Lục Thiên Hệ Thống
Chương 20 : Ái ân triền miên, Vận Nhi thật đáng sợ!
Ngày đăng: 03:20 08/08/20
Chap 20
Vài canh giờ sau...
- Lăng Phong, ta không chịu nổi, mau buông tha...
Vân Vận lúc này đã sớm không chịu nổi, tóc mai hơi rối, một thân đầy mồ hôi mà chịu lấy Lăng Phong toàn lực trùng kích. Lăng Phong một vẻ nghịch ngợm, cười gian đáp:
- Vận tỷ, ngươi gọi lại đi, có khi ta sẽ ngưng a!
Vân Vận lúc này còn không biết hắn muốn cái gì? Thế là một mặt đỏ rực nàng khẽ lên tiếng:
- Tướng công, Vận Nhi thật không chịu nổi a! Tướng công, cầu buông tha~
Lăng Phong lúc này như cắn phải thuốc, lại càng ra sức trùng kích, một mặt vô sỉ đáp:
- Hắc hắc, Vận Nhi, ngươi quả thực mê người, khiến tướng công ta muốn buông tha cũng không được a! Thê tử, tướng công ta tới!
- Lăng Phong, ngươi vô sỉ...A!
Chỉ thấy Lăng Phong bế nàng lên, ôm lấy hai chân nàng mà thao thật lực vào hoa tâm, khiến nàng thật dục tiên dục tử, không nói nổi nên lời, đành mặc cho Lăng Phong tao đạp...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lại vài canh giờ sau...
- Tướng công, van cầu ngươi để Vận Nhi mặc quần áo...
Vân Vận lúc này một mặt mất hồn phách dáng vẻ, nằm tại đó bên trên, phảng phất xác chết di động, tóc ngổn ngang không ra hình thù gì, hữu khí vô lực nói. Nàng biết, nếu lúc này không ngừng lại chỉ sợ nàng hôm nay sẽ chết tại đây, chết tại nam nhân mình dưới thân. Lăng Phong mới không chịu buông tha, cầm lấy y phục nàng giơ lên nói:
- Hắc hắc, Vận Nhi lại đây, vi phu mặc cho ngươi!
- Có quỷ mới tin ngươi! Ngươi vừa nãy cũng là nói như vậy, ta cũng không bao giờ tin tưởng ngươi!
- Lần này bảo đảm là thật sự.
- Không muốn lại gạt ta a!
- Tuyệt đối không lừa ngươi!
- Thực sự không muốn lại gạt ta a...
- Dám nghi ngờ tướng công ta? Xem vi phu thu thập ngươi như thế nào!
- A, không muốn...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nửa ngày sau, Vân Vận cuộn mình tại Lăng Phong trong lòng, yên tĩnh ngủ say tựa một chú mèo con nàng bỗng mở miệng nói:
- Tướng công, ngày sau còn dài, lần này chấm dứt ở đây đi a...
- Ân, không vấn đề.
Lăng Phong ừ một tiếng.
- Vậy mau buông ra, thiếp muốn mặc quần áo.
- Ân, ngươi mặc đi.
- Tướng công, ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới buông tha Vận Nhi?
- Hắc hắc! Lại tới một lần nữa! Một lần cuối đi!
- Một lần cuối cùng?
- Một lần cuối cùng!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lại là sau một ngày, cũng không biết trải qua bao cái một lần cuối cùng hai người không biết khi nào đã rửa sạch sẽ thân thể, quần áo đều xuyên.
Vân Vận thân thể có chút không khỏe, yên tĩnh dựa tại một góc tường như muốn tránh xa Lăng Phong, sợ hắn lại nổi hứng đè nàng ra mà làm, lúc này mới lấy cái gương từ nạp giới qua mà chải chuốt đầu tóc.
Lăng Phong đứng sau lưng mạnh mẽ xoay người, toàn thân xương truyền ra một trận nổ vang, chỉ cảm thấy khó có thể dùng lời diễn tả được thoải mái toàn thân, hắn cúi đầu nhìn nhìn thiếu phụ trước mặt, đưa tay từ phía sau lưng nhẹ nhàng vòng lấy nàng.
Vân Vận thân thể có chút run sợ một, phát hiện nam nhân hắn chỉ là vùi đầu tại mái tóc mềm mại của nàng bên trong hô hấp mấy cái, lúc này mới thanh tĩnh lại.
- Tướng công, mấy cái?
Vân Vận bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Lăng Phong ngẩng đầu, một mặt mờ mịt nói:
- Cái gì mấy cái? Ta thật không hiểu?
