Lục Thiên Hệ Thống

Chương 18 : Gặp Vân Vận, Hành trình Lục Thiên bắt đầu!

Ngày đăng: 03:20 08/08/20

Chap 18
Rời khỏi không gian hệ thống, một tiếng sư gầm từ trung tâm Ma thú sơn mạch vang lên, chấn vào tai Lăng Phong khiến hắn khó chịu, hai chân lăng không phi hành tới, miệng lẩm bẩm:
- Ngoạ tào, Tử Tinh Dực Sư Vương? Không lẽ Vân Vận tới lấy Tử Linh Tinh như nguyên tác, mà cũng quá sớm a. Chắc do sự hiện diện của ta đã thay đổi cốt truyện...
Lăng Phong đã đoán đúng, bởi vì hắn mà Tiêu Viêm không bị dính mác phế vật nên đương nhiên không bị từ hôn.
Tuy nhiên đổ ước ba năm vẫn xảy ra nhưng từ Nạp Lan Yên Nhiên do nàng không phục, bởi lẽ trong mắt mọi người hiện nay nàng là phế vật, đũa mốc chòi mâm son.
Bởi thế nên Vân Vận mới mạo hiểm tới Ma thú sơn mạch để lấy Tử Linh Tinh luyện đan tăng cường thực lực cho nàng, miễn cho lên đài thua quá thảm, vì thế mà mới đánh nhau với Tử Tinh Dực Sư Vương như nguyên tác.
Khi Lăng Phong tới nơi, đúng lúc Tử Tinh Dực Sư Vương đang kết Tử Tinh phong ấn mà hướng tới Vân Vận. Tức thời, một quyền ấn lăng không bay tới, chấn nát Tử Tinh phong ấn. Thấy có người chen vào trận đấu, Vân Vận và Tử Tinh Dực Sư Vương theo bản năng nhìn lấy, hai người không hẹn mà cùng chết lặng!
- Lăng không phi hành? Đấu tông cường giả!?
Đập vào trước mắt họ là một thiếu niên chưa đầy 15 tuổi, mái tóc đỏ rực như lửa cháy, thân hình săn chắc mà hữu lực, đôi mắt không tròng, chỉ một màu đỏ huyết với đồ án kỳ dị: hai vòng tròn bao quanh điểm đen, vòng thứ nhất có ba cái câu ngọc, vòng thứ hai có sáu cái vô cùng quỷ dị khiến hai người sợ run! Ngoạ tào, đấu tông cường giả trẻ như vậy? Không phải là cái cải lão hoàn đồng lão gia hoả nào đấy chứ? Chắc chắn là vậy, chứ không thể nào có đấu tông cường giả trẻ như vậy được.
Vân Vận chợt cung tay, hướng hắn giới thiệu:
- Tiền bối, tiểu nữ Vân Lam Tông tông chủ Vân Vận, xin hỏi phương danh tiền bối?
Lăng Phong cười nhạt, trong đầu lại có một trăm cái ngoạ tào hướng Vân Vận. Ngươi mới là tiền bối, cả nhà ngươi đều là tiền bối! Mẹ kiếp, nhìn lão tử già lắm à? Nghĩ tới đây, hắn liền đính chính:
- Vân Vận tỷ tỷ, tiểu đệ không nhận được lễ này a! Ta là Tiêu gia Lăng Phong, chính ra hai ta còn có quan hệ thông gia a~
Vân Vận nghe xong, não hải sóng thần liên tục gào thét. Tiêu gia Lăng Phong??? Đùa giỡn, mới nửa năm từ Tiêu gia lễ thành nhân, tiểu tử này trực tiếp nhảy từ Nhất tinh Đấu linh lên Đấu tông? Cái quỷ gì vậy??
Nghĩ tới đây, Vân Vận không ngừng cười khổ. Nạp Lan Yên Nhiên nàng thật không xứng với Tiêu Viêm a, ca ca hắn đã khủng khiếp thế này, chắc hắn cũng không kém là bao chứ? Nàng thở dài, thầm nói:
- Một lũ tiểu quái vật a...
Lúc này, tại Tiêu gia...
