Lục Thiên Hệ Thống

Chương 13 : Sứ mệnh thủ hộ! Tiêu gia, ta sẽ quay trở lại!

Ngày đăng: 03:20 08/08/20

Chap 13
Từ biệt Thanh Nhi, Lăng Phong bước dần ra cổng lớn. Lúc này, hắn gặp phải Nhã Phi:
- Tiểu tử, ngươi bắt tỷ tỷ đợi thật lâu a!
Lăng Phong gãi đầu cười lảng nói:
- Hắc hắc, chuyện ngoài ý muốn, chuyện ngoài ý muốn. Thế tỷ chuẩn bị xong đồ cho ta chưa?
Nhã Phi kiều hừ, búng cho hắn một cái nạp giới.
- Cảm tạ tỷ tỷ. Vậy giờ ta...
Lăng Phong chưa kịp nói hết, chỉ thấy trời đất tối tăm như ai tắt hết nến đi vậy. Ôm đầu hắn vào giữa ngực Nhã Phi lúc này mặt đã ửng hồng, hai tay nhè nhẹ vỗ lấy đầu hắn mà nói:
- Tiểu đệ, đi đường bình an. Ngày ngươi trở về, tỷ tỷ chính thức gả cho ngươi!
Lăng Phong tranh thủ chiếm ít tiện nghi từ nàng, một mặt trẻ con nói:
- Tỷ tỷ nói rồi, không cho nuốt lời! Nhớ lấy, người ngươi gả cho không ai khác ngoài Lăng Phong ta đây!
Nhã Phi một mực vỗ về, ánh mắt ôn nhu vô tận:
- Ừ ừ, tỷ tỷ gả cho ngươi, gả cho ngươi...
Một lúc lâu sau, Nhã Phi mới buông tha Lăng Phong mà thả hắn đi. Tới trước cổng lớn, hắn thấy bốn bóng hình đứng ở bên cổng tựa như đang chờ ai đó. Thấy hắn xuất hiện, bốn người mừng rỡ gọi lớn:
- Tiêu Phong ca ca! (Huân Nhi)
- Tam ca! (Tiêu Viêm)
- Phong ca! (Tiêu Mị)
- Phong đệ! (Tiêu Ngọc)
Lăng Phong nhanh chóng đi tới cửa, nhìn Tiêu Ngọc mà cười chọc:
- Mọi người tới tiễn ta a? Còn ngươi, Tiêu Ngọc, ai cho ngươi gọi loạn bối phận như thế? Phải gọi ta là Đại bá, rõ chưa? Tính chiếm tiện nghi đại bá ta, đừng hòng~
Tiêu Ngọc dậm chân cắn răng nói:
- Tiêu Phong! Quỷ mới gọi ngươi Đại bá! Gọi ta Tiêu Ngọc biểu tỷ!
Tiêu Mị một bên cười khúc khích, ôm lấy tay Tiêu Viêm nói:
- Tỷ không muốn gọi, ta gọi. Tiêu Viêm ca ca, có người không muốn lấy huynh a~
Tiêu Ngọc chột dạ, kéo lấy tay còn lại Tiêu Viêm:
- Ai bảo ta không muốn lấy?
- Rõ là tỷ vừa mới nói a (Tiêu Mị)
- Ta nói không gọi Tiêu Phong đại bá, ai nói không muốn lấy hắn? (Tiêu Ngọc)
- Tỷ tỷ, mặt ngươi biến dày a! (Tiêu Mị)
- Không có!
Một bên chứng kiến Tiêu Viêm bị hai nữ xâu xé, Lăng Phong ôm lấy Huân Nhi, đặt lên môi nàng một nụ hôn. Hắn nói:
- Huân Nhi, chờ ta. Ca về sẽ bàn bạc với phụ thân, cưới ngươi về làm vợ!
Huân Nhi một bên nụ cười nở rộ động lòng người, chợt nghĩ đến thứ gì bèn cau mày:
- Tiêu Phong ca ca, Huân Nhi...ưm!
Lấy môi chặn lấy miệng nhỏ của nàng, Lăng Phong truyền tin đến:
- Huân Nhi, ngươi lo Cổ tộc sẽ cản trở sao?
Huân Nhi một mặt bất ngờ cực độ, nhanh chóng truyền lại:
- Tiêu Phong ca ca, sao ngươi biết về Cổ tộc? Chẳng lẽ cha ta...
Lăng Phong truyền âm đáp:
- Chuyện về ta, ngươi không biết nhiều lắm. Huân Nhi, ngươi nhớ kỹ: vài năm sau, ca sẽ lấy danh nghĩa Tiêu tộc thiếu tộc trưởng tới Cổ giới rước nàng về làm dâu. Tới lúc đó, Cổ Nguyên lão cha ngươi còn có ý kiến, ta một quyền đánh hắn văng c*t!
