Lục Thiên Hệ Thống
Chương 23 : ...Tiểu Phong tử, ngươi nhưng đã có hài tử?
Ngày đăng: 03:20 08/08/20
Lăng Phong dáng vẻ phong trần bụi bặm dắt theo một đứa bé thủy nộn đáng yêu vượt qua sa mạc. Gió đem theo những hạt cát bay vào trong mắt. Hải Ba Đông bĩu môi, đưa tay che trán, nheo nheo mắt nhìn ra xa, nhớ lại thời huy hoàng khi hắn còn là một vị Băng hoàng cao cao tại thượng....
Than ôi thời oanh liệt nay còn đâu...
Lăng Phong cười nhếch môi, bế Hải Ba Đông lên ngang mắt, miệng lầm bầm "Hề hề, chắn bụi dùm ha~"
Đột ngột bị nhấc lên cao còn bị biến làm ô che gió Hải Ba Đông gào thét:
- Tên tiểu tử thối! Thả ta xuống!
Lăng Phong cười hề hề khoái chí. Nhân sinh thỉnh thoảng đào hố chôn người khác là niềm vui lớn đó.
- Giúp ngươi luyện dược đã cho chiếm tiện nghi, giờ ngươi được lợi nhiều như vậy phải giúp ta chút chớ.
Lăng Phong nói xong còn ngứa tay trêu chọc Hải Ba Đông, làm hắn tức điên lên muốn đánh người. Nhưng Lăng Phong tên ác ma lại lấy ngược đãi trẻ em làm vui, để mặc tiếng gào thét của Hải Ba Đông vang xa...
Tội nghiệp tiểu Đông a...
Quay về chuyện chính, sau hai ba ngày đi trong sa mạc rộng lớn, cả hai người mới chợt nhận ra một tình huống bi thảm. Đó chính là…. Hết nước! Lặc lè bước trong sa mạc, cả hai như kiệt sức đi lại. Hết cách, ai bảo lúc này Lăng Phong sĩ làm chi, dám thách đố nhau đi bộ rèn luyện.
Hi vọng là gặp được đoàn thương nhân nào đó chứ không chắc có vé đi Tây Thiên mất thôi. Mà khốn thay, tuy mang đấu khí băng hệ nhưng băng từ đấu khí không thể dùng để uống, mà hệ thống lại không có bán nhu yếu phẩm…. Mang danh cõng hệ thống lại gặp chuyện như này, đúng là xui bảy đời mà…
-Tiểu tử thối! Nhìn kìa! Ở đằng kia có một đoàn người – Hải Ba Đông nói to, trong giọng nói mang theo vẻ kích động vui sướng.
Lăng Phong đưa mắt nhìn xa. Đúng thật! Một đám xà nhân, có chừng hơn hai mươi tên. Kỳ lạ, sau đó lại có mấy đứa bé loài người bị còng tay dắt đi? Chẳng lẽ là..!
Bọn chúng vừa đi cướp bóc trở về!
Các cô bé đều có một điểm chung là bộ dạng bẩn thỉu, hai mắt vô thần. Có vẻ tất cả chúng đều đã bị bỏ đói nhiều ngày. Một tiểu nha đầu chừng mười ba tuổi, tóc tai rối bù, đôi mắt nàng ánh lên sự phẫn nộ ngập tràn phảng phất muốn thành thực chất mà gào thét lên đầy phẫn hận:
-Bọn xà nhân khốn kiếp! Ngươi giết mẹ ta, ta có làm quỷ cũng không tha cho ngươi!!!
Nàng căm giận, nàng bi phẫn, tất cả đều dồn nén. Nỗi đau mất đi người thân, nỗi dày vò chứng kiến cảnh tượng đau khổ khi hình bóng người mẹ ôm chặt bảo vệ nàng khỏi lũ xà nhân hung ác. Cảnh tượng đó làm nó càng thêm căm ghét bọn xấu xí này, bọn súc sinh đã cưỡng bức mà giết hại mẹ nàng!