- Ắt xì! Mẹ kiếp, ai dám nói xấu lão tử!?
- Viêm đệ, lo trùng kích Đấu vương ngay! Hay ngươi muốn bị nổ tung xác? Đến lúc đó tướng công ta cũng không nhận ra ngươi a...
- Ách, ta làm ngay đây...
Quay về với Vân Vận, nàng lúc này thầm hạ quyết tâm vì Vân Lam Tông bám lấy cây đại trụ trước mặt, cố nở nụ cười nói:
- Vậy tỷ tỷ ta đành mặt dày vậy. Đệ đệ, ngươi đến đây phải chăng có chuyện? Không biết tỷ tỷ giúp được không a...
Nói tới đây, mặt nàng đã đỏ tới không thể đỏ hơn, giọng ngày càng nhỏ dần, nội tâm nàng tự mắng mình vô sỉ không dưới trăm lần. Lăng Phong một bộ không để ý, tùy tiện nói:
- Không có, ta ở gần đây thấy đánh nhau nên qua xem thôi. Vân Vận tỷ, ngươi cần Tử Linh Tinh?
Vân Vận bất giác gật gật đầu. Thấy vậy, hắn ném một bình ngọc nhỏ về phía Sư Vương, mở miệng nói:
- Sư Vương, viên Hoàng Cực đan trong lọ đổi với Tử Linh Tinh được chứ?
Tử Tinh Dực Sư Vương thất thần hồi lâu, chợt mừng như điên. Đùa giỡn, viên Hoàng Cực đan này đổi sạch cả động phủ của nó được ấy chứ! Với lại, người ta thân là Đấu tông cường giả, không trực tiếp cướp đã là vạn hạnh rồi còn đòi hỏi? Thế là liền gật đầu đáp ứng, một bên Vân Vận nhìn Sư Vương mà tiếc của. Đây là Hoàng Cực đan a! Nàng cũng mới chỉ có Tứ tinh Đấu hoàng thôi.
- Phong đệ, ngươi cũng quá phá của a!
- Lăng Phong nhẹ lắc đầu, thản nhiên vứt cho Vân Vận hai cái bình ngọc, cười xoà nói:
- Vân Vận tỷ, hai bình một cái là Hoàng Cực đan, một cái là Phá Tông đan, tỷ tỷ hảo hảo sử dụng. Chớ từ chối, tỷ đã gọi ta hai tiếng đệ đệ, đệ đệ hiếu kính tỷ tỷ không phải thiên kinh địa nghĩa a?
- Vân Vận ngơ ngác nhìn lấy hai lọ đan dược trong tay, lại nhìn thiếu niên trước mặt, trong lòng một mảnh ấm áp. Bởi lẽ, quà quý giá như thế này mà hắn vẫn thản nhiên đưa cho nàng, rõ ràng là coi trọng nàng a! Nữ nhân nào trong tình cảnh này chẳng động tâm? Nghĩ tới đây, Vân Vận nội tâm trực tiếp nhận tiểu đệ đệ trước mắt, môi hé mở nụ cười điên đảo chúng sinh, hoa dung thất sắc, khiến Lăng Phong hắn thất thần hồi lâu...
- Đệ đệ, tỷ không khách sáo a. Ngươi muốn điều gì, tỷ có liều mạng cũng sẽ làm cho ngươi!
Lăng Phong hắc hắc cười gian nói:
- Hắc hắc, thế tỷ tỷ ôm ta cái được kh....A!
Chưa kịp dứt lời, Vân Vận đã ôm lấy hắn, nàng vùi đầu thiếu niên trước mắt vào ngực mình mà ôn nhu xoa đầu hắn. Kỳ lạ thay, Lăng Phong lúc này không hề có chút dục vọng, bởi lẽ cảm nhận Vân Vận tình cảm làm hắn nhớ tới tình thương của mẹ a! Thiếu thốn tình thương của mẹ hắn lúc này chỉ yên lặng để nàng vuốt ve như một đứa bé, Vân Vận thấy hắn lúc này sao lại không hiểu? Thế là lại càng thương yêu hắn hơn, nhẹ nhàng ôm lấy sau đầu hắn...