Huân Nhi xụ mặt, đẩy Lăng Phong ra, lườm hắn mà truyền tin:
- Ca ca, ngươi dám? Ngươi dám làm thế với cha ta, ta....ta....ta không thèm để ý tới ngươi nữa! Hứ!
Bất chợt, Lăng Phong ôm lấy nàng thủ thỉ. Lần này hắn không truyền tin mà nói ra bằng lời:
- Cổ Huân Nhi, Tiêu Phong ta muốn hỏi: nàng có nguyện ý làm thê tử của ta?
Huân Nhi không thể hạnh phúc hơn, ôm hắn mà nói:
- Ân! Thiếp nguyện ý, vĩnh viễn nguyện ý làm thê tử của chàng!
Nói đoạn, như một minh chứng cho lời nói, nàng kiễng chân, hai tay ôm lấy đầu Lăng Phong mà hôn lên, đầu lưỡi phấn nộn trực chỉ lưỡi hắn mà cuốn lấy hiến dâng hết thảy hương thủy trong miệng nàng.
Lăng Phong đột ngột bị tập kích cũng thấy bất ngờ, nhưng rồi mặc kệ mà để Huân Nhi hầu hạ. Một lúc sau, hai người tách nhau ra, trên miệng vẫn nối với nhau bằng một đường chỉ thủy. Tiêu Viêm ba người không biết từ lúc nào đã đứng bên quan sát, chợt biểu lộ:
- Huân Nhi biểu tỷ, thật ngưỡng mộ a~ (Tiêu Mị)
- Huân Nhi, ngươi ngưu bức! (Tiêu Viêm)
- Huân Nhi biểu muội, hảo mãnh liệt! Biểu tỷ có cái nhìn mới về ngươi a! (Tiêu Ngọc)
Huân Nhi nghe ba người nói liền mặt đỏ như gấc, bưng lấy mặt mà chạy biến:
- Các ngươi quá đáng, hùa nhau ăn hiếp Huân Nhi! Huân Nhi ghét các ngươi !~!
Trong bóng nàng Lăng Ảnh lúc này cũng đang một mực niệm: ta không nghe, ta không thấy, ta không nói.... liên tục như điên.
Quay về với Lăng Phong, hắn cố gọi Huân Nhi về nhưng không được. Cũng may, nạp giới hắn dùng làm quà hắn đã kịp nhét trong ngực áo nàng, lúc nào thì đừng hỏi.
Hắn quay sang Tiêu Viêm, búng một cái nạp giới qua cho hắn. Tiêu Viêm mở ra thì thấy vô số đấu kỹ, đan dược và công pháp, thậm chí vũ khí cũng chất một đống. Lấy ra ba cái ngọc bội, một vài cái hộp và một thanh hắc xích kim loại cỡ lớn đã được đánh dấu sẵn, Tiêu Viêm hiếu kỳ hỏi:
- Tam ca, những thứ này là?
Lăng Phong một mực mỉm cười, mở miệng nói:
- Ba cái ngọc bội lần lượt là: Phần Quyết - hoả đạo tối thượng công pháp, thôn phệ dị hoả mà tiến hoá; Diễm Phân Phệ Lãng Xích, địa giai đê cấp đấu kỹ; Lục Hợp Du Thân Xích, địa gia cao cấp đấu kỹ. Thanh hắc xích kia gọi Huyền Trọng Xích, làm từ khối Huyền Thiết duy nhất trên Đấu Khí Đại lục, cứng rắn không gì sánh bằng. Mấy hộp kia là đan dược các loại để ngươi hấp thu dị hoả.
Dị hoả ở đâu ư? Đây, hiện ta có hai loại: Thiên Chiếu chi hoả, dị hoả chưa được phát hiện, uy năng có thể xếp vào top 15, thậm chí top 8 dị hoả bảng nếu trưởng thành; Cốt Linh Lãnh Hoả tử hoả - bài danh thứ 11, tuy yếu hơn bản gốc nhiều nhưng dùng tiến hoá Phần Quyết vẫn tốt chán. Nhớ, gọi Thanh Nhi tới giúp ngươi luyện hoá. Với lại, ta thấy đệ có thiên phú luyện dược sư, qua chỗ Thanh Nhi cầu nàng dạy a...
Tiêu Viêm mắt đỏ ửng, cảm động hết sức. Hắn không ngờ ca ca lại tốt với mình như vậy, thứ tốt đến thế đều tiễn đưa mình. Hắn đang định nói gì thì Lăng Phong chặn lại.
- Tiểu Viêm tử. Ngươi cho ta biết, tại sao ta lại đưa ngươi xích?
Tiêu Viêm nghĩ ngợi một hồi liền đáp:
- Ta nghĩ tại ta đi theo hoả đạo, chiến đấu chủ yếu là cận chiến, lực lượng bạo phát nhiều nên dùng xích là tốt nhất.
Lăng Phong thở dài, khe khẽ lắc đầu.
- Không phải. Ngươi còn nghĩ ra gì khác không?
Tiêu Viêm nghĩ hồi lâu rồi mới lắc đầu.
- Tiểu Viêm tử. Nam nhân chúng ta có lực lượng để làm gì? Leo đỉnh vinh quang? Đánh bại tất cả kẻ thù? Không, chúng ta cần nó để thủ hộ, thủ hộ người thân, gia tộc, tôn nghiêm, thủ hộ hết thảy những điều bản thân muốn thủ hộ. Ngươi nói xem, bản thân trông thấy Tiêu Ngọc, Tiêu Mị trọng thương hấp hối, ngươi có chịu được?
Tiêu Viêm quay qua nhìn hai vị hôn thê của mình, hai mắt phiếm hồng. Đùa giỡn, để hắn thấy hai nàng như vậy, giết hắn còn tốt hơn.
Thấy đệ đệ bắt đầu hiểu ý, Lăng Phong chậm rãi tiếp tục:
- Ta đưa ngươi Huyền trọng xích cũng là vì ý đó, không vì lực lượng, không vì sức bật mà là vì nó cứng, nó to, có thể dễ dàng bảo vệ những người ngươi yêu quý đằng sau lưng mình.
Tiểu Viêm tử, không bao lâu nữa, Đấu Khí đại lục này sẽ trở nên hỗn loạn. Khi đó ngươi cần phải có thực lực, hơn nữa là khả năng để bảo vệ người thân, bảo vệ gia tộc. Ta hi vọng khi ta trở lại, ngươi đã là một đại nam nhân một tay đỉnh thiên lập địa, cùng ta dẫn bước Tiêu gia tới vấn đỉnh đại lục. Ngươi có làm được?
Tiêu Viêm lúc này đã hai mắt rơi lệ, hắn quỳ nửa chân xuống trước mặt Lăng Phong như tuyên thệ:
- Ca ca, ta làm được. Ta quyết không phụ sự tin tưởng của ca!
Tiêu Ngọc, Tiêu Mị lúc này đã cảm động tới nỗi khóc hoa lê đái vũ, lúc này mới gạt nước mắt mà đỡ Tiêu Viêm dậy, xúc động nói:
- Tướng công, chúng ta tin ngươi, tin tưởng tướng công chúng ta sau này sẽ là một đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, hơn nữa tin tưởng ngươi sẽ vĩnh viễn bồi bạn bên cạnh bọn ta. Tướng công, chúng ta yêu ngươi!
Tiêu Viêm được Tiêu Ngọc hai nàng đỡ dậy, nghe thấy những lời tâm tình của hai nàng mà cuồng tiếu:
- Haha! Hảo, hảo! Tiêu Viêm ta vĩnh viễn thủ hộ các ngươi, vĩnh viễn thủ hộ Tiêu gia! Ha! Ha!
Trên không ba ngàn thước, Tiêu Chiến hai mắt phiếm hồng mà lẩm bẩm:
- Nương tử, nàng có thấy không? Viêm nhi, Phong nhi đều trưởng thành rồi a...
Lăng Phong lúc này đã đi được một đoạn. Nhìn lên hai chữ "Tiêu gia" to lớn trên cổng, hắn tự nhủ:
- Tiêu gia, Lăng Phong ta đi! Vài năm sau, khi ta trở lại, Tiêu gia ta sẽ vấn đỉnh đại lục, khôi phục hào quang năm xưa khi còn là Viễn cổ bát tộc đứng đầu - Tiêu tộc! Tiêu gia, hãy chờ ta!....
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tại không trung Tiêu gia, một đạo thân ảnh quỷ mị mà xuất hiện từ hư vô, đó là một thiếu nữ tuyệt mỹ đến mức vạn dặm có một.
Tuy vậy nàng lại gây cho kẻ khác cảm giác ớn lạnh với làn da trắng như tuyết, nói thực nếu không nhờ đôi môi đỏ hồng với mái tóc, hàng mày đen tuyền thì toàn thân nàng chỉ độc một màu tuyết trắng.
Không biết bao lâu, nàng mở miệng độc thoại, giọng nàng thanh thanh mà lại pha chút âm lãnh...
- Tiêu Huyền, ngươi thấy không? Tiêu tộc của ngươi đã bắt đầu trùng khởi, đúng như ý nguyện của ngươi a!
Nàng hai mắt vô thần nhìn lên thanh thiên, lại tự độc thoại. Có điều, vẻ âm lãnh kia đã biến đâu mất, có chỉ còn lại tình ý xen lẫn đau khổ, hoài niệm. Không biết tự bao giờ, một hàng lệ nhẹ nhàng tuôn rơi....
- Tiêu Huyền, ta nhớ ngươi....