý Thu Thủy thì kẻ tám lạng người nửa cân chẳng ai kém ai và toàn là phường bạc ác bất nhân. Mình cứ mạo hiểm cho mụ thì thật hoài công vô ích!



Ðồng Mỗ thấy vẻ mặt Hư Trúc ra chiều phân vân, dường như có ý hối tiếc công trình, mụ đoán ra ý nghĩ của y liền nói:



- Ta đã bảo ngươi mạo hiểm cho ta thì ngươi cũng được đền bồi, chứ có để ngươi khó nhọc một cách vô ích đâu. Rồi đây ta sẽ dạy cho ngươi ba đường chưởng pháp, sáu đường cầm nã. Hai môn này hợp lại gọi là Thiên Sơn chiết mai thủ.



Hư Trúc nói:



- Tiền bối bị trọng thương chưa khỏi, chẳng nên phí sức nhọc lòng, hãy nghỉ ngơi ít lâu là hơn.



Ðồng Mỗ đảo hai mắt nhìn nhà sư rồi nói:



- Ngươi có điều hiềm nghi là công phu của ta thuộc bàng môn tả đạo nên không muốn học phải chăng?



Hư Trúc ấp úng đáp:



- Cái đó... cái đó... vãn bối không có ý nghĩ như vậy đâu. Tiền bối đừng hiểu lầm!



Ðồng Mỗ nói:



- Thiên Sơn Ðồng Mỗ trước nay chẳng chịu làm việc gì chỉ ích cho mình mà để thiệt cho người. Ta dạy võ công cho ngươi cũng vì được việc cho ta. Bởi lẽ ta phải mượn tay ngươi để chống ngăn cường địch. Ngươi mà không chịu học sáu đường Thiên Sơn chiết mai thủ thì tất sẽ phải bỏ mình ở nước Tây Hạ. Tiếng tăm của một gã tiểu hoà thượng bị tiêu diệt ở Tây Hạ thì có chi đáng kể, nhưng mỗ mỗ cũng không thể sống được thì sao?



Hư Trúc liền đáp:



- Xin vâng lời tiền bối!



Nhà sư thấy Thiên Sơn Ðồng Mỗ chẳng thiện lương gì, có điều mụ nghĩ sao nói vậy, kể cũng là một hạng chân tiểu nhân quang minh lỗi lạc, còn hơn hạng nguỵ quân tử giả dối.



Lúc ấy Ðồng Mỗ đem khẩu quyết về chưởng pháp đầu tiên trong môn Thiên Sơn chiết mai thủ ra truyền thụ cho Hư Trúc.



Bài khẩu quyết này có mười hai câu, mỗi câu bảy chữ, tổng cộng là tám mươi tư chữ.



Hư Trúc học thuộc rất mau. Ðồng Mỗ chỉ đọc một lượt là y nhớ được ngay.



Ðồng Mỗ nói:



- Ngươi cõng ta trên lưng nhằm phía Tây mà chạy, vừa chạy vừa đọc lại bài khẩu quyết.



Hư Trúc làm theo lời mụ. Không ngờ mới đọc được ba chữ đầu đến chữ thứ tư là chữ phù thì không sao thốt ra được. Nhà sư dừng bước lấy lại hơi mới đọc lên được.



Ðồng Mỗ giơ chưởng lên đập vào đỉnh đầu y rồi mắng:



- Gã tiểu hoà thượng này tồi quá! Mới câu đầu mà đã đọc không ra.



Tuy mụ không đập mạnh lắm nhưng trúng vào huyệt Bách Hội nhà sư.



Hư Trúc lạng người đi một cái và cảm thấy đầu óc choáng váng. Y đọc lại bài khẩu quyết đến chữ thứ tư thì lại bị vấp.



Ðồng Mỗ lại đập nhà sư một chưởng nữa.



Hư Trúc rất lấy làm kỳ tự hỏi:



- Tại sao mình cứ đọc đến chữ phù là bị vấp không nói ra được?



Nhà sư đọc tới lần thứ ba, vừa đề tụ chân khí xong, chững phù đã bật ra khỏi miệng luôn.



Ðồng Mỗ cười nói:



- Tốt lắm! Thế là đã qua được một cửa rồi!



Nguyên bài khẩu quyết này mỗi câu gồm toàn những chữ trúc trắc khó đọc. Câu thì bảy chữ bằng liền, câu thì bảy chữ vần trắc, không ăn nhịp với sự hô hấp của mọi người. Ngay lúc bình tâm trí đọc lên còn khó thay, huống chi nhà sư vừa chạy vừa đọc nên càng khó phát âm hơn nữa. Học bài khẩu quyết này thực ra là một phương pháp để điều hoà chân khí.