Tử Tinh Dực Sư Vương độc thân cẩu lúc này đã không chịu nổi cẩu lương, ném ra Tử Linh Tinh mà nói:
- Hai vị, ta liền muốn đi a! Hài tử giờ này chắc nhớ ta lắm, mong hai vị hiểu cho.
Lăng Phong một mặt không nỡ rời bỏ khỏi lòng Vân Vận, lên tiếng giữ lại Sư Vương:
- Sư Vương, ta muốn đổi Sinh tử bạn tinh nguyên từ ngươi a! Bốn viên Tử tâm Phá chướng đan, hai viên Tam văn Thanh linh đan chắc là đủ chứ?
Nói đoạn, hắn ném vài lọ đan dược qua cho Sư Vương. Sở dĩ hắn chịu đổi là do bản thân hắn từ nhỏ đã được dạy: Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn. Bởi vậy, hắn cực kỳ xem thường hành vi trộm cướp, nhất là ỷ mạnh hiếp yếu mà cướp đoạt, đương nhiên nếu bị gây sự thì không vấn đề. Tiêu Viêm nguyên tác cũng hay khá cướp đoạt nhưng cũng không trách hắn được, mà bây giờ Lăng Phong cũng đã dạy dỗ hắn ra trò. Sư Vương nhìn hắn một hồi, bèn khuỵu xuống:
- Chủ nhân, nhân cách của người khiến Sư Vương ta xem trọng. Hy vọng người có thể nhận ta về...
Vân Vận lúc này cũng một mặt kính ý nhìn hắn, thầm nghĩ sau này phải đối thật tốt vị đệ đệ này. Lăng Phong nghe vậy khoát khoát tay nói:
- Được rồi, trước hết ngươi cứ quay về lấy đồ cho ta đã, chuyện đó tính sau.
- Đã hiểu. Vậy chủ nhân người chờ ta một lát...
Sư Vương phóng cánh bay đi, một lúc sau Vân Vận mới níu nhẹ áo Lăng Phong, khẽ cắn răng nói:
- Lăng Phong, đệ còn Tam văn Thanh Linh đan? Có thể bán cho ta một viên được chứ?
Nói đoạn, nàng liền đỏ mặt, hơi cúi đầu, hai mắt nhìn loanh quanh như muốn tìm cái lỗ chui xuống. Thực sự nàng có thể nhờ Cổ Hà, tuy nhiên không hiểu sao nghĩ tới thanh niên trước mắt, nàng lại không muốn nợ ơn nam nhân nào khác.
Thấy bộ dáng Vân Vận ngượng ngùng động lòng người như vậy, Lăng Phong hắn từ chối sao đây? Thế là liền ném cho nàng một lọ ngọc. Cơ bản về đan dược hắn cũng không ngại, hiện Huyền cấp dược thảo hắn thích mua bao nhiêu cũng được, còn Chí Tôn thần quyết dạy hắn dùng Âm Dương Ngũ Hành luyện đan, tất ăn đứt tụi Luyện dược sư chỉ dùng hoả với ít mộc nguyên tố rồi. Âm Dương Ngũ Hành cân bằng, bởi vậy nên khả năng thành đan cực cao a!
Vân Vận nhận lấy, khẽ hôn nhẹ lên má hắn liền đỏ mặt tính chạy. Ấy mà, dị biến xảy ra...
- Ầm! Hoàng Anh, không, Lăng Phong tên khốn kiếp ngươi mau ra đây! Nhục ta, tất phải chết!!!
Một tiếng gầm thét kinh thiên động địa vang tới, khiến Lăng Phong bị áp lực nặng nề, Linh Nhi trong hệ thống bất ngờ hỏi: Bát tinh Đấu Tôn? Còn Vân Vận, nàng đã sớm được Lăng Phong cưỡng ép thu vào không gian hệ thống, bằng không nàng đã phải chết.