Vân Vận khẽ thở dài, chợt nói:
- Trước ta ngươi có mấy nữ nhân?
- Mình ngươi a~
Lăng Phong, một bộ "đàng hoàng" và "trịnh trọng" trả lời.
Vân Vận hừ nhẹ, cắn lấy tay nam nhân trước mặt:
- Hứ, ngươi dám lừa ta? Nhiều như vậy trò khi dễ ta, ngươi đều là tự mình chơi đi ra?
- Hơn nữa... Trải qua lần này, ngươi cảm thấy ta còn lại dễ dàng tin tưởng ngươi sao?
Lăng Phong một mặt đau khổ, ôm lấy ngực trái khuỵu xuống, khó khăn nói:
- Vận Nhi, đều như vậy rồi ngươi vẫn không tín nhiệm ta? Tâm ta thật đau a...
Vân Vận khẽ nguýt một cái, chợt khuôn mặt nở ra nụ cười mà không phải cười trong truyền thuyết nói:
- Hứ, thiếu cho ta diễn trò! Chỉ có lần này thẳng thắn cơ hội, tướng công ngươi mau khai báo a! Bằng không, ta trực tiếp về Vân Lam Tông, một mực bế quan tới già!
Lăng Phong hấp háy mắt, đầu thầm nghĩ lại là cái mất mạng đề, làm sao qua ải a? Nhìn cái kia gần trong gang tấc kiều mị khuôn mặt, hắn chợt nghĩ tới điều gì, sau đó một mặt gian xảo mà hôn xuống:
- A! Tướng công, ngươi khốn nạn!
Vân Vận cố sức giãy dụa, nhưng mà khí lực nàng nhưng là càng ngày càng nhỏ.
Mới vừa mới mặc đều đặn quần áo lại tiếp tục ngổn ngang...
Một lúc lâu sau, không chịu nổi nữa Linh Nhi giả bộ bước vào làm Vân Vận kém chút vỡ tim mà chết, chôn đầu vào trong ngực nam nhân. Lăng Phong sớm đã nhận ra Linh Nhi từ lâu, vẫy vẫy tay:
- Linh Nhi! Sao ngươi không vào từ sớm?
Linh Nhi đỏ mặt, thầm mong ca ca hắn không biết chuyện bên ngoài, một mặt ủy khuất đáp:
- Chán ghét, ca muốn có cái bóng đèn lắm sao? Hai người hại ta thật thảm a, nhất là Vân Vận tỷ, tiếng của tỷ dụ tới nửa lũ Hợp Viên trong toàn bộ Ma Thú sơn mạch, có biết ta mãi mới giết hết tụi nó không???
Vân Vận nghe được mặt đỏ tới không thể đỏ hơn, chỉ mong có cái hố nào đó để nhảy vào. Lăng Phong một mặt ôn nhu vuốt ve nàng, sau mới đứng lên ôm lấy Linh Nhi nói:
- Tiểu Linh Nhi, muội vất vả rồi.
Linh Nhi lúc này đâu còn để tâm tới Lăng Phong nói gì, ý thức của nàng đều dồn tới thanh cự bổng nóng rực đang áp sát lấy bụng nàng kia, hơi nóng từ nó khiến nàng mê muội...
- Ca ca, ngươi mau mặc đồ, thứ đó nó đang đè lên ta a...
Thấy Linh Nhi mặt ngày càng chuyển đỏ, hắn cười xoà tiếng rồi lấy một bộ áo bào khoác tạm lên thân. Lúc này Vân Vận phía sau cũng đã mặc xong y phục, nhu tình nàng khoác lấy tay Lăng Phong từ phía sau mà nhấn vào song phong khiến Linh Nhi đang được ôm phía trước cảm thấy khó chịu, lườm nàng nói:
- Vân Vận tỷ, ngươi để ca ca bồi tiếp ta hết rồi hẵng làm cô vợ nhỏ nhà hắn được không?
Da mặt mỏng Vân Vận đời nào chịu được, đỏ mặt nàng liền lùi lại vài bước để lại không gian cho hai huynh muội, chỉ là đôi mắt vẫn ủy khuất nhìn nam nhân trước mặt. Lăng Phong gõ nhẹ đầu muội muội, cười mắng:
- Muội đó! Sao nỡ bắt nạt Vân Nhi như thế...
Linh Nhi bụm môi, chợt nghĩ đến thứ gì bèn tinh nghịch đáp:
- Ca ca, ngươi có mới nới cũ a, không biết Thanh Nhi tỷ tỷ nghĩ gì đây? Cả Huân Nhi tỷ nữa? Quên mất, Tiên Nhi tỷ tỷ còn đang ở nhà chờ ai đó a...