Ðến giờ ngọ, Ðồng Mỗ bảo Hư Trúc đặt mụ xuống, mụ cầm viên đá nhỏ búng ngón tay trỏ vào một cái cho bắn lên không trung trúng một con quạ rớt xuống để bắt lấy uống huyết tươi, rồi mụ ngồi luyện môn Thiên thượng địa hạ duy ngã độc tôn.



Ta nên nhớ rằng Ðồng Mỗ lúc này đã khôi phục công lực bằng lúc mười tám tuổi. So với Lý Thu Thủy mụ chưa vào đâu thế mà mụ búng ngón tay đã đủ sức mạnh bắn được con quạ rơi xuống một cách dễ dàng.



Ðồng Mỗ luyện công xong bảo Hư Trúc cõng mình lên và đọc bài khẩu quyết.



Nhà sư đọc xong xuôi rồi, mụ bảo y đọc ngược lại.



Bài khẩu quyết này đọc xuôi cũng đã khó khăn, phải cong lưỡi chúm miệng mới phát âm được. Ðọc ngược lại thì làn hơi cũng đi ngược đường phải cuộn lưỡi lên và rít hai hàm răng lại, đâu phải chuyện dễ dàng. Nhưng Hư Trúc là người nghị lực có thừa nên học chưa đến tối đã đọc được chẳng khó khăn gì. Nhà sư đọc bài khẩu quyết này bất luận đọc xuôi hay đọc ngược đều rõ ràng minh bạch.



Ðồng Mỗ rất mừng nói:



- Tiểu hoà thượng! Thế là được rồi!



Rồi đột nhiên mụ la hoảng:



- Úi chao!.... Úi chao!...



Thanh âm mụ biến đổi khác thường. Hai tay mụ nắm chặt lấy đầu Hư Trúc vừa lắc vừa đánh. Mụ quát mắng om sòm:



- Thằng giặc vô lương tâm này! Ngươi... ngươi... Nhất định ngươi đã làm trò đồi bại với con tiện nhân kia rồi. Ngươi còn định che mắt ta, lừa gạt ta ư? Trời ơi!...



Hư Trúc cả kinh, cái đầu trọc của nhà sư bị mụ đánh xuống mười mấy cái. Nhà sư cả kinh vội buông mụ xuống hỏi:



- Tiền bối! Tiền bối... bảo sao?



Mặt Ðồng Mỗ trở nên tím bầm, mụ hét lên:



- Mi cùng con tiểu nhân Lý Thu Thủy đã tư thông với nhau rồi phải không? Mi còn có cãi nữa thôi? Mi đã chịu thừa nhận hay chưa? Nếu không thế thì làm sao nó đem Tiểu vô tướng công truyền cho mi? Mi... mi làm cho ta đau khổ biết chừng nào...!



Hư Trúc xoa đầu hỏi lại:



- Tiền bối! Tiểu vô tướng công là cái gì?



Ðồng Mỗ thộn mặt ra rồi định thần lại, lau ráo nước mắt thở dài nói:



- Không có chuyện chi cả. Sư phụ ngươi đối với ta không tốt.



Nguyên Hư Trúc lúc đọc bài khẩu quyết, nhiều chỗ khó khăn mà y đọc rất lưu loát. Nhất là lúc đọc ngược lại, lại càng trôi chảy. Ðồng Mỗ sực nghĩ ra và tưởng nhà sư đã tập luyện môn Tiểu vô tướng thần công. Tuy mụ cùng Vô Nhai Tử và Lý Thu Thủy ba người cùng học một thầy, nhưng mỗi người có một tuyệt nghệ riêng và sở học của ba người có nhiều điểm không giống nhau. Môn Tiểu vô tướng thần công, sư phụ chỉ truyền cho một mình Lý Thu Thủy. Ðó là một môn thần công lợi hại vô cùng! Ðồng Mỗ đã mấy lần định gia hại Lý Thu Thủy mà không thành công vì là bà ta có môn tiểu vô tướng công.



Ðồng Mỗ tuy không hiểu môn này, nhưng diệu dụng của nó thế nào mụ đã biết hết. Bây giờ mụ phát giác ra trong người Hư Trúc chẳng những có thần công này mà công lực lại rất thâm hậu. Lúc mụ vừa kinh hãi vừa ghen tức nên thần trí mê loạn, tưởng Hư Trúc là Vô Nhai Tử nên mụ cứ đánh nhà sư hoài. Sau tâm thần mụ tỉnh lại, mụ nhớ tới Vô Nhai Tử đã phản bội mình, tư thông cùng với Lý Thu Thủy rồi cấu kết với nhau.



Nghĩ tới đó, Ðồng Mỗ vừa căm giận, vừa tự thương thân mình.