Xuất hiện trước mặt hắn là một trung niên hắc bào lão giả, râu tóc bạc phơ nhưng cơ thể tràn đầy cơ bắp lộ ra qua vạt áo rách, nhìn qua thì thấy đang trọng thương. Chỉ thấy hắn ta nhìn Lăng Phong chằm chằm, một bộ hận không thể xé nát hắn ra. Lăng Phong thận trọng, cảnh giác cất tiếng:
- Ngươi là ai? Ta nhớ không có thù oán gì với ngươi.
Hắc bào lão giả nghe xong chợt cười điên dại,
hai mắt đầy sát khí mà gầm lên:
- Không có thù oán? Mẹ kiếp, thù này còn lớn hơn biển a! Ngươi mở mồm nói muốn lục ta, từ trước tới giờ lão Thiên ta bao giờ phải chịu nhục như thế!? Giáng lôi xuống ngươi không chết lại xuyên qua đây, báo hại bổn Thiên gia phải chịu trọng thương qua để lấy mạng chó nhà ngươi!! Không nói nhiều, chịu chết đi!!!
Dứt lời, một đạo chưởng ấn từ tay hắn phóng ra, tràn đầy khí tức Thiên đạo mà hướng hắn giáng tới. Lăng Phong hắn biết nhận phải chưởng này phải chết, một bên mắt điên cuồng phát động. Chỉ thấy hắn nhận phải chưởng ấn mà nổ tung ra, máu văng tứ phía. Lúc này hắc bào lão giả mới hừ nhẹ, chợt thả lỏng người mà bị một cột sáng kéo đi mất.
Một vài phút sau, thân ảnh Lăng Phong xuất hiện. Lúc này hắn sắc mặt trắng bệch, mắt trái biến ảo mà trở nên trong suốt mất đi ánh sáng. Hắn phun ra một ngụm máu, uể oải lên tiếng...
- Izanagi...
Đúng vậy, khi gần đến lúc phải chết, hắn đã sử dụng Izanagi - tối cường ảo thuật nhằm ảo tượng hoá cái chết của mình, bù lại bằng ánh sáng của mắt trái. Lý do hắn vì sao không dùng năng lực của Thiên Mệnh thánh hồ ư? Đơn giản, vì khí tức Thiên đạo của tên kia áp chế nên không thể sử dụng, vả lại cũng do hắn chưa thể thức tỉnh huyết mạch đó được. Coi là vậy, hắn cũng bị chấn cho trọng thương. Linh Nhi một mặt lo lắng nhìn hắn, quan tâm hỏi:
- Ca ca, ngươi thế nào rồi? Lão tặc Thiên kia đã đi rồi, hắn cưỡng ép xuyên sang vị diện khác nên mới bị áp xuống Đấu Tôn a! Sau vụ này, không có năm năm hắn cũng không lành được, xem ra lão tặc hắn thù ngươi lắm a...
Lăng Phong tay lau máu trên mép, một mặt cười giễu:
- Haha! Không ngờ lão tặc Thiên hắn lại nhỏ nhen như vậy, có mắng một câu cũng liều mạng tới giết ta a! Lão tặc Thiên, muốn giết ta cũng phải nhận hậu quả a, Ha! Ha!
Nói đoạn, hắn ngất đi, Linh Nhi lo lắng bèn tự động tiêu Điểm triệu hoán bản thân, một bên ôm hắn đi tìm động phủ vừa khóc:
- Ô...ô, ca ca, ngươi đừng có chuyện gì a...
Lúc này, tại một nơi trên Địa cầu...
- Đoàng! Đoàng!
- Aaa! Mẹ kiếp, sao nó không thể dừng!? Lăng Phong, ta muốn xé xác ngươi ra hầm canh ăn!!! Gào!!!!
Chỉ thấy hắc bào lão giả lúc nãy đang ôm đũng quần đẫm máu mà kêu gào, hắn cứ tu phục lại thì lại bạo tạc khiến lão Thiên gia hắn sống không bằng chết. Một lúc sau, hắn không chịu nổi liền ngã vật xuống sùi bọt mép, hai mắt vô thần...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác đây! Thấy thú vị hăm nè~
P.s: Lão Thiên gia, con viết tiểu thuyết hư cấu thôi a, không dám xúc phạm người, người làm ơn tha cho con a...