Một ánh bạc từ tay nàng phát ra, đâm vào người gã xà nhân. Nó tranh thủ nhảy bật ra, chạy thoát. Một gã xà nhân đuổi theo, hòng bắt nàng lại. Nàng tuy chạy rất nhanh, nhưng với vài ngày bị bỏ đói, hơn nữa nó sao có thể đọ lại được với những gã xà nhân có đấu khí?
Rất nhanh, nàng bị tóm lại, bị tên xà nhân bên cạnh tát cho một phát bật máu rồi ném phịch xuống đất. Tên xà nhân vừa bị đâm kia đứng dậy. Vết đao không sâu nhưng đủ làm hắn đau đớn, đôi mắt hắn toát lên sát ý, nâng chủy thủ lên cao, định đâm xuống... Cận kề cái chết nàng nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận nó...
-Dừng tay lại! – Hai thân ảnh cao lớn, một gạt tay gã xà nhân, một người đá văng hắn đi.
-A? – Cả hai đồng thời kêu.
Mắt Tiêu Đỉnh nheo nheo con mắt lại nhìn người trước mặt, ngỡ mình nhìn nhầm. Rồi cả hai bỗng bật cười sang sảng, lao vào ôm nhau, đấm lưng nhau thùm thụp.
-Nhị ca! – Lăng Phong hô.
-Tam đệ! – Tiêu Đỉnh hiếm có lộ vẻ mừng rỡ.
Cảm xúc của Lăng Phong ào ạt. Ở tại nhà, hắn, Đại ca, Nhị ca cùng Tiêu Viêm vốn là huynh đệ thân thiết, tình cảm luôn rất tốt. Ở vốn thế giới của hắn, xuất thân danh gia vọng tộc nên tình cảm gia đình cũng rất phai nhạt, từ lâu hắn đã không coi cái tư gia lạnh lẽo đó là nhà của mình.
Cho đến khi xuyên không đến thế giới này, nếm trải tình cảm huynh đệ, gia đình ấm áp, hắn mới chân chính hiểu cảm giác có nhà là gì. Vì vậy đối với hắn, thân nhân ở thế giới này là cực độ quan trọng, vì vậy sau thời gian xa cách hắn vô cùng xúc động.
Tên Xà nhân, sau cú đá không chút lưu tình của Lăng Phong, nằm im trên mặt đất không cựa quậy. Đùa chứ, một tên Lục tinh đấu hoàng như hắn, tiện chân không đạp chết một gã Đấu Linh thì nên đập đầu vô đậu hũ tự sát rồi chứ đừng nói đấu giả. A! Đầu tên xà nhân chợt nổ tung a!
Tiêu Lệ một bộ dáng hớt hải chạy đến, hét to:
-Đại ca a! Huynh làm gì mà chạy nhanh vậ….
Hắn nói và ngừng bặt khi nhìn thấy bên cạnh đại ca mình là thân ảnh quen thuộc mà hắn hằng nhớ mong…
- Tiểu Phong tử! Ngươi đến a! – Tiêu Lệ chạy lại, ôm chầm hắn bằng hai cánh tay rắn rỏi, xiết chặt vì kích động.
-Nhị ca! Huynh thả ta ra a! Thật đau~ – Lăng Phong bật cười sau khi được Tiêu Lệ thả ra.
Không như nguyên tác, lúc này Tiêu Lệ và Tiêu Đỉnh tuy trẻ hơn rất nhiều nhưng lại có thực lực càng mạnh, Tiêu Lệ đã là ngũ tinh Đại Đấu Sư, còn Tiêu Đỉnh đã là Thất tinh Đại đấu sư, ở nơi như Thạch Mạc Thành chính là nhân vật đứng đầu.
Cả ba huynh đệ ôm chặt lấy nhau, tạo thành một tình cảnh thật ấm áp, ánh hoàng hôn buổi chiều chiếu xuống càng làm cho khung cảnh thêm xúc động lòng người.
Bỗng một giọng nói trẻ con vang lên từ đằng sau, phá vỡ khung cảnh đẹp đẽ tràn đầy bong bóng màu hồng này:
-Lăng Phong tiểu tử, có nước không a? Bổn đại gia sắp chết khô rồi!
Bốn đạo ánh mắt lập tức chú mục ở thân hình nhỏ bé Hải Ba Đông, họ tròn xoe đôi mắt, há hốc mồm mà run run nhìn Tam đệ tụi hắn, ăn ý đồng thanh hỏi:
-...Tiểu Phong tử, ngươi nhưng đã có hài tử?
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lời của tác giả: Chương sau có cảnh sắc nhẹ, mong các đồng học đón chờ.
Than ôi thời oanh liệt nay còn đâu...
Lăng Phong cười nhếch môi, bế Hải Ba Đông lên ngang mắt, miệng lầm bầm "Hề hề, chắn bụi dùm ha~"
Đột ngột bị nhấc lên cao còn bị biến làm ô che gió Hải Ba Đông gào thét:
- Tên tiểu tử thối! Thả ta xuống!
Lăng Phong cười hề hề khoái chí. Nhân sinh thỉnh thoảng đào hố chôn người khác là niềm vui lớn đó.
- Giúp ngươi luyện dược đã cho chiếm tiện nghi, giờ ngươi được lợi nhiều như vậy phải giúp ta chút chớ.
Lăng Phong nói xong còn ngứa tay trêu chọc Hải Ba Đông, làm hắn tức điên lên muốn đánh người. Nhưng Lăng Phong tên ác ma lại lấy ngược đãi trẻ em làm vui, để mặc tiếng gào thét của Hải Ba Đông vang xa...
Tội nghiệp tiểu Đông a...
Quay về chuyện chính, sau hai ba ngày đi trong sa mạc rộng lớn, cả hai người mới chợt nhận ra một tình huống bi thảm. Đó chính là…. Hết nước! Lặc lè bước trong sa mạc, cả hai như kiệt sức đi lại. Hết cách, ai bảo lúc này Lăng Phong sĩ làm chi, dám thách đố nhau đi bộ rèn luyện.
Hi vọng là gặp được đoàn thương nhân nào đó chứ không chắc có vé đi Tây Thiên mất thôi. Mà khốn thay, tuy mang đấu khí băng hệ nhưng băng từ đấu khí không thể dùng để uống, mà hệ thống lại không có bán nhu yếu phẩm…. Mang danh cõng hệ thống lại gặp chuyện như này, đúng là xui bảy đời mà…
-Tiểu tử thối! Nhìn kìa! Ở đằng kia có một đoàn người – Hải Ba Đông nói to, trong giọng nói mang theo vẻ kích động vui sướng.
Lăng Phong đưa mắt nhìn xa. Đúng thật! Một đám xà nhân, có chừng hơn hai mươi tên. Kỳ lạ, sau đó lại có mấy đứa bé loài người bị còng tay dắt đi? Chẳng lẽ là..!
Bọn chúng vừa đi cướp bóc trở về!
Các cô bé đều có một điểm chung là bộ dạng bẩn thỉu, hai mắt vô thần. Có vẻ tất cả chúng đều đã bị bỏ đói nhiều ngày. Một tiểu nha đầu chừng mười ba tuổi, tóc tai rối bù, đôi mắt nàng ánh lên sự phẫn nộ ngập tràn phảng phất muốn thành thực chất mà gào thét lên đầy phẫn hận:
-Bọn xà nhân khốn kiếp! Ngươi giết mẹ ta, ta có làm quỷ cũng không tha cho ngươi!!!
Nàng căm giận, nàng bi phẫn, tất cả đều dồn nén. Nỗi đau mất đi người thân, nỗi dày vò chứng kiến cảnh tượng đau khổ khi hình bóng người mẹ ôm chặt bảo vệ nàng khỏi lũ xà nhân hung ác. Cảnh tượng đó làm nó càng thêm căm ghét bọn xấu xí này, bọn súc sinh đã cưỡng bức mà giết hại mẹ nàng!
Một ánh bạc từ tay nàng phát ra, đâm vào người gã xà nhân. Nó tranh thủ nhảy bật ra, chạy thoát. Một gã xà nhân đuổi theo, hòng bắt nàng lại. Nàng tuy chạy rất nhanh, nhưng với vài ngày bị bỏ đói, hơn nữa nó sao có thể đọ lại được với những gã xà nhân có đấu khí?
Rất nhanh, nàng bị tóm lại, bị tên xà nhân bên cạnh tát cho một phát bật máu rồi ném phịch xuống đất. Tên xà nhân vừa bị đâm kia đứng dậy. Vết đao không sâu nhưng đủ làm hắn đau đớn, đôi mắt hắn toát lên sát ý, nâng chủy thủ lên cao, định đâm xuống... Cận kề cái chết nàng nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận nó...
-Dừng tay lại! – Hai thân ảnh cao lớn, một gạt tay gã xà nhân, một người đá văng hắn đi.
-A? – Cả hai đồng thời kêu.
Mắt Tiêu Đỉnh nheo nheo con mắt lại nhìn người trước mặt, ngỡ mình nhìn nhầm. Rồi cả hai bỗng bật cười sang sảng, lao vào ôm nhau, đấm lưng nhau thùm thụp.
-Nhị ca! – Lăng Phong hô.
-Tam đệ! – Tiêu Đỉnh hiếm có lộ vẻ mừng rỡ.
Cảm xúc của Lăng Phong ào ạt. Ở tại nhà, hắn, Đại ca, Nhị ca cùng Tiêu Viêm vốn là huynh đệ thân thiết, tình cảm luôn rất tốt. Ở vốn thế giới của hắn, xuất thân danh gia vọng tộc nên tình cảm gia đình cũng rất phai nhạt, từ lâu hắn đã không coi cái tư gia lạnh lẽo đó là nhà của mình.
Cho đến khi xuyên không đến thế giới này, nếm trải tình cảm huynh đệ, gia đình ấm áp, hắn mới chân chính hiểu cảm giác có nhà là gì. Vì vậy đối với hắn, thân nhân ở thế giới này là cực độ quan trọng, vì vậy sau thời gian xa cách hắn vô cùng xúc động.
Tên Xà nhân, sau cú đá không chút lưu tình của Lăng Phong, nằm im trên mặt đất không cựa quậy. Đùa chứ, một tên Lục tinh đấu hoàng như hắn, tiện chân không đạp chết một gã Đấu Linh thì nên đập đầu vô đậu hũ tự sát rồi chứ đừng nói đấu giả. A! Đầu tên xà nhân chợt nổ tung a!
Tiêu Lệ một bộ dáng hớt hải chạy đến, hét to:
-Đại ca a! Huynh làm gì mà chạy nhanh vậ….
Hắn nói và ngừng bặt khi nhìn thấy bên cạnh đại ca mình là thân ảnh quen thuộc mà hắn hằng nhớ mong…
- Tiểu Phong tử! Ngươi đến a! – Tiêu Lệ chạy lại, ôm chầm hắn bằng hai cánh tay rắn rỏi, xiết chặt vì kích động.
-Nhị ca! Huynh thả ta ra a! Thật đau~ – Lăng Phong bật cười sau khi được Tiêu Lệ thả ra.
Không như nguyên tác, lúc này Tiêu Lệ và Tiêu Đỉnh tuy trẻ hơn rất nhiều nhưng lại có thực lực càng mạnh, Tiêu Lệ đã là ngũ tinh Đại Đấu Sư, còn Tiêu Đỉnh đã là Thất tinh Đại đấu sư, ở nơi như Thạch Mạc Thành chính là nhân vật đứng đầu.
Cả ba huynh đệ ôm chặt lấy nhau, tạo thành một tình cảnh thật ấm áp, ánh hoàng hôn buổi chiều chiếu xuống càng làm cho khung cảnh thêm xúc động lòng người.
Bỗng một giọng nói trẻ con vang lên từ đằng sau, phá vỡ khung cảnh đẹp đẽ tràn đầy bong bóng màu hồng này:
-Lăng Phong tiểu tử, có nước không a? Bổn đại gia sắp chết khô rồi!
Bốn đạo ánh mắt lập tức chú mục ở thân hình nhỏ bé Hải Ba Đông, họ tròn xoe đôi mắt, há hốc mồm mà run run nhìn Tam đệ tụi hắn, ăn ý đồng thanh hỏi:
-...Tiểu Phong tử, ngươi nhưng đã có hài tử?
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lời của tác giả: Chương sau có cảnh sắc nhẹ, mong các đồng học đón chờ.