Lục Thiên Hệ Thống
Chương 22 : Đến Thạch Mạc Thành, khả ái Hải Ba Đông!
Ngày đăng: 03:20 08/08/20
Đứng trước cửa thành Thạch Mạc hoa lệ, hai mắt dọc quanh một cổ đồng màu da nữ nhân ăn mặc mát mẻ Lăng Phong tấm tắc:
- Chậc, nơi này quả không thiếu mỹ nhân a! Tính theo nguyên tác, lão gia hỏa Hải Ba Đông cũng ở đây mười ba năm. Hải Ba Đông hắn thực lực không tầm thường, có lẽ ta nên qua gặp hắn, tiện thể giúp Tiểu Viêm tử chút đỉnh cho tương lai nữa ha?
Nghĩ là làm, Lăng Phong lập tức hỏi đường đến chỗ Hải Ba Đông. Tiện tay tóm một người bên đường, hắn mở miệng hỏi:
- Vị huynh đệ này, ngươi có biết có tiệm bán đồ cổ nào ở đây không?
- Tên khốn nào dám túm lão tử...
Người bị tóm đang tính chửi đổng lên, chợt thấy huy hiệu ngũ phẩm dược sư trên ngực áo Lăng Phong hắn lập tức liền chuyển qua vẻ mặt chân chó, hai bàn tay xoa xoa.
- Luyện dược sư tôn kính, ngài đi hết cuối đường này, rẽ trái là sẽ đến tiệm bán đồ cổ a!
- Hử? - Lăng Phong vuốt vuốt cằm.
- Nếu ngài không phiền thì kẻ hèn này xin được dẫn ngài đi - Tên kia lại chân chó.
- Được thôi, dẫn đường đi! - Lăng Phong thầm nghĩ. Xem ra thân phận ngũ phẩm luyện dược sư cũng có chỗ tốt dùng...
Đứng trước cửa tiệm đồ cổ của Hải Ba Đông, đón tiếp Lăng Phong là cái biển hiệu cửa hàng suýt rớt trúng đầu hắn. Hắn chợt mắng:
- Khốn nạn, cái cửa tiệm này cũ nát thế?
Lão giả đang ngồi trong quán hơi lãnh đạm liếc qua Lăng Phong rồi lướt đi rất nhanh, tưởng như không hề mở miệng mà nói:
- Bản đồ ở quầy kia, tự lấy. Một trăm kim tệ một bản.
Lăng Phong cũng không để ý thái độ lão liền tiến đến quầy hàng. Một đống bản đồ được xếp không gọn gàng lắm ở trên quầy. Chọn đại một cái, Lăng Phong liền tiến ra quầy tính tiền.
- Một trăm kim tệ đây.
Hải Ba Đông liếc nhìn tấm bản đồ.
- Chờ chút!
- Có chuyện gì? - Lăng Phong quay lại nhìn.
- Tấm địa đồ này, không bán! - Hải Ba Đông hét lên.
- Hả? Ngươi đã bảo bán ta một trăm kim tệ một tấm, tiền ta đã đưa thì tấm bản đồ này đã là của ta, ngươi cớ gì mà đòi lại? Hay người muốn đội giá?
- Tấm này ta không bán được! Ngươi có thể chọn mua tấm khác, hoặc rời đi!
- Ta muốn tấm này. - Lăng Phong chém đinh chặt sắt. Hải Ba Đông không muốn bán tấm này cho ta, ắt là Tịnh liên tàn đồ! Lăng Phong giở tấm tàn đồ ra, nhìn một cái. Đúng là Tịnh liên tàn đồ rồi! Phát tài!
- Không bán, cút! - Thấy Lăng Phong không chịu nhả tấm tàn đồ ra, Hải Ba Đông suýt chút phát hỏa, băng hệ đấu khí tỏa ra tứ phía. Đùa chứ, bất phàm như này tàn đồ, có ngu mới bán cho hắn!
Lăng Phong nói:
- Ngươi cần Phá Ách Đan, khôi phục Đấu Hoàng tu vi phải không, Băng Hoàng Hải Ba Đông? Ta có thể giúp ngươi luyện chế...
Hải Ba Đông tròn mắt. Sao hắn ta lại biết được? Băng Hoàng hắn ẩn dật suốt hơn chục năm rồi kia mà?
Tưởng Hải Ba Đông không tin tài luyện chế của mình, Lăng Phong giơ huy hiệu ngũ phẩm luyện dược sư ra.
- Về phần dị hỏa thì...
Một ngọn bích lục sắc hỏa nhảy múa trên đầu ngón tay Lăng Phong, tỏa ra vô hạn sinh cơ.
- Bài danh đệ ngũ - Sinh Linh chi diễm! - Hải Ba Đông thất thần, trợn to con ngươi lại. Mặt lão dần cau lại, tỏ vẻ nghiêm túc.
- Được, nếu ngươi giúp ta luyện chế Phá Ách Đan, tàn đồ về ngươi. Nhưng có vật gì bảo chứng rằng ngươi sẽ giữ lời?
- Ta có thể luyện đan ngay tại đây. - Vừa kiểm tra kho đồ riêng của mình, Lăng Phong nói.
Hải Ba Đông nhẹ gật đầu, kéo Lăng Phong xuống căn mật thất để luyện dược. Nhìn Lăng Phong bắt đầu luyện dược hắn vẻ mặt có chút kích động
Đôi mắt Lăng Phong bắt đầu biến đổi, đồ án câu ngọc trong đó liên tục xoay tròn, bích lục sắc hỏa diễm trong tay hắn biến đổi thành một cái lô đỉnh nhỏ. Các nguyên liệu được Lăng Phong lôi ra từ giới chỉ lao vào trong lô, cấp tốc xoay tròn mà hòa tan. Đây là trò hay làm của Lăng Phong, khống hỏa thành lô! Vì đây chỉ là hỏa lô, nguồn nhiệt cần được khống chế tỉ mỉ hơn gấp nhiều lần, đương nhiên ngoại trừ kẻ có Gia Cụ Thổ Mệnh hắn không cần quan tâm.
Mùi hương của đan dược tỏa ra từ dược lô nhẹ nhưng đầy linh khí! Do không cần bảo quản lâu nên Lăng Phong cũng lười kết đan vân, cho nên chỉ một nén hương là đã xong.
Hải Ba Đông cầm viên đan dược trên tay, vẻ mặt xúc động. Vậy là sau mười ba năm, thực lực của hắn cũng được khôi phục rồi! Vừa nuốt vào, băng đấu khí tràn ngập căn phòng như một cơn xoáy.
Đấu hoàng! Lão tử rốt cuộc cũng quay về Đấu Hoàng!!!
Lăng Phong chợt nở một nụ cười quỷ dị. Đột nhiên dị biến xảy ra, Hải Ba Đông hắn lao ra khỏi vòng xoáy đấu khí, bàn tay bé nhỏ non nớt chỉ vào mặt Lăng Phong:
- Tên hỗn đản, ngươi đã làm gì ta!
Lăng Phong cười hắc hắc, đưa tay xoa xoa đầu tiểu Hải Ba Đông. Xin lỗi, thực sự bộ dáng tang thương đại thúc của ngươi thực sát gái. Vì thế nên, vì lợi ích của lão tử, ngươi đành phải chịu thiệt chút rồi...
- Chậc, nơi này quả không thiếu mỹ nhân a! Tính theo nguyên tác, lão gia hỏa Hải Ba Đông cũng ở đây mười ba năm. Hải Ba Đông hắn thực lực không tầm thường, có lẽ ta nên qua gặp hắn, tiện thể giúp Tiểu Viêm tử chút đỉnh cho tương lai nữa ha?
Nghĩ là làm, Lăng Phong lập tức hỏi đường đến chỗ Hải Ba Đông. Tiện tay tóm một người bên đường, hắn mở miệng hỏi:
- Vị huynh đệ này, ngươi có biết có tiệm bán đồ cổ nào ở đây không?
- Tên khốn nào dám túm lão tử...
Người bị tóm đang tính chửi đổng lên, chợt thấy huy hiệu ngũ phẩm dược sư trên ngực áo Lăng Phong hắn lập tức liền chuyển qua vẻ mặt chân chó, hai bàn tay xoa xoa.
- Luyện dược sư tôn kính, ngài đi hết cuối đường này, rẽ trái là sẽ đến tiệm bán đồ cổ a!
- Hử? - Lăng Phong vuốt vuốt cằm.
- Nếu ngài không phiền thì kẻ hèn này xin được dẫn ngài đi - Tên kia lại chân chó.
- Được thôi, dẫn đường đi! - Lăng Phong thầm nghĩ. Xem ra thân phận ngũ phẩm luyện dược sư cũng có chỗ tốt dùng...
Đứng trước cửa tiệm đồ cổ của Hải Ba Đông, đón tiếp Lăng Phong là cái biển hiệu cửa hàng suýt rớt trúng đầu hắn. Hắn chợt mắng:
- Khốn nạn, cái cửa tiệm này cũ nát thế?
Lão giả đang ngồi trong quán hơi lãnh đạm liếc qua Lăng Phong rồi lướt đi rất nhanh, tưởng như không hề mở miệng mà nói:
- Bản đồ ở quầy kia, tự lấy. Một trăm kim tệ một bản.
Lăng Phong cũng không để ý thái độ lão liền tiến đến quầy hàng. Một đống bản đồ được xếp không gọn gàng lắm ở trên quầy. Chọn đại một cái, Lăng Phong liền tiến ra quầy tính tiền.
- Một trăm kim tệ đây.
Hải Ba Đông liếc nhìn tấm bản đồ.
- Chờ chút!
- Có chuyện gì? - Lăng Phong quay lại nhìn.
- Tấm địa đồ này, không bán! - Hải Ba Đông hét lên.
- Hả? Ngươi đã bảo bán ta một trăm kim tệ một tấm, tiền ta đã đưa thì tấm bản đồ này đã là của ta, ngươi cớ gì mà đòi lại? Hay người muốn đội giá?
- Tấm này ta không bán được! Ngươi có thể chọn mua tấm khác, hoặc rời đi!
- Ta muốn tấm này. - Lăng Phong chém đinh chặt sắt. Hải Ba Đông không muốn bán tấm này cho ta, ắt là Tịnh liên tàn đồ! Lăng Phong giở tấm tàn đồ ra, nhìn một cái. Đúng là Tịnh liên tàn đồ rồi! Phát tài!
- Không bán, cút! - Thấy Lăng Phong không chịu nhả tấm tàn đồ ra, Hải Ba Đông suýt chút phát hỏa, băng hệ đấu khí tỏa ra tứ phía. Đùa chứ, bất phàm như này tàn đồ, có ngu mới bán cho hắn!
Lăng Phong nói:
- Ngươi cần Phá Ách Đan, khôi phục Đấu Hoàng tu vi phải không, Băng Hoàng Hải Ba Đông? Ta có thể giúp ngươi luyện chế...
Hải Ba Đông tròn mắt. Sao hắn ta lại biết được? Băng Hoàng hắn ẩn dật suốt hơn chục năm rồi kia mà?
Tưởng Hải Ba Đông không tin tài luyện chế của mình, Lăng Phong giơ huy hiệu ngũ phẩm luyện dược sư ra.
- Về phần dị hỏa thì...
Một ngọn bích lục sắc hỏa nhảy múa trên đầu ngón tay Lăng Phong, tỏa ra vô hạn sinh cơ.
- Bài danh đệ ngũ - Sinh Linh chi diễm! - Hải Ba Đông thất thần, trợn to con ngươi lại. Mặt lão dần cau lại, tỏ vẻ nghiêm túc.
- Được, nếu ngươi giúp ta luyện chế Phá Ách Đan, tàn đồ về ngươi. Nhưng có vật gì bảo chứng rằng ngươi sẽ giữ lời?
- Ta có thể luyện đan ngay tại đây. - Vừa kiểm tra kho đồ riêng của mình, Lăng Phong nói.
Hải Ba Đông nhẹ gật đầu, kéo Lăng Phong xuống căn mật thất để luyện dược. Nhìn Lăng Phong bắt đầu luyện dược hắn vẻ mặt có chút kích động
Đôi mắt Lăng Phong bắt đầu biến đổi, đồ án câu ngọc trong đó liên tục xoay tròn, bích lục sắc hỏa diễm trong tay hắn biến đổi thành một cái lô đỉnh nhỏ. Các nguyên liệu được Lăng Phong lôi ra từ giới chỉ lao vào trong lô, cấp tốc xoay tròn mà hòa tan. Đây là trò hay làm của Lăng Phong, khống hỏa thành lô! Vì đây chỉ là hỏa lô, nguồn nhiệt cần được khống chế tỉ mỉ hơn gấp nhiều lần, đương nhiên ngoại trừ kẻ có Gia Cụ Thổ Mệnh hắn không cần quan tâm.
Mùi hương của đan dược tỏa ra từ dược lô nhẹ nhưng đầy linh khí! Do không cần bảo quản lâu nên Lăng Phong cũng lười kết đan vân, cho nên chỉ một nén hương là đã xong.
Hải Ba Đông cầm viên đan dược trên tay, vẻ mặt xúc động. Vậy là sau mười ba năm, thực lực của hắn cũng được khôi phục rồi! Vừa nuốt vào, băng đấu khí tràn ngập căn phòng như một cơn xoáy.
Đấu hoàng! Lão tử rốt cuộc cũng quay về Đấu Hoàng!!!
Lăng Phong chợt nở một nụ cười quỷ dị. Đột nhiên dị biến xảy ra, Hải Ba Đông hắn lao ra khỏi vòng xoáy đấu khí, bàn tay bé nhỏ non nớt chỉ vào mặt Lăng Phong:
- Tên hỗn đản, ngươi đã làm gì ta!
Lăng Phong cười hắc hắc, đưa tay xoa xoa đầu tiểu Hải Ba Đông. Xin lỗi, thực sự bộ dáng tang thương đại thúc của ngươi thực sát gái. Vì thế nên, vì lợi ích của lão tử, ngươi đành phải chịu thiệt chút rồi...