Lăng Phong đang định mở miệng phản bác, chợt hắn cảm thấy một luồng sát khí hướng từ sau lưng. Quay lưng lại hắn chỉ thấy Vân Vận chính đang mỉm cười nhìn hắn, cơ mà ánh mắt thì không hề cười. Nàng trực tiếp mặc kệ hắn, đi tới ôm Linh Nhi, miệng thơm khẽ mở:
- Linh Nhi muội muội, không biết có thể cho ta biết một chút về các nàng hay không?
Linh Nhi nhìn ca hắn một mảnh đắng chát bèn tinh nghịch cười mà nói ra đủ thứ. Lăng Phong thấy muội muội một mực bán rẻ hắn, thầm thề không vỗ nát mông nàng không làm người, một bên ngồi đấy như tử tù chờ hành quyết. Một lúc sau, Vân Vận quay lại, một mặt tươi cười nhìn hắn:
- Tướng công?
- Ân?
- Quỳ xuống.
- Cái gì?
- Quỳ xuống.
- Vận Nhi, ta....
- Quỳ xuống.
Không còn cách nào khác, hắn đành quỳ xuống trước mặt nàng, Vân Vận một chập dạy dỗ hắn từ trên trời dưới đất, trong khi đó Linh Nhi đứng cười một bên trên nỗi đau người khác...
Một canh giờ sau...
- Vận Nhi, ta đói a! Cho ta đứng lên ăn thứ gì được chứ?
- Ân, ngươi cứ quỳ đó, ta đi lấy gì cho ngươi ăn.
- Vận Nhi, cho ta đứng lên a...
- Được thôi. Tướng công, ngươi đứng lên cũng được, đứng lên ta lập tức về Vân Lam tông, tới chết cũng không gặp lại ngươi a.
- Ách....nàng đừng manh động, ta quỳ, ta quỳ...
Đáng thương Lăng Phong hắn bị thê tử mình cho quỳ mấy canh giờ, về tới nhà lại bị Vân Vận và Tiên Nhi hai nàng tính liên thủ cho quỳ một lần nữa, may lấy thân trị hổ hắn lao ra đè hai nàng xuống mới thoát nạn....
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác đây! Các bạn bảo Lăng Phong sợ vợ? Không có, nhường nhịn các nàng mới thế, lúc cần bá đạo ắt bá đạo~
Vài canh giờ sau...
- Lăng Phong, ta không chịu nổi, mau buông tha...
Vân Vận lúc này đã sớm không chịu nổi, tóc mai hơi rối, một thân đầy mồ hôi mà chịu lấy Lăng Phong toàn lực trùng kích. Lăng Phong một vẻ nghịch ngợm, cười gian đáp:
- Vận tỷ, ngươi gọi lại đi, có khi ta sẽ ngưng a!
Vân Vận lúc này còn không biết hắn muốn cái gì? Thế là một mặt đỏ rực nàng khẽ lên tiếng:
- Tướng công, Vận Nhi thật không chịu nổi a! Tướng công, cầu buông tha~
Lăng Phong lúc này như cắn phải thuốc, lại càng ra sức trùng kích, một mặt vô sỉ đáp:
- Hắc hắc, Vận Nhi, ngươi quả thực mê người, khiến tướng công ta muốn buông tha cũng không được a! Thê tử, tướng công ta tới!
- Lăng Phong, ngươi vô sỉ...A!
Chỉ thấy Lăng Phong bế nàng lên, ôm lấy hai chân nàng mà thao thật lực vào hoa tâm, khiến nàng thật dục tiên dục tử, không nói nổi nên lời, đành mặc cho Lăng Phong tao đạp...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lại vài canh giờ sau...
- Tướng công, van cầu ngươi để Vận Nhi mặc quần áo...
Vân Vận lúc này một mặt mất hồn phách dáng vẻ, nằm tại đó bên trên, phảng phất xác chết di động, tóc ngổn ngang không ra hình thù gì, hữu khí vô lực nói. Nàng biết, nếu lúc này không ngừng lại chỉ sợ nàng hôm nay sẽ chết tại đây, chết tại nam nhân mình dưới thân. Lăng Phong mới không chịu buông tha, cầm lấy y phục nàng giơ lên nói:
- Hắc hắc, Vận Nhi lại đây, vi phu mặc cho ngươi!
- Có quỷ mới tin ngươi! Ngươi vừa nãy cũng là nói như vậy, ta cũng không bao giờ tin tưởng ngươi!
- Lần này bảo đảm là thật sự.
- Không muốn lại gạt ta a!
