Lục Thiên Hệ Thống

Chương 19 : Cuồng bạo Lăng Phong? Vân Vận chi tâm!

Ngày đăng: 03:20 08/08/20

Chap 19
Đưa Lăng Phong tới một cửa động gần đó, Linh Nhi điên cuồng nghĩ cách, đột nhiên nghĩ tới điều gì mà tay nhỏ vung lên, một cánh cổng không gian chợt hiện ra với một bóng người rớt xuống.
Vân Vận một bộ ngơ ngác không hiểu chuyện gì, tới khi thấy Lăng Phong mặt trắng xám nằm trên mặt đất liền lao tới ôm lấy, một mặt lo lắng phát sốc nhìn hắn một hồi rồi như nghĩ đến điều gì, nàng cắn răng quay sang Linh Nhi hỏi:
- Tiểu cô nương, ngươi là ai? Lăng Phong hắn sao ra nông nỗi này?
Linh Nhi khẽ nhíu mày, chợt mở miệng đáp:
- Ta là muội muội của hắn. Ca Ca hắn bị kẻ thù đánh lén, tuy đánh đuổi được nhưng cũng dính trọng thương. Vân Vận cô nương, chỉ có cô mới cứu được hắn. Ta ra ngoài dọn dẹp xung quanh một thoáng, phiền cô tới chăm sóc ca ca...
Nói đoạn, nàng phóng vọt ra ngoài cửa động, để mặc Vân Vận vẫn đang ôm lấy Lăng Phong mà cố gặng hỏi:
- Tiểu cô nương! Ta phải cứu hắn thế nào đây a! Tiểu cô nương!
Linh Nhi đi mất, Vân Vận lúc này mới để ý kỹ tới Lăng Phong. Nhìn thiếu niên trắng xám suy yếu nằm trong lòng mình, nàng tâm đều nhanh hỏng, kém chút lo tới mức khóc ra tại chỗ. Dồn hết đan dược nàng có cho hắn, nàng chỉ nhận được một cái Lăng Phong nằm yên tại chỗ, mặc dù ngoại thương đã khỏi. Không chịu được nữa, Vân Vận ôm hắn mà khóc, khóc đến hoa lê đái vũ, trông đáng thương cực kỳ.
Đúng lúc này, Lăng Phong thân thể có dị biến. Chỉ thấy hắn bật người lên, hai chân đứng thẳng trên đất, cơ mà khuôn mặt lại lộ rõ vẻ dã tính với đôi mắt trắng dã, miệng không ngừng gầm gừ, nhìn hắn lúc này hệt như một đầu dã thú.
Hai mắt đảo quanh khắp động, Lăng Phong hắn nhìn Vân Vận như nhìn thấy miếng mồi ngon, đấu khí bạo khởi mà chấn tan y phục trên thân hắn như dã thú mà lao tới nữ nhân trước mặt
Đáng thương Vân Vận không thể phản kháng mà bị Lăng Phong đè xuống dưới thân, Tứ tinh Đấu hoàng nàng sao đánh lại một kẻ có Đấu tông chiến lực hắn? Huống chi bản thân nàng cũng không muốn đánh hắn, sợ hắn bị thương nên mới đành chịu cảnh này.
Một tiếng rống lớn vang lên, cánh tay Lăng Phong đã xé nát y phục Vân Vận, một cơ thể hoàn mỹ trở về với tự nhiên.
Nàng một bộ bạch phát xoã dưới đất, hai mắt ngọc khẽ nhắm lại, môi đỏ khẽ cắn, phía dưới làn da trắng hồng, đôi ngọc thố ưỡn lên ngạo nhân với hai viên đậu đỏ như ẩn như hiện đằng sau cánh tay ngọc, phía bên dưới được nàng cố che đi, tuy vậy với hai tay bị Lăng Phong đè xuống sau đó, chốn đào nguyên triệt để bại lộ với một màu đỏ hồng, hai cánh hoa đang khép lại che đi tiểu dâm huyệt, viên hồng châu phía trên không biết khi nào đã cứng lại. Vân Vận nàng cố lên tiếng:
- Ưm, Lăng Phong, nghe thấy ta không? Chúng ta không thể...Ưm! A!
Chỉ thấy môi Lăng Phong đã chặn lại nàng, đầu lưỡi hắn đột phá hàm răng trắng ngọc mà điên cuồng cuốn lấy hồng xà bên trong khiến nàng không thể nghĩ gì khác. Lúc này Lăng Phong hắn đã không chịu được mà gầm lên một tiếng, kèm theo đó là tiếng hét đau đớn của nữ nhân vang lên, xuân quang khắp động...
Tại một nơi gần đó, chính đang chém giết ma thú Linh Nhi như cảm thấy thứ gì, đột ngột thở dài:
- Vân Vận tỷ, ca ca hắn vận dụng cấm thuật, âm khí mất hết nên bắt buộc cần phải bổ sung, mà cơ thể này của ta không hề có âm khí a! Vân Vận tỷ, đành ủy khuất ngươi...
Nói đoạn, nàng lại tiếp tục chém giết. Nhiệm vụ của nàng là thủ hộ nơi đây, khiến không ai có thể gián đoạn quá trình chữa trị của ca ca nàng...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng hôm sau, Lăng Phong tỉnh lại, chỉ thấy hắn ôm nhẹ đầu, con mắt bên trong đã có thần thái. Hắn tự nhủ:
- Thương thế đã khỏi hẳn, mắt trái cũng đã thấy được a! Tại sao lại...
Định đứng dậy hắn chợt chú ý tới bên cạnh, một bạch phát nữ nhân chính đang khoả thân một bên ôm lấy tay hắn, cơ thể đầy rẫy vết bầm, dấu răng, đôi môi sưng đỏ, khoé mắt còn đọng lấy giọt nước. Nhìn kỹ hơn, phía dưới nàng vẫn đang rỉ máu, hai cánh hoa nay đã sưng lên như hai tiểu bánh bao, tiểu hạt đậu còn bị cắn chảy máu.
Lúc này ký ức tối qua đổ về lũ lượt, hắn còn không biết đã gây nên thứ gì? Thế là một mặt tự trách ôm lấy Vân Vận vào lòng, miệng khẽ nhai nát đan dược trị liệu mà truyền qua cho nàng. Vài phút sau, nàng rốt cuộc tỉnh, sắc mặt phức tạp mà nhìn lấy nam nhân trước mắt. Như nghĩ đến điều gì, nàng khẽ cắn răng nói:
- Lăng Phong, chuyện này từ sau không nhắc lại nữa, được chứ...
Một vòng tay lớn ôm chặt lấy nàng, như muốn hoà tan lấy nàng vào trong cơ thể. Vân Vận khẽ ngẩng đầu lên, thấy Lăng Phong khoé mắt ửng đỏ, một mặt đau khổ ôm lấy nàng, lúc này hắn mở lời
- Vân Vận, là ta sai, là ta sai a! Ta cầu nàng, ta van nàng, muốn ta làm gì cũng được, ta sẽ chịu trách nhiệm a! Bởi vậy, bởi vậy nên...
Nói tới đây, hai hàng lệ đã chảy trên mặt hắn:
- ...Van cầu nàng, đừng bỏ ta lại...
Vân Vận nghe xong sắc mặt khẽ biến, chợt ôm lấy hắn mà khóc. Nàng quả thực tính rời đi sau đó liền một đao cắt đứt với hắn, nhưng thấy nam nhân trước mắt vì nàng mà rơi lệ, nàng sao nỡ? Cảm thấy tình ý, nỗi đau tự trách giằng xé của nam nhân trước mặt, thông minh như nàng còn không hiểu nam nhân này đã yêu tới không thể yêu hơn chính mình? Thế là nàng nhẹ ôm lấy hắn, khẽ lấy tay lau lấy hai hàng lệ đi, lúc này mới mỉm cười nói:
- Lăng Phong, ta hứa, ta hứa sẽ không rời xa ngươi a! Tiểu đệ đệ, nam nhân chân chính của tỷ tỷ ta sẽ không khóc a...
Lăng Phong tức thì lau lấy đôi mắt, cười lớn:
- Tốt, không khóc, ta không khóc nữa, đời này cũng không khóc nữa a! Tỷ tỷ, nam nhân của ngươi sẽ không khóc nữa a!
Vân Vận miệng thơm mở lớn, đột ngột hướng bả vai hắn mà hung hăng cắn lấy, để lại dấu răng tinh xảo vương chút dịch thủy phía trên...
Lúc này, khẽ gắt nàng mới nhìn hắn nói:
- Hứ! Ngươi còn dám gọi ta hai tiếng tỷ tỷ? Ta không biết đâu, hôm qua ngươi hại ta thật thảm a! Tới giờ ta vẫn còn đau, hừ!
Lăng Phong gãi gãi đầu cười trừ, trong lòng thì như mở cờ trong bụng, hắn thật vui muốn chết a! Nhìn Vân Vận một bộ hờn dỗi tiểu cô nương kia, rõ ràng nàng đã chấp nhận hắn, đời này còn gì tuyệt hơn? Thế là liền môi kề môi, thu lấy hương tân ngọc dịch trong miệng nàng một hồi rồi mới nói:
- Vận tỷ, ta hôm nay liền đền bù cho nàng a! Hoan ái chân chính, làm nam nhân của nàng ta phải cho nàng biết được chứ, có đúng không a~
Vân Vận khẽ nguýt một cái, tay nhỏ đấm ngực hắn bùm bụp:
- Còn muốn chơi ta? Đại phôi đản, ta đánh, ta đánh ngươi tên hỗn đản này aaa!!!!
Lăng Phong một bộ lợn chết không sợ nước sôi, vô sỉ đáp mà ôm nàng ngã xuống:
- Đương nhiên muốn, ta muốn chơi ngươi suốt đời này, kiếp này, vĩnh kiếp đều muốn chơi ngươi! Bởi vậy, Vận tỷ, ngươi mau bé ngoan chịu trói, để nam nhân của ngươi tới a!
Bị lời tâm tình của Lăng Phong chấn động, Vân Vận xuân tình đại động, một bộ tình nguyện để hắn kéo ngã xuống dưới. Ôm lấy nam nhân trước mắt, nàng khẽ đỏ mặt, tiếng có thể so với con ruồi:
- Lăng Phong, cầu thương tiếc ta...
Lăng Phong lúc này đâu còn kiềm chế được nữa, một thân kỹ thuật đều thi triển ra khiến Vân Vận nàng dù chưa giao hoan đã kém chút biến thành bãi thủy, mềm nhũn trong lòng Lăng Phong hắn. Kim thương bất đổ bấy giờ mới xuất ra, đánh cho Vân Vận nàng binh bại ngựa đổ, một mực cầu tha...
Lúc này, tại cửa hang động, một tiểu cô nương đang đứng đấy, dựa lưng vào tường, tay chính đang vân vê tiểu mật huyệt, một bộ nỉ non:
- Ca ca, ngươi thật khoẻ, Linh Nhi muốn ngươi, muốn ngươi hành chết Linh Nhi a...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác đây! May đã đỡ gió, tác vẫn cố viết được cho anh em. À thông báo luôn, 4 ngày cuối tuần từ thứ 5 tới chủ nhật của hai tuần sau và kia tác sẽ đi du lịch nên sẽ k có chap ha! Tác sẽ cố gắng bù trước đấy (trước có 4 ngày dự trữ nghỉ nên tác sẽ bù nốt 4 ngày sau~)