Lục Thiên Hệ Thống
Chương 12 : Ly biệt!
Ngày đăng: 03:20 08/08/20
Tác làm nốt hai chương, tổng nghỉ 4 buổi á (yên tâm, nếu tác rảnh lúc nào là viết đăng chương liền😃)
Chap 12
Vài ngày sau buổi lễ thành nhân, Lăng Phong quyết định rời đi lịch luyện, bởi lẽ nếu hắn không đi thì e Hồn tộc Hồn Thiên Đế thành công thăng Đế mà thống trị đại lục, dám cá việc đầu tiên hắn làm sau khi thăng đế chính là diệt Tiêu gia.
Còn để Tiêu Viêm đi như nguyên tác ư? Đùa giỡn, hắn thân là ca ca, ngón tay vàng không thiếu mà lại để đệ đệ tay trắng Tiêu Viêm liều mình thay chắc hắn dứt khoát đập đầu vào đậu hũ chết được rồi. Một tay ôm lấy Dược Thanh Nhi ngồi bên canh giường, Lăng Phong chậm rãi mở miệng:
- Thanh Nhi, ta phải đi lịch luyện vài năm mới trở lại, cho tới lúc đó Tiêu gia giao lại cho nàng. Ta biết nàng lo lắng cho ta, cơ mà ngươi yên tâm, ta một lòng muốn trốn thì Đấu Tông cũng không cản được. Với lại, chỉ nàng ta mới có thể tin tưởng mà giao lại bảo vệ Tiêu gia cho được. Ta...
Thanh Nhi ngón trỏ chặn lấy môi hắn, ôn nhu nói:
- Ngươi không cần nói thêm, ta hiểu. Ta hứa, ngày ngươi quay lại ngươi sẽ thấy một Tiêu gia hoàn toàn mới, không, Tiêu tộc. Ta chỉ muốn ngươi đáp ứng với ta một điều kiện...
Thấy không khí quá mức nặng nề, Lăng Phong một bộ ngạc nhiên pha trò tới:
- Điều kiện? Thê tử giúp phu quân tề gia là thiên kinh địa nghĩa a, sao lại phải có điều kiện?
Thanh Nhi đứng hình mất mấy khắc, sau đó ôm bụng cười mà nhìn phu quân của mình nói:
- Chàng thật là, lúc này cũng không nghiêm túc được, bất quá vì thế ta mới yêu chàng a! Phu quân, chẳng lẽ phu quân không thể đáp ứng điều kiện nhỏ nhoi của Thanh Nhi sao?
Nói đoạn, nàng nhìn hắn với đôi mắt cún con, khuôn mặt cầu xin khiến Lăng Phong kém chút không nhịn được mà đè xuống hảo hảo thương yêu. Hắn mắng yêu nói:
- Tiểu cô nương, giả bộ đáng yêu không có tác dụng đâu a. Ai biết ngươi muốn ra điều kiện gì...
Bị tàn nhẫn bóc trần Thanh Nhi giận dỗi mà quay đi hướng khác, đổi giọng nói:
- Thối tiểu tử! Vậy ngươi nói cho ta biết, thù lao thuê ta đâu? Ta thân là Đấu Tôn đỉnh phong, Cửu phẩm bảo đan luyện dược sư, ngươi lấy cái gì trả cho ta? Đừng có lại nói thê tử với phu quân, ta có quỷ mới làm thê tử nhà ngươi!
Lăng Phong biết nàng thật giận bèn quay sang âu yếm:
- Hắc hắc, vậy thưa tôn quý Dược tôn giả, tôn giả muốn tại hạ trả thù lao gì đây?
Thanh Nhi nghe thấy mặt đỏ tới lợi hại, đờ đẫn hồi lâu. Tựa như hạ quyết tâm điều gì, nàng đè ngửa hắn xuống, giọng nhỏ như muỗi kêu:
- Phu quân, muốn ta!
Lăng Phong lúc này chỉ hận không thể trực tiếp ôm lấy mà hung hăng làm nàng. Tuy vậy, hắn vẫn cố nén, một bộ hạo nhiên chính khí cung tay đáp:
- Dược tôn giả, người muốn tại hạ bán thân ư? Thật xin lỗi, tại hạ đã có thê tử, mong tôn giả tự trọng.
Thanh Nhi như bị Ngũ lôi oanh đỉnh, trong mắt tràn đầy lệ quang. Dù biết hắn chỉ đùa giỡn nhưng không hiểu sao khi nghe những lời đó từ hắn, tâm nàng như bị xé toạc thành từng mảnh. Nhất là khi nghĩ tới hai chữ "thê tử" mà hắn nói là để chỉ Huân Nhi, Nhã Phi các nàng, Thanh Nhi thực sự chỉ nghĩ muốn chết.
Tuy nhiên, trong lúc nàng đang chìm sâu trong tuyệt vọng, một đôi cánh tay chợt phóng tới mà ôm lấy nàng. Ngước lên, nàng thấy Lăng Phong một mặt tự trách mà mở miệng:
- Thanh Nhi, là lỗi của ta! Ta quả thực không ra gì mà. Nàng muốn đánh hay gì cũng được hết á, nàng cứ đánh đi, ta da dày thịt béo, để nàng đánh chết cũng được! Chỉ cầu nàng, đừng khóc...
Thanh Nhi nghe được lời tâm tình của phu quân, trong lòng tuyệt vọng và đau đớn như biến mất sạch, có chỉ còn là vô hạn tình ái. Vùi đầu vào ngực Lăng Phong, một giọng nói nhỏ như muỗi kêu:
- Phu quân, muốn ta!
Lăng Phong lúc này cũng không đùa giỡn nữa, một thân quần áo bạo tạc, những mảnh đồ như cánh hoa bay khắp phòng.
- Thê tử, vi phu tới!
Lăng Phong như một đầu hồng hoang mãnh thú chồm lên mà đè Thanh Nhi xuống. Tối đó, căn phòng chìm trong một màn xuân sắc...
(Nơi đây lược bớt 500 chữ)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đêm tối đi qua, trời lại sáng. Tại phòng Lăng Phong, chính đang ngủ vùi trên giường Thanh Nhi lúc này cũng đã tỉnh. Nhận thấy hình bóng phu quân quen thuộc nay đã không ở, nàng trầm mặc.
Mới tối đang đắm chìm trong vô hạn tình cảm và khoái hoạt, sáng tỉnh dậy đã phải chịu tịch mịch một mình, mới biết yêu nàng sao chịu nổi? Nàng lôi chiếc khăn tay của hắn ra, len lén khóc...
Đúng lúc này, Lăng Phong tay cầm cái khay, trên đựng chén cháo với đĩa quẩy nóng, ly sữa đậu mà bước vào phòng. Thấy thê tử đang nép vào góc giường khóc, hắn cười trêu:
- Tiểu thê tử của ta, tới ăn sáng a! Ta cố dậy sớm để làm cho nàng đấy, ngon hay không ngon cũng phải cố ăn cho hết a~
Thấy hắn, Thanh Nhi như quên sạch mọi thứ mà lao tới ôm, khiến chàng thiếu niên phải chật vật một phen. Lắc đầu cười trừ, Lăng Phong đút từng miếng cháo cho nàng ăn, sau đó mới dỗ nàng ngủ. Nhìn thê tử chìm trong giấc mộng, Lăng Phong hai mắt phiếm hồng, sau mới cắn răng dứt khoát rời đi....
Chap 12
Vài ngày sau buổi lễ thành nhân, Lăng Phong quyết định rời đi lịch luyện, bởi lẽ nếu hắn không đi thì e Hồn tộc Hồn Thiên Đế thành công thăng Đế mà thống trị đại lục, dám cá việc đầu tiên hắn làm sau khi thăng đế chính là diệt Tiêu gia.
Còn để Tiêu Viêm đi như nguyên tác ư? Đùa giỡn, hắn thân là ca ca, ngón tay vàng không thiếu mà lại để đệ đệ tay trắng Tiêu Viêm liều mình thay chắc hắn dứt khoát đập đầu vào đậu hũ chết được rồi. Một tay ôm lấy Dược Thanh Nhi ngồi bên canh giường, Lăng Phong chậm rãi mở miệng:
- Thanh Nhi, ta phải đi lịch luyện vài năm mới trở lại, cho tới lúc đó Tiêu gia giao lại cho nàng. Ta biết nàng lo lắng cho ta, cơ mà ngươi yên tâm, ta một lòng muốn trốn thì Đấu Tông cũng không cản được. Với lại, chỉ nàng ta mới có thể tin tưởng mà giao lại bảo vệ Tiêu gia cho được. Ta...
Thanh Nhi ngón trỏ chặn lấy môi hắn, ôn nhu nói:
- Ngươi không cần nói thêm, ta hiểu. Ta hứa, ngày ngươi quay lại ngươi sẽ thấy một Tiêu gia hoàn toàn mới, không, Tiêu tộc. Ta chỉ muốn ngươi đáp ứng với ta một điều kiện...
Thấy không khí quá mức nặng nề, Lăng Phong một bộ ngạc nhiên pha trò tới:
- Điều kiện? Thê tử giúp phu quân tề gia là thiên kinh địa nghĩa a, sao lại phải có điều kiện?
Thanh Nhi đứng hình mất mấy khắc, sau đó ôm bụng cười mà nhìn phu quân của mình nói:
- Chàng thật là, lúc này cũng không nghiêm túc được, bất quá vì thế ta mới yêu chàng a! Phu quân, chẳng lẽ phu quân không thể đáp ứng điều kiện nhỏ nhoi của Thanh Nhi sao?
Nói đoạn, nàng nhìn hắn với đôi mắt cún con, khuôn mặt cầu xin khiến Lăng Phong kém chút không nhịn được mà đè xuống hảo hảo thương yêu. Hắn mắng yêu nói:
- Tiểu cô nương, giả bộ đáng yêu không có tác dụng đâu a. Ai biết ngươi muốn ra điều kiện gì...
Bị tàn nhẫn bóc trần Thanh Nhi giận dỗi mà quay đi hướng khác, đổi giọng nói:
- Thối tiểu tử! Vậy ngươi nói cho ta biết, thù lao thuê ta đâu? Ta thân là Đấu Tôn đỉnh phong, Cửu phẩm bảo đan luyện dược sư, ngươi lấy cái gì trả cho ta? Đừng có lại nói thê tử với phu quân, ta có quỷ mới làm thê tử nhà ngươi!
Lăng Phong biết nàng thật giận bèn quay sang âu yếm:
- Hắc hắc, vậy thưa tôn quý Dược tôn giả, tôn giả muốn tại hạ trả thù lao gì đây?
Thanh Nhi nghe thấy mặt đỏ tới lợi hại, đờ đẫn hồi lâu. Tựa như hạ quyết tâm điều gì, nàng đè ngửa hắn xuống, giọng nhỏ như muỗi kêu:
- Phu quân, muốn ta!
Lăng Phong lúc này chỉ hận không thể trực tiếp ôm lấy mà hung hăng làm nàng. Tuy vậy, hắn vẫn cố nén, một bộ hạo nhiên chính khí cung tay đáp:
- Dược tôn giả, người muốn tại hạ bán thân ư? Thật xin lỗi, tại hạ đã có thê tử, mong tôn giả tự trọng.
Thanh Nhi như bị Ngũ lôi oanh đỉnh, trong mắt tràn đầy lệ quang. Dù biết hắn chỉ đùa giỡn nhưng không hiểu sao khi nghe những lời đó từ hắn, tâm nàng như bị xé toạc thành từng mảnh. Nhất là khi nghĩ tới hai chữ "thê tử" mà hắn nói là để chỉ Huân Nhi, Nhã Phi các nàng, Thanh Nhi thực sự chỉ nghĩ muốn chết.
Tuy nhiên, trong lúc nàng đang chìm sâu trong tuyệt vọng, một đôi cánh tay chợt phóng tới mà ôm lấy nàng. Ngước lên, nàng thấy Lăng Phong một mặt tự trách mà mở miệng:
- Thanh Nhi, là lỗi của ta! Ta quả thực không ra gì mà. Nàng muốn đánh hay gì cũng được hết á, nàng cứ đánh đi, ta da dày thịt béo, để nàng đánh chết cũng được! Chỉ cầu nàng, đừng khóc...
Thanh Nhi nghe được lời tâm tình của phu quân, trong lòng tuyệt vọng và đau đớn như biến mất sạch, có chỉ còn là vô hạn tình ái. Vùi đầu vào ngực Lăng Phong, một giọng nói nhỏ như muỗi kêu:
- Phu quân, muốn ta!
Lăng Phong lúc này cũng không đùa giỡn nữa, một thân quần áo bạo tạc, những mảnh đồ như cánh hoa bay khắp phòng.
- Thê tử, vi phu tới!
Lăng Phong như một đầu hồng hoang mãnh thú chồm lên mà đè Thanh Nhi xuống. Tối đó, căn phòng chìm trong một màn xuân sắc...
(Nơi đây lược bớt 500 chữ)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đêm tối đi qua, trời lại sáng. Tại phòng Lăng Phong, chính đang ngủ vùi trên giường Thanh Nhi lúc này cũng đã tỉnh. Nhận thấy hình bóng phu quân quen thuộc nay đã không ở, nàng trầm mặc.
Mới tối đang đắm chìm trong vô hạn tình cảm và khoái hoạt, sáng tỉnh dậy đã phải chịu tịch mịch một mình, mới biết yêu nàng sao chịu nổi? Nàng lôi chiếc khăn tay của hắn ra, len lén khóc...
Đúng lúc này, Lăng Phong tay cầm cái khay, trên đựng chén cháo với đĩa quẩy nóng, ly sữa đậu mà bước vào phòng. Thấy thê tử đang nép vào góc giường khóc, hắn cười trêu:
- Tiểu thê tử của ta, tới ăn sáng a! Ta cố dậy sớm để làm cho nàng đấy, ngon hay không ngon cũng phải cố ăn cho hết a~
Thấy hắn, Thanh Nhi như quên sạch mọi thứ mà lao tới ôm, khiến chàng thiếu niên phải chật vật một phen. Lắc đầu cười trừ, Lăng Phong đút từng miếng cháo cho nàng ăn, sau đó mới dỗ nàng ngủ. Nhìn thê tử chìm trong giấc mộng, Lăng Phong hai mắt phiếm hồng, sau mới cắn răng dứt khoát rời đi....