- Tuyệt đối không lừa ngươi!
- Thực sự không muốn lại gạt ta a...
- Dám nghi ngờ tướng công ta? Xem vi phu thu thập ngươi như thế nào!
- A, không muốn...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nửa ngày sau, Vân Vận cuộn mình tại Lăng Phong trong lòng, yên tĩnh ngủ say tựa một chú mèo con nàng bỗng mở miệng nói:
- Tướng công, ngày sau còn dài, lần này chấm dứt ở đây đi a...
- Ân, không vấn đề.
Lăng Phong ừ một tiếng.
- Vậy mau buông ra, thiếp muốn mặc quần áo.
- Ân, ngươi mặc đi.
- Tướng công, ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới buông tha Vận Nhi?
- Hắc hắc! Lại tới một lần nữa! Một lần cuối đi!
- Một lần cuối cùng?
- Một lần cuối cùng!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lại là sau một ngày, cũng không biết trải qua bao cái một lần cuối cùng hai người không biết khi nào đã rửa sạch sẽ thân thể, quần áo đều xuyên.
Vân Vận thân thể có chút không khỏe, yên tĩnh dựa tại một góc tường như muốn tránh xa Lăng Phong, sợ hắn lại nổi hứng đè nàng ra mà làm, lúc này mới lấy cái gương từ nạp giới qua mà chải chuốt đầu tóc.
Lăng Phong đứng sau lưng mạnh mẽ xoay người, toàn thân xương truyền ra một trận nổ vang, chỉ cảm thấy khó có thể dùng lời diễn tả được thoải mái toàn thân, hắn cúi đầu nhìn nhìn thiếu phụ trước mặt, đưa tay từ phía sau lưng nhẹ nhàng vòng lấy nàng.
Vân Vận thân thể có chút run sợ một, phát hiện nam nhân hắn chỉ là vùi đầu tại mái tóc mềm mại của nàng bên trong hô hấp mấy cái, lúc này mới thanh tĩnh lại.
- Tướng công, mấy cái?
Vân Vận bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Lăng Phong ngẩng đầu, một mặt mờ mịt nói:
- Cái gì mấy cái? Ta thật không hiểu?
Vân Vận khẽ thở dài, chợt nói:
- Trước ta ngươi có mấy nữ nhân?
- Mình ngươi a~
Lăng Phong, một bộ "đàng hoàng" và "trịnh trọng" trả lời.
Vân Vận hừ nhẹ, cắn lấy tay nam nhân trước mặt:
- Hứ, ngươi dám lừa ta? Nhiều như vậy trò khi dễ ta, ngươi đều là tự mình chơi đi ra?
- Hơn nữa... Trải qua lần này, ngươi cảm thấy ta còn lại dễ dàng tin tưởng ngươi sao?
Lăng Phong một mặt đau khổ, ôm lấy ngực trái khuỵu xuống, khó khăn nói:
- Vận Nhi, đều như vậy rồi ngươi vẫn không tín nhiệm ta? Tâm ta thật đau a...
Vân Vận khẽ nguýt một cái, chợt khuôn mặt nở ra nụ cười mà không phải cười trong truyền thuyết nói:
- Hứ, thiếu cho ta diễn trò! Chỉ có lần này thẳng thắn cơ hội, tướng công ngươi mau khai báo a! Bằng không, ta trực tiếp về Vân Lam Tông, một mực bế quan tới già!
Lăng Phong hấp háy mắt, đầu thầm nghĩ lại là cái mất mạng đề, làm sao qua ải a? Nhìn cái kia gần trong gang tấc kiều mị khuôn mặt, hắn chợt nghĩ tới điều gì, sau đó một mặt gian xảo mà hôn xuống:
- A! Tướng công, ngươi khốn nạn!
Vân Vận cố sức giãy dụa, nhưng mà khí lực nàng nhưng là càng ngày càng nhỏ.
Mới vừa mới mặc đều đặn quần áo lại tiếp tục ngổn ngang...
Một lúc lâu sau, không chịu nổi nữa Linh Nhi giả bộ bước vào làm Vân Vận kém chút vỡ tim mà chết, chôn đầu vào trong ngực nam nhân. Lăng Phong sớm đã nhận ra Linh Nhi từ lâu, vẫy vẫy tay:
- Linh Nhi! Sao ngươi không vào từ sớm?
Linh Nhi đỏ mặt, thầm mong ca ca hắn không biết chuyện bên ngoài, một mặt ủy khuất đáp:
- Chán ghét, ca muốn có cái bóng đèn lắm sao? Hai người hại ta thật thảm a, nhất là Vân Vận tỷ, tiếng của tỷ dụ tới nửa lũ Hợp Viên trong toàn bộ Ma Thú sơn mạch, có biết ta mãi mới giết hết tụi nó không???
Vân Vận nghe được mặt đỏ tới không thể đỏ hơn, chỉ mong có cái hố nào đó để nhảy vào. Lăng Phong một mặt ôn nhu vuốt ve nàng, sau mới đứng lên ôm lấy Linh Nhi nói:
- Tiểu Linh Nhi, muội vất vả rồi.
Linh Nhi lúc này đâu còn để tâm tới Lăng Phong nói gì, ý thức của nàng đều dồn tới thanh cự bổng nóng rực đang áp sát lấy bụng nàng kia, hơi nóng từ nó khiến nàng mê muội...
- Ca ca, ngươi mau mặc đồ, thứ đó nó đang đè lên ta a...
Thấy Linh Nhi mặt ngày càng chuyển đỏ, hắn cười xoà tiếng rồi lấy một bộ áo bào khoác tạm lên thân. Lúc này Vân Vận phía sau cũng đã mặc xong y phục, nhu tình nàng khoác lấy tay Lăng Phong từ phía sau mà nhấn vào song phong khiến Linh Nhi đang được ôm phía trước cảm thấy khó chịu, lườm nàng nói:
- Vân Vận tỷ, ngươi để ca ca bồi tiếp ta hết rồi hẵng làm cô vợ nhỏ nhà hắn được không?
Da mặt mỏng Vân Vận đời nào chịu được, đỏ mặt nàng liền lùi lại vài bước để lại không gian cho hai huynh muội, chỉ là đôi mắt vẫn ủy khuất nhìn nam nhân trước mặt. Lăng Phong gõ nhẹ đầu muội muội, cười mắng:
- Muội đó! Sao nỡ bắt nạt Vân Nhi như thế...
Linh Nhi bụm môi, chợt nghĩ đến thứ gì bèn tinh nghịch đáp:
- Ca ca, ngươi có mới nới cũ a, không biết Thanh Nhi tỷ tỷ nghĩ gì đây? Cả Huân Nhi tỷ nữa? Quên mất, Tiên Nhi tỷ tỷ còn đang ở nhà chờ ai đó a...
Lăng Phong đang định mở miệng phản bác, chợt hắn cảm thấy một luồng sát khí hướng từ sau lưng. Quay lưng lại hắn chỉ thấy Vân Vận chính đang mỉm cười nhìn hắn, cơ mà ánh mắt thì không hề cười. Nàng trực tiếp mặc kệ hắn, đi tới ôm Linh Nhi, miệng thơm khẽ mở:
- Linh Nhi muội muội, không biết có thể cho ta biết một chút về các nàng hay không?
Linh Nhi nhìn ca hắn một mảnh đắng chát bèn tinh nghịch cười mà nói ra đủ thứ. Lăng Phong thấy muội muội một mực bán rẻ hắn, thầm thề không vỗ nát mông nàng không làm người, một bên ngồi đấy như tử tù chờ hành quyết. Một lúc sau, Vân Vận quay lại, một mặt tươi cười nhìn hắn:
- Tướng công?
- Ân?
- Quỳ xuống.
- Cái gì?
- Quỳ xuống.
- Vận Nhi, ta....
- Quỳ xuống.
Không còn cách nào khác, hắn đành quỳ xuống trước mặt nàng, Vân Vận một chập dạy dỗ hắn từ trên trời dưới đất, trong khi đó Linh Nhi đứng cười một bên trên nỗi đau người khác...
Một canh giờ sau...
- Vận Nhi, ta đói a! Cho ta đứng lên ăn thứ gì được chứ?
- Ân, ngươi cứ quỳ đó, ta đi lấy gì cho ngươi ăn.
- Vận Nhi, cho ta đứng lên a...
- Được thôi. Tướng công, ngươi đứng lên cũng được, đứng lên ta lập tức về Vân Lam tông, tới chết cũng không gặp lại ngươi a.
- Ách....nàng đừng manh động, ta quỳ, ta quỳ...
Đáng thương Lăng Phong hắn bị thê tử mình cho quỳ mấy canh giờ, về tới nhà lại bị Vân Vận và Tiên Nhi hai nàng tính liên thủ cho quỳ một lần nữa, may lấy thân trị hổ hắn lao ra đè hai nàng xuống mới thoát nạn....
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác đây! Các bạn bảo Lăng Phong sợ vợ? Không có, nhường nhịn các nàng mới thế, lúc cần bá đạo ắt bá đạo~