Lục Mạch Thần Kiếm

Chương 93 : Bùa sinh tử cầm chân hư trúc

Ngày đăng: 17:36 18/04/20


Ðồng Mỗ bật lên một tràng cười dòn ra chiều đắc ý.



Nên biết rằng Ðồng Mỗ vốn là một người ngang ngược và ích kỷ, chỉ biết thoả mãn cho cá nhân mụ, ngoài ra không hề nghĩ tới ai. Gặp việc gì bất như ý là mụ làm cho đối phương phải chịu cảnh sống dở chết dở mới vừa lòng. Vì thế mà bọn thủ hạ dù thuộc phe bàng môn tả đạo cũng phải kinh hãi mụ. Mụ thấy Hư Trúc một dạ kiên trì giữ giới luật nhà Phật, nên mụ bắt chàng phải uống máu để phá giới.



Thời giờ thấm thoát, hơn một tháng đã trôi qua. Thế là Ðồng Mỗ khôi phục lại được công lực vào tuần ngoại năm chục tuổi. Mụ ở trong kho nước đá ra vào ngự hoa viên tựa hồ ma quỷ biến hình. Nếu mụ không còn uý kỵ Lý Thu Thủy thì mụ đã rời khỏi hoàng cung nước Tây Hạ đi rồi.



Hàng ngày mụ hút máu luyện công xong rồi là lại điểm huyệt Hư Trúc, lấy thịt sống cùng máu tươi những loài cầm thú nhét vào miệng nhà sư. Mụ chờ trong vòng hai giờ cho những thực vật đó tiêu hoá đi không còn mửa ra nữa, mới giải khai huyệt đạo cho nhà sư.



Hư Trúc ở trong kho nước đá bị Ðồng Mỗ bức bách ăn thịt uống máu tươi, trải qua bao nhiêu ngày không nhìn thấy mặt trời. Nhà sư chịu đau khổ đến cùng cực, miệng chỉ niệm câu: "Cùng khổ vô, thứ đạt cố giã" để miễn cưỡng an ủi mình.



Một hôm Ðồng Mỗ lại nghe thấy Hư Trúc lẩm nhẩm niệm câu Tu đạo khổ hạnh, phải nghĩ kiếp trước rồi cam tâm chịu đựng không nên oán trách gì gì nữa, thì mụ cười lạt hỏi:



- Ngươi đã ăn đủ thứ thịt, nào thỏ, nào hươu, nào hạc, nào công thì còn thành hoà thượng thế nào được nữa mà còn niệm kinh hoài?



Hư Trúc đáp:



- Tiểu tăng bị tiền bối bức bách chư không phải tự ý mình, đâu có thể gọi là phá giới được.



Ðồng Mỗ cười lạt hỏi vặn:



- Nếu ta không bức bách, ngươi quyết lòng không phá giới phải chăng?



Hư Trúc đáp:



- Tiểu tăng là đệ tử nhà Phật nên tự phải biết giữ mình cho trong sạch, không bao giờ vi phạm giới luật của đức Bồ Tát hằng dạy...



Ðồng Mỗ nói:



- Ðược lắm! Chúng ta hãy thử coi!



Hôm ấy mụ không bức bách Hư Trúc uống máu ăn thịt nữa.



Hư Trúc rất mừng, cảm tạ mụ luôn miệng.



Hôm sau Ðồng Mỗ vẫn không cưỡng ép nhà sư uống máu ăn thịt thì Hư Trúc đói quá, liền nói:



- Thưa tiền bối, thần công tiền bối đã luyện thành rồi chả cần tiểu tăng chầu chực nữa. Tiểu tăng xin cáo từ thôi.



Ðồng Mỗ đáp:



- Ta không cho ngươi đi!



Hư Trúc nói:



- Tiểu tăng đói quá rồi, xin phiền tiền bối kiếm cho ít rau xanh để lót dạ.



Ðồng Mỗ nói:



- Ðược rồi. Ta đi kiếm ngay bây giờ!



Nói xong mụ điểm huyệt để nhà sư không chạy trốn được. Mụ lách mình ra khỏi kho nước đá, chẳng bao lâu đã quay về.



Hư Trúc bỗng ngửi thấy mùi thơm sực nức mà bụng lại đói meo, thèm đến chảy nước miếng.



Ba tiếng lách cách vang lên, Ðồng Mỗ đã đặt xuống trước mặt Hư Trúc ba cái bát lớn rồi nói:



- Ðây là một bát thịt quay, một bát canh gà và một bát cá chép hầm. Ngươi cầm lấy mà ăn đi! Những món này là thức ăn của hoàng đế Tây Hạ đấy.



Hư Trúc cả kinh nói:



- A di đà Phật! Tiểu tăng thà chết thì thôi chứ không dám ăn!



Mùi thơm trong ba bát thịt cá không ngớt xông vào mũi Hư Trúc.



Ngày thứ nhất Hư Trúc vẫn cố nhịn được.



Ðến sáng sớm ngày thứ hai, Ðồng Mỗ gắp thịt ăn rất ngon lành.



Hư Trúc vẫn lâm râm niệm Phật không nói gì.



Ngày thứ ba, Ðồng Mỗ lại đi lấy mấy đùi thịt nướng hải sâm, hùng chưởng, vịt quay... mùi thơm càng ngào ngạt hơn nữa.



Hư Trúc tuy đói đến lả người, thủy chung vẫn không chịu ăn.



Ðồng Mỗ nghĩ thầm:



- Tiểu hoà thượng thấy mình ngồi đấy chắc hắn nhất định không chịu ăn gì để thoả lòng hiếu thắng.



Mụ nghĩ vậy rồi bỏ đi ra khỏi hầm nước đá hàng nửa ngày không trở về và chắc thế nào Hư Trúc cũng ăn vụng rồi.



Ngờ đâu, mụ bật lửa lên coi thì một giọt nước thang nhà sư cũng không đụng tới.



Ðến ngày thứ chín, Hư Trúc niệm kinh rồi kiệt lực, chỉ nhấp chút nước đá cho khỏi khát, chứ không chịu thò tay ra để đụng vào thịt cá ê chề trước mặt mình.



Ðồng Mỗ tức quá nắm lấy ngực nhà sư, nhét từng miếng thịt vào miệng.



Nhưng khi mụ bắt ép nhà sư ăn mặn mụ cũng biết rằng đấu trí kiểu này với y là mình chịu thua.



Mụ tức quá giơ tay ra tát luôn ba bốn cái rồi quát mắng,



- Gã thày chùa chó chết này! Mi muốn trêu mụ chăng? Ta cần cho ngươi biết rõ Ðồng Mỗ là một tay đáo để nhất trần gian, mi đừng hòng thi gan với ta vô ích.



Hư Trúc vẫn không nổi đoá, chỉ lâm râm niệm Phật.



Sau mấy hôm nữa, Ðồng Mỗ bắt ép Hư Trúc nuốt hết mấy bát cá thịt, rồi ngoài việc bị cưỡng bách, Hư Trúc chỉ niệm kinh hay ngủ vùi.



Một hôm đang lúc mơ màng, thốt nhiên Hư Trúc ngửi thấy mùi hương ngào ngạt. Mùi hương này không phải là mùi hương trước tượng thần Bồ Tát, cũng không phải là mùi thơm cá thịt. Hư Trúc cảm thấy toàn thân khoan khoái không sao tả xiết!



Trong lúc Hư Trúc đang mơ màng, lại cảm thấy một vật gì mềm nhũn tựa vào ngực mình. Nhà sư kinh hãi quá, bừng tỉnh dậy, đưa tay sờ lên ngực thì thấy tay sờ đến đâu êm dịu đến đấy. Ðúng là thân thể một người con gái không mặc quần áo.



Hư Trúc thất kinh la lên:



- Tiền bối!... Tiền bối làm gì đây?



Người đó ngơ ngác hỏi lại:
Hư Trúc rất lấy làm khó nghĩ. Y lẩm bẩm một mình:



- Ðồng Mỗ cùng Lý Thu Thủy gây nên mối thù sâu tựa biển. Trường ác đấu này thật đúng là một cuộc quyết chiến để đi đến chỗ kẻ sống người chết chứ không phải tầm thường. Tuy ta phá giới luật thanh tu, không thành đệ tử nhà Phật, nhưng giúp mụ giết người là một việc đại ác trái với lương tâm, ta quyết không thể nào làm được.



Hư Trúc nghĩ vậy liền nói:



- Tiền bối muốn vãn bối giúp một tay, nhưng vì thế mà tiền bối giết được cừu nhân thì tội nghiệt vãn bối càng thêm trầm trọng và ngày sau sẽ bị chìm đắm vào bể trầm luân, muôn kiếp không thể siêu sinh tích độ được.



Ðồng Mỗ nói:



- Hừ! Nhà sư chết đâm chết chém! Ngươi đã không làm được hoà thượng mà vẫn giữ ruột gan của hoà thượng thì còn ra nghĩa lý gì? Lý Thu Thủy là kẻ tàn ác thì giết hắn cũng chả có tội lỗi gì.



- Dù Lý Thu Thủy có là người đại gian ác thì cũng phải tìm cách giao hối cảm hoá, không nên giết càn.



Ðồng Mỗ lại tức giận nói:



- Ngươi không nghe lời ta đừng hòng lại được thấy mặt vị cô nương kia nữa. Vậy tuỳ ý ngươi lựa chọn lấy đường lối mà đi.



Hư Trúc buồn rầu không nói gì, chỉ ngấm ngầm niệm Phật.



Ðồng Mỗ chờ một lúc không thấy Hư Trúc nói gì nữa thì mừng thầm hỏi:



- Chắc ngươi lại nhớ đến cô bé xinh đẹp đó chứ gì? Có thế nào thì cứ nói thực đi.



Hư Trúc đáp:



- Nếu tiền bối làm cho vãn bối vì vui thú của riêng mình mà phải đi giết người, thì việc đó vãn bối không thể tuân theo được. Dù suốt đời không được gặp lại vị cô nương đó thì ắt cũng là do nhân quả tiên định từ kiếp trước. Túc duyên mà hết thì chẳng nên miễn cưỡng làm gì. Miễn cưỡng còn chẳng nên, huống chi làm điều ác nghiệt để cầu cạnh người giúp cho mình thoả mãn riêng tư.



Hư Trúc nói vậy rồi niệm câu kinh: "Việc đời đắc thất tuỳ ở duyên số, dù miễn cưỡng cũng không thể được."



Tuy miệng nhà sư tụng niệm như vậy, nhưng lại nghĩ rằng:



- Nếu mình cự tuyệt Ðồng Mỗ thì từ đây không còn bao giờ được tụ hội với thiếu nữ kia nữa.



Nghĩ vậy lòng Hư Trúc không khỏi buồn phiền.



Ðồng Mỗ nói:



- Ta hỏi lại ngươi một lần nữa: Ngươi có chịu luyện môn Thiên Sơn lục dương chưởng hay không?



Hư Trúc đáp:



- Thực tình vãn bối khó mà tuân mệnh được. Xin tiền bối lượng thứ cho.



Ðồng Mỗ tức giận nói:



- Vậy thì ngươi cút đi xa chừng nào tốt chừng nấy!



Hư Trúc đứng dậy khom lưng rất lễ phép nói:



- Xin tiền bối bảo trọng tấm thân.



Hư Trúc nhớ tới một thời gian cùng ngụ, cùng ăn ở với Ðồng Mỗ. Tuy bị mụ dùng kế bắt mình phá giới không thể thành hoà thượng được nữa, nhưng cũng do đó mà được gặp Mộng cô, nên trong thâm tâm y cảm thấy Ðồng Mỗ có ơn với mình hơn là có hại.



Lúc từ biệt Ðồng Mỗ, Hư Trúc không khỏi bịn rịn nói:



- Tiền bối giữ gìn thân thể cho cẩn trọng. Vãn bối không thể ở đây phục dịch được nữa.



Hư Trúc nói xong trở gót bước lên thềm đá. Y vẫn sợ Ðồng Mỗ lại ra tay điểm huyệt ngăn trở không cho đi, nên vừa đặt chân lên bậc đá, y liền lập tức phi thân nhảy lên ngay. Y đề tụ Bắc Minh chân khí lao mình đi, chỉ trong chớp mắt Hư Trúc đã lên đến tầng thứ hai hầm nước đá.



Hư Trúc bỗng la lên một tiếng thất thanh:



- Úi chao!



Nhà sư biết ngay mình bị Ðồng Mỗ ám toán. Hai vai trúng phải hai mũi kim châm rất đau đớn. Y không chống nổi, lảo đảo người rồi ngã lăn ra.



Bỗng nghe Ðồng Mỗ cất tiếng the thé hỏi:



- Ngươi đã trúng phải ám khí của ta rồi, có biết không?



Hư Trúc thấy chỗ bị thương tê nhức, ngứa ngáy tựa hồ như có muôn ngàn con kiến đốt, liền đáp:



- Dĩ nhiên là vãn bối biết rồi.



Ðồng Mỗ cười lạt hỏi:



- Ngươi có biết đó là thứ ám khí gì không? Chính là Sinh tử phù đó.



Hư Trúc nghe đến ba chữ Sinh tử phù thì ù cả hai tai và nghĩ ngay đến bọn Ô lão đại và hàng ngàn kỳ nhân dị sĩ đã hoảng sợ hồn vía lên mây cũng chỉ vì ba chữ Sinh tử phù.



Trước kia Hư Trúc vẫn tưởng Sinh tử phù là có ma lực ghê gớm, ngờ đâu nó là một thứ ám khí. Bọn Ô lão đại hung hăng là thế mà cũng bị Sinh tử phù kiềm chế phải chịu ép một bề. Thế thì thứ ám khí này lợi hại không biết đến thế nào mà kể!



Bỗng lại nghe Ðồng Mỗ nói:



- Sinh tử phù đã xâm nhập vào thân thể rồi thì vĩnh viễn không có thuốc nào giải được. Bọn súc sinh Ô lão đại ở núi Phiêu Diễu sinh lòng phản trắc, không muốn vĩnh viễn cam tâm chịu Sinh tử phù kiềm chế, đã nghĩ cách đến cung Linh Thứu cố lấy cắp phá giải Sinh tử phù. Nhưng bọn cẩu tặc đó ngu ngốc vọng động rồi hy vọng cũng chỉ thành ảo mộng. Phép phá giải Sinh tử phù há để kẻ khác ăn cắp được ư?



Mụ nói mấy câu này rồi xếp bằng ngồi yên lặng không nói gì nữa.



Hư Trúc cảm thấy miệng vết thương mỗi lúc một ngứa ngáy tệ hại hơn. Về sau ngứa cả vào trong nội thể.



Trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, Hư Trúc thấy lục phủ ngũ tạng dường như đều ngứa ran lên, không chịu được, những muốn đập đầu vào tường làm chết quách đi cho rồi, còn hơn bị đau đớn ngứa ngáy khổ sở đến cùng cực.



Hư Trúc không nhịn được nữa, nên buột miệng lớn tiếng rên la.



Ðồng Mỗ hỏi:



- Ngươi thử nghĩ coi trong Sinh tử phù thì hai chữ Sinh tử là nghĩa gì? Ta tưởng ngươi cũng hiểu rồi chứ?



Hư Trúc nghĩ thầm:



- Phải rồi! Sinh tử phù là ý nói: Sống không sống được, chết chẳng chết cho.



Tuy bụng nghĩ như vậy nhưng chỉ rên la, chứ không còn đủ khí lực để trả lời Ðồng Mỗ